Chương 6: Câu chuyện quá khứ
Thời tiết điển hình của mùa xuân Bắc Kinh là bão cát, bầu trời là mộ
t màu vàng xạm, cát bay lượn lờ, cũng may trên đường cái có rất nhiều ô tô đang chạy chứ không phải là cừu, bằng không Diệp Phong sẽ cho rằng đây là hoàng thổ cao nguyên.
Ngả Lỵ hẹn cô đi ra ngoài uống trà, thuận tiện đi thăm dò nhà hàng nơi sẽ tổ chức họp lớp. “Bọn họ giờ cũng rất oách, làm việc vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nên trăm ngàn lần không thể bị phóng viên giải trí moi móc, nên địa điểm hẹn phải vừa thoải mái vừa bí ẩn.”
Diệp Phong đang nấu mì gói, không khỏi nở nụ cười, di động kẹp một bên tai thiếu chút nữa rơi xuống, “Làm người nổi tiếng thật mệt! Chờ mình nửa tiếng.”
“Mình đâu phải anh chàng đẹp trai, trang điểm làm gì?”
“Không phải, mình vừa ngủ dậy, dù sao cũng phải ăn một chút gì!”
Ngả Lỵ thét chói tai, “Điên rồi, hiện tại ở Bắc kinh là mười hai giờ trưa, không phải cậu sai giờ còn chưa đả được chứ!”
“Đang bận, cúp trước đây.” Không biết tại sao, dù là người bạn tốt như Ngả Lỵ, Diệp Phong cũng không muốn nói chuyện mình là người chủ trì tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’. Có lẽ công việc này sẽ không được lâu dài, hà tất phải nói.
Trong phòng không có radio, cô cũng không gọi điện thoại đến đài phát thanh, không biết phản ứng của thính giả tối hôm qua như thế nào. Tâm tình lo lắng bất an, cô an ủi chính mình, nếu có tình huống gì phát sinh, người ở đài nhất định sẽ liên lạc với cô.
Bây giờ, phải thực bình tĩnh.
Căn hộ không lớn, phòng ăn chính là phòng khách, cô ngồi xuống thuận tay mở tivi. Chương trình tin tức ‘30' giữa trưa’, biên tập viên vẻ mặt nghiêm túc đọc tin. Cơn bão tuyết lớn nhất năm mươi năm nay tấn công miền bắc nước Đức, cây cối ngã gẫy, nhà sập; mấy quốc gia ở Nam Mỹ bị lũ lụt, người dân nước da đen đúa đứng trên nóc nhà ngước nhìn bầu trời mờ mịt; tàu chở dầu của Mexico bị rò rỉ nghiêm trọng, những đàn cá chết nổi trên mặt biển…
Ăn xong một tô mì, Diệp Phong cũng không nghe được một cái tin tức làm người ta phấn chấn.
Hôm nay không chỉ có cô tâm tình không tốt mà người dân toàn thế giới đều có chuyện buồn.
Rửa xong bát đũa đi ra, biên tập viên đang đọc tin tức trong nước. Buổi chiều ngày hôm qua, nhờ cảnh sát Anh quốc hỗ trợ, trọng phạm tham ô nhận hối lộ - tiền nhiệm Bộ trưởng phòng Biên Hướng Quân, sáu năm trước ôm tiền trốn sang Anh quốc, đã bị dẫn độ về nước, giao cho cơ quan kiểm sát tiến hành thẩm tra xử lí. Diệp Phong nghe tên này quen quen, chạy đến xem, màn ảnh đã chuyển sang tin tức tiếp theo.
Xe của Ngả Lỵ là một chiếc Jetta màu trắng, trên ghế sau và ghế trước bầ đầy đồ này nọ, laptop, sách, khăn tay, đồ ăn vặt, thậm chí còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dọn một hơi mới có chỗ cho Diệp Phong ngồi.
“Hắc hắc, xe này cũng như một nửa nhà của mình, toàn đồ cần thiết.” Ngả Lỵ ngượng ngùng nhìn Diệp Phong cười.
“Bạn trai cậu nếu nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy, cảm nhận về cậu trong lòng hắn hình sẽ bị suy giảm.” Diệp Phong tốt bụng nhắc nhở.
Ngả Lỵ chuyên chú nhìn về phía trước, “Mình không có bạn trai.”
“Vậy là tình nhân hay là có ông xã?”
Ngả Lỵ không nói gì. Diệp Phong xoay qua, phát giác trên khóe môi cô một tia cười khổ tự giễu.
“Vương Vĩ ly hôn.”
“Là vì cậu sao?” Diệp Phong đầu mũi hơi nóng lên. Vương Vĩ chính là thầy giáo năm đó Ngả Lỵ yêu mà không có kết quả, Ngả Lỵ giống như trúng tà, tốt nghiệp xong vận dụng rất nhiều mối quan hệ để lưu lại trường giảng dạy, chỉ vì mong có thể ở gần Vương Vĩ một chút.
Ngả Lỵ lắc đầu, “Mình còn không đến mức không có nhân phẩm như vậy. Vợ hắn đi Canada tu nghiệp, một năm sau hai người họ chia tay trong hòa bình.”
“Vậy hiện tại cậu có hy vọng không?”
“Trời mới biết. Nha bộ muội, nói chuyên khác đi!” Ngả Lỵ thở dài. Xe dừng ở chốt giao thông, không ai lên tiếng, nhìn chằm chằm hàng dài xe cộ thành dòng phía trước, cô buồn bực ấn còi xe.
“Ngả Lỵ!” Diệp Phong nắm tay cô.
“Nha bộ muội, mình tự biết mình rất ngốc, cách nào để quay đầu lại. Cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ?” Ngả Lỵ nhìn cô, nước mắt chảy ra.
Cô không có khả năng an ủi Ngả Lỵ.
Nơi Ngả Lỵ mang Diệp Phong đến là một nhà hàng chay, tên gọi Thức tỉnh Phật ý, thấp thoáng núp sau ba bóng cây cổ thu lớn, nếu không phải có người cho biết, sẽ nghĩ đó là câu lạc bộ tư nhân. Bước vào bên trong, không khí không hề có mùi dầu mỡ, không gian đơn giản mà thanh lịch làm người ta ngỡ ngàng. Trong đại sảnh có treo một l*иg chim nhỏ, âm thanh chiêm chϊếp không ngừng bên tai, cứ ngỡ mình đang ở giữa cảnh sắc thiên nhiên.
Nhà ăn có lô ghế dài, có thể ngồi hơn mười người. Ngả Lỵ rất hài lòng, đặt trước buổi tối Chủ nhật. Hai người họ cũng không đói lắm, chỉ gọi một ấm trà với một đĩa bánh cuốn Thủy tinh được ông chủ giới thiệu. Món đó nhìn qua hơi giống sushi, vị ngọt thanh thúy.
“Còn thói quen ăn cơm Tàu sao?” Ngả Lỵ nhìn Diệp Phong gắp đũa.
“Cậu hẳn phải hỏi mình có ăn quen cơm Tây không?”
Ngả Lỵ nhếch khóe miệng, cười cười, nhìn Diệp Phong không chớp mắt, “Nha bộ muội, thành thật khai báo đi, lúc trước vì sao không nói một tiếng liền xuất ngoại?”
“Khi đó tuổi trẻ, cảm thấy tình yêu rất to lớn. Một khi tan vỡ, ngay cả thở cùng bầu không khí với anh ta cũng rất đau khổ.”
Ngả Lỵ liếc cô một cái, “Còn bịa chuyện với mình! Cậu với anh ta cùng ở một cái Địa Cầu nha, dọn lên sao hoả còn nghe được hơn.”
Diệp Phong che miệng cười khẽ.
“Cậu nhất định có chuyện gì gạt mình, mình nhớ rõ suốt một tuần trước lễ tốt nghiệp, cậu không ở trong ký túc xá, c…”
“Bản tính bà tám của cậu một chút cũng không thay đổi. Tốn thời gian ngâm mình ở trong quán trà hoài niệm chuyện xưa y như mấy bà lão, cậu không thấy xấu hổ sao! Đi, theo giúp mình đi mua mấy quyển sách đi!” Cô ngoắc gọi thanh toán.
“Đừng tưởng rằng như vậy là xong, một ngày nào đó mình sẽ tra ra thôi.” Ngả Lỵ hừ hừ quăng cho cô cái nhìn xem thường.
“Tra đi, tra đi, mình sẳn sàng cho Đảng và nhân dân kiểm tra.” Diệp Phong tay đút túi, nhìn lên bầu trời nghiêng ngày xuân, có vẻ vô cùng lãnh đạm.
Trung tâm triển lãm Quốc tế đang tổ chức Hội chợ sách, hai người liền trực tiếp chạy tới. Diệp Phong nhớ rõ trước kia trong Quảng viện cũng có thư viện, phần lớn là các tác phẩm nổi tiếng thế giới và các loại sách chuyên ngành học. Cô dạo qua vài kệ sách, rồi như phát hiện ra thế giới rực rỡ muôn màu, ngay cả bói toán, giải mộng, chòm sao, trắc vận này nọ loại nào cũng có.
Diệp Phong cảm thấy mấy phương diện này mình cũng cần hiểu biết thêm, lỡ ngày nào đó có người nghe gọi điện đến cằn nhằn này nọ, cô còn có thể ứng phó! Cô lấy một cái giỏ đựng hàng, chỉ trong chốc lát đã chọn được một chồng lớn.
“Hiện tại bán chạy nhất là sách dạy làm giàu, sức khỏe, còn có sách nuôi dạy trẻ.” Khi thang máy lên tới lầu hai, Ngả Lỵ ngẩng đầu, đột nhiên nhíu nhíu mày, “Nha bộ muội, tụi mình qua nhà sách khác đi!”
“Sao phải đi, mấy loại sách mình muốn tìm ở đây đều có mà.” Diệp Phong hơi ngạc nhiên.
Ngả Lỵ tự trách cắn cắn môi dưới, từ kẽ răng nhả ra một câu, “Mình quên mất một chuyện quan trọng, công ty của Biên Thành ở đây cũng có chi nhánh, nói không chừng sẽ chạm mặt.”
Diệp Phong bối rối vài giây, đầuắm giỏ hàng đều trắng bạch. “Ha, nếu gặp thì nói câu chào hỏi thôi!” Nói xong cô xoay mặt đi.
“Cũng phải, Bắc Kinh thì rộng lớn được bao nhiêu, sớm hay muộn gì cũng phải gặp thôi. Chuyện đã qua lâu như vậy, còn ai để ý?” Ngả Lỵ nghiêm nghị giương lên mi, ngữ khí phi thường dũng cảm.
Diệp Phong cúi đầu vờ sửa sang lại cái giỏ đựng sách, ánh mắt ảm đạm.
Bên cạnh anh ta thiếu gì bạn bè, hiện tại lại có sự nghiệp lớn như vậy, anh cần gì để ý đến cô?
Khi cô hai mươi mốt tuổi, chỉ biết rằng một người con trai nếu muốn lừa dối bạn, như vậy anh ta đối với đoạn cảm tình này còn có lưu luyến sao, còn quan tâm cảm thụ của bạn sao.
Mỗi câu chuyện tình mở đầu đều là không giống nhau, nhưng kết thúc lại không có gì khác biệt.
Ánh mắt anh ta bắt đầu dao động, trước mặt của bạn thường tán thưởng ưu điểm của cô gái khác. Tính xấu của bạn, anh ta đột nhiên trở nên không thể chịu được. Sau đó là điện thoại gọi không được, vài ngày không nhìn thấy anh ta. Cuối cùng thì giống như con ngốc, từ trong miệng người khác biết được chân tướng sự tình.
Năm đó, thời tiết Bắc Kinh đặc biệt khắc nghiệt. Ban ngày nóng như trong l*иg hấp, đến buổi tối lại nổi cơn dông tố. Cô đứng bên phía đối diện với đài truyền hình Bắc Kinh, nhìn anh cùng Hứa Mạn Mạn che chung một cái ô dáng vẻ vô cùng thân thiết. Anh ta săn sóc đem ô che cho cô ta, mặc cho hơn nửa thân mình ướt mưa. Một chiếc ô tô chạy ngang qua làm bắn tung tóe bọt nước, hai người họ lùi bước né, Hứa Mạn Mạn vô ý trượt chân, ngã vào lòng anh ta.
Cô đứng yên không dám động nhìn anh dịu dàng giúp Hứa Mạn Mạn lau đi nước trên trán, chiếc ô rơi xuống đấ
Hứa Mạn Mạn thấy cô trước, có chút giật mình, anh ta nhìn sang, cách một màn mưa, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, giống như phiền lòng vì cô xuất hiện không đúng thời điểm.
Tiễn Hứa Mạn Mạn lên xe taxi xong, anh vòng lên cầu vượt, đi thật lâu, mới đến trước mặt cô. Toàn thân cô đều ướt đẫm, lạnh đến độ đứng thẳng không được.
“Nói cho em biết đi, đó không phải sự thật.” Cô run run nắm chặt nắm tay, buộc bản thân cố gắng để có thể nói rõ ràng một câu.
Anh ta không nói được một lời.
Cô đợi đến 10 phút, anh vẫn trầm mặc.
Cô xoay người bỏ đi, anh cũng không đuổi theo.
“Oanh…” Chân trời vang lên một tiếng sấm, mưa càng lúc càng lớn.
“Chính là chỗ này.” Ngả Lỵ lặng lẽ huých cánh tay cô, miệng hướng về một gian hàng phía trước. Cô ngước lên nhìn thấy tấm biển hiệu đề ‘Công ty Văn hóa Hoa thành’, có hai cô gái trẻ trung ngồi ở bàn kí tên, phía trước có không ít cô gái nhỏ đứng xếp hàng chờ.
“Tác gia hiện giờ, không chỉ có văn phong, dáng vẻ cũng thật xinh đẹp. Công ty Hoa Thành hình như cũng ký hợp đồng với vài vị tác gia mỹ nữ đó, sách đặc biệt bán chạy. A, công ty bọn họ còn ký hợp đồng với nghệ sĩ nổi tiếng nữa.”
Ngả Lỵ liên tiếp nói tên vài người, thấy Diệp Phong thờ ơ thì cũng buồn bực, “Lĩnh vực này có một ngôi sao nổi tiếng đẳng cấp quốc tế, từng tham gia lễ trao giải Oscar, cậu cũng chưa nghe qua sao?”
Diệp Phong gật gật đầu.
“Điên rồi, đCậu ở nước ngoài sáu năm bộ hai tai không hề nghe tin trong nước sao.”
“Mình có chú ý Thế vận hội, động đất ở Vấn Xuyên, mình cũng có quyên tiền.”
Ngả Lỵ ra vẻ kính cẩn cầm tay cô, “Diệp Phong đồng chí, tôi đại diện tổ quốc nhân dân chân thành cảm tạ lòng nhiệt tình yêu nước của đồng chí.”
Thế giới cũng còn rất rộng lớn, bọn họ không có chạm mặt Biên Thành.
Không thể nói rõ là tiếc nuối hay là may mắn, trên đường đưa Diệp Phong trở về, Ngả Lỵ luôn luôn thở dài, còn Diệp Phong cảm thấy như vậy lại hay.
“Chủ nhật mình tới đón cậu.” Ngả Lỵ không có lên lầu, mở cửa kính xe, hét với theo Diệp Phong.
Sách quá nặng, Diệp Phong nghiêng nửa thân mình, vất vả quay đầu khoát khoát tay.
Còn chưa kịp thở, Tiểu Vệ gọi điện đến, hữu khí vô lực, “Giám đốc Lâu bảo chị mười giờ đến đây, tổ tiết mục cùng nhau mở cuộc họp.”
“Không nói cái gì khác sao?” Diệp Phong hỏi.
Tiểu Vệ tạm dừng một chút, “Chị đến đài sẽ biết.”
Diệp Phong cũng không suy nghĩ nhiều, cô đã chuẩn bị tốt tiết mục tới. Cô vào nhà, thoải mái pha nước ấm tắm, đi giặt quần áo, dọn dẹp gọn gàng phòng ở. Sau đó, cô pha cho mình tách cà phê, lấy sách và đĩa hôm nay mua ra, chọn nhanh mấy bản nhạc cần dùng, nghe Đức Thụy đàn dương cầm, bắt đầu viết bản thảo tiết mục.
Viết xong bản thảo, nhìn lại thời gian đã chín giờ mười phút. Cô bẻ thắt lưng, lưu lại bản thảo, nướng hai lát bánh mì, ăn thêm một quả táo. Kiểm tra xong xuôi, cô bước ra cửa vừa vặn mười giờ.
Thang máy đang ở tầng dưới cùng, cô ấn nút, có người đang lên lầu. Thang máy thong thả lên, cách mấy tầng liền ngừng một chút, bên trong hình như có không ít người.
Cô nhìn chằm chằm từng con số nhảy lên, hai chân không kiên nhẫn nhích tới nhích lui.
‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy trước mặt chậm rãi mở ra, cô theo bản năng tránh sang một bên nhường đường.
Một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong bước ra, khuôn mặt tuấn tú, sóng mũi cao thẳng, mái tóc đen, đôi mắt sáng lạnh có vài tia ôn hòa.
Sao có thể là anh? Diệp Phong ngơ ngác nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, bàng hoàng đến nỗi quên phải hít thở.