Editor: Gà
Khi hoa mai Đại Long nở lần đầu, Kinh thành bắt đầu nổi lên một trận tuyết nhẹ, cả Kinh thành được bao phủ trong màu trắng bạc, Khúc Khinh Cư mặc áo lông cáo đứng ở mái hiên, đưa tay đón bông tuyết hơi lạnh như băng.
Bây giờ nàng thấy tuyết, đã không còn kích động như ban đầu, giống như ngắm cảnh đẹp nào đó, nhìn quen thì thấy cũng chỉ có như vậy thôi. Rút tay về, nàng ngưng thần nhìn bông tuyết trong lòng bàn tay, giống một đóa hoa sáu cánh, nhìn gần rất xinh đẹp.
Lấy khăn lụa lau bông tuyết giữa lòng bàn tay, nắm chặt ấm lô: "Ngày mai chính là lễ thành thân của Thụy vương, ngày mai phải thưởng thêm gì đó, không thể phạm sai lầm."
"Nương nương yên tâm, chúng nô tỳ đã kiểm tra cẩn thận." Mộc Cận thấy hoàng hậu đã không còn đón lấy bông tuyết, lập tức nâng tay lên giúp nàng chặn bông tuyết lả tả lại, nhỏ giọng nói: "Nương nương, ở đây gió lớn, chúng ta trở về thôi."
Khúc Khinh Cư gật đầu, kéo lê áo choàng hỏa hồ, đi chậm rãi trên hành lang đỏ thắm, cung ngoa (giày) giẫm trên phiến đá phát ra tiếng vang nặng nề, nàng không cảm xúc từng bước một đi qua hành lang thật dài này, xuyên qua một cửa nguyệt lượng, trên đường thấy thái giám ra sức quét tuyết đọng, rốt cuộc học được cách lờ bọn họ đi, khom người ngồi lên phượng liễn xa hoa thoải mái.
"Khởi giá!"
Phượng liễn hơi lay động, bắt đầu từ từ đi về phía trước, đi ngang qua một tòa Mai viên thì nàng nhấc màn cửa sổ lên, nhìn một nhánh hồng mai bên trong tường đưa ra khỏi góc tường, hình như nàng ngửi thấy hương mai nhàn nhạt. Phượng liễn từ từ đi về phía trước, trong tầm nhìn này cành hồng mai càng lúc càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Nàng đột nhiên cảm giác hơi mất mác, thả màn cửa sổ xuống, không biết sao đột nhiên nhớ đến cái đầu tiên nàng thấy ở thế giới này khi mở mắt ra là bức họa hồng mai treo trên tường, góc bức tranh có chữ viết đẹp mắt của một cô nương, tựa như trong vườn hoa mai này, mặc dù không diễm lệ bằng hoa khác, nhưng lại có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng.
"Bái kiến hoàng hậu nương nương." Tốc độ phượng liễn chậm lại, Khúc Khinh Cư nghe được một giọng nói quen thuộc, nhấc màn cửa sổ lên nhìn nữ tử nửa quỳ ở bên cạnh phượng liễn, hơi ngẩn ra rồi mới phản ứng kịp, cười nhạt nói: "La Quý tần mời đứng lên."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương." La Ngâm Tụ đứng thẳng người, không nhìn thẳng dung nhan Khúc Khinh Cư, chỉ thành thật nhìn xuống đất.
"Trời giá rét, sao Quý tần không ngồi bộ liễn?" Khúc Khinh Cư nhìn áo choàng đã cũ trên người nàng, hơi nhíu mày, tùy tiện nói: "Hoàng Dương, ngươi đến điện Trung Tỉnh kiểm tra xem, có làm Quý tần đợi lâu hay không, nếu có người to gan lớn mật chậm trễ chủ tử, tất cả phạt 30 trượng."
La Ngâm Tụ khẽ cúi người: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm, mọi thứ của tần thϊếp đều hoàn hảo."
Sao Khúc Khinh Cư không hiểu những chuyện hậu cung này, thấy cao đạp thấp, ai được sủng ái ai có quyền thế ai được nâng đỡ. Tiên đế còn sống thì ngay cả hoàng hậu bọn họ cũng dám chậm trễ, chứ đừng nói La Ngâm Tụ vừa không được sủng ái vừa không có quyền thế. Nghĩ đến đây, nàng hơi trầm giọng nói: "Quý tần tam phẩm nên có xa giá dùng cho cuộc sống hàng ngày, Bổn cung tin tưởng người trong điện Trung Tỉnh cũng hiểu. Hoàng Dương ngươi đi nói cho bọn hắn biết, nếu những chuyện này cũng không hiểu rõ, thì không còn ích lợi gì nữa."
"Vâng." Hoàng Dương hành lễ, rồi hành lễ với La Ngâm Tụ, mới khom người lui xuống.
"Canh giờ không còn sớm, ta cũng nên hồi cung, Quý tần cũng sớm trở về đi thôi." Khúc Khinh Cư nhìn dáng vẻ giữ khuôn phép của La Ngâm Tụ, thả màn cửa sổ xuống, ngăn cách tầm nhìn của La Ngâm Tụ.
Phượng liễn càng lúc càng xa, nha hoàn Thư Văn bên cạnh La Ngâm Tụ nhìn phượng liễn trở nên càng ngày càng mơ hồ trong trời tuyết, dời dù về đỉnh đầu La Ngâm Tụ, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, hoàng hậu nương nương làm người vẫn luôn ôn hòa như vậy."
La Ngâm Tụ quay đầu lại liếc nhìn phương hướng rời đi của phượng liễn, bên kia là cung Thiên Khải của Đế Hậu, nàng lộ ra chút vui vẻ nhạt nhẽo, thở dài một tiếng nói: "Nếu ta muốn sống tốt qua hết nửa đời sau, chỉ có thể dựa vào hoàng hậu nương nương thôi." Cho nên, nàng mới cố ý mặc y phục hơi cũ vô tình gặp được hoàng hậu ở đây, để hoàng hậu hiểu tình cảnh của nàng.
Hậu cung khó sống, cũng may nàng gặp được một hoàng hậu xem như là nhân hậu, nếu nhẫn tâm một chút, những ngày sau của nàng không biết sẽ như thế nào.
Xung quanh phủ Thụy Quận vương dán đầy chữ hỷ, tân khách lui tới nối liền không dứt. Mặc dù lúc này Thụy Quận vương đã thất thế, nhưng không chống nổi chuyện hôn sự hoàng thượng ban cho này, nếu bọn họ không đến chúc mừng, như thế sẽ không yên với hoàng thượng?
Chẳng qua khiến cho bọn họ bất ngờ chính là, ai đến mời rượu, Thụy Quận vương cũng không cự tuyệt, xong bữa hỉ yến, đã uống được bảy tám phần. Thật may là các tân khách cũng còn nhớ rõ thân phận tân lang của Thụy Quận vương, hơn nữa còn có Thành vương bảo giá hộ tống, nên bọn họ không dám huyên náo quá mức.
Cho đến bây giờ Hạ Kỳ và Hạ Uyên cũng chưa từng chạm mắt đối phương, hắn nhìn Hạ Uyên uống rượu như uống nước, cười xùy một tiếng, không biết còn tưởng rằng vị đệ đệ này của hắn đang uống rượu giải sầu đấy. Hắn liếc mắt nhìn lão Tứ giúp lão Tam cản rượu, thở dài, ai có thể nghĩ đến, lão Tứ lại thành người đắc ý thứ hai trong bốn huynh đệ bọn họ?
Thấy những người khác không dám chuốc nữa, Hạ Kỳ xốc bầu rượu lên, bưng ly rượu đi đến trước mặt Hạ Uyên đã uống đến hai má đỏ bừng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tam đệ, ta và đệ là huynh đệ, hiện tại là những ngày an nhàn của đệ, hai huynh đệ chúng ta cùng uống hai chén nào?"
Hạ Uyên bình chân như vại nâng ly rượu lên, cười nói: "Rượu của đại ca, dĩ nhiên đệ đệ phải uống." Nói xong, cầm lấy bầu rượu tinh xảo, rót đầy một chén ngửa đầu uống cạn, lắc ly rượu rỗng nói: "Rượu uất kim hương của Lan Lăng, chén ngọc Hổ phách. Nhưng khiến cho chủ nhân có thể say, không biết nơi nào là nhà hắn. Hôm nay có rượu hôm nay say, đệ đệ kính ca ca một chén."
Hạ Kỳ không ngờ rằng Hạ Uyên còn dứt khoát hơn so với mình, hắn chưa kịp phản ứng thì đối phương lại uống xong một chén, điều này trong nháy mắt làm cho hắn không còn hứng trí uống rượu, kẻ bị chuốc này uống rượu còn hưng phấn hơn, có ý gì?
Những người khác nhìn một màn này, cho rằng Ninh vương ỷ thế cố ý làm khó Thụy Quận vương, nhớ đến hai huynh đệ này có ân oán nhiều năm, lập tức không có ai không có mắt sáp tới, yên lặng uống rượu của mình.
Hạ Minh bên cạnh nhìn cảnh này, không biết sao bỗng nhớ đến một tin đồn bí ẩn, nói dường như Tam ca có tình ý với hoàng hậu nương nương. Ý thức được mình nghĩ đến thứ không nên nghĩ, Hạ Minh vội vàng lắc đầu một cái, giữa Tam ca và hoàng tẩu không lui đến, tại sao Tam ca có thể có tình cảm với hoàng tẩu được, chẳng qua là hai người từng suýt nữa được ban hôn cho nhau, nói vậy do có người cố ý gièm pha rồi.
Thấy Tam ca uống đến say mèm, Hạ Minh không thể làm gì khác hơn đành dìu người trở về hậu viện, khăn voan của tân nương tử vẫn chưa vén lên, rượu giao bôi vẫn chưa uống, mà tân lang đã say đến bất tỉnh nhân sự, vậy thì quá không ổn rồi.
Hạ Kỳ cũng không cản động tác của Hạ Minh, hắn cụt hứng nhìn Hạ Minh dìu người đi, xoay người ra khỏi phủ Thụy Quận vương, nhìn đường cái bên ngoài đọng đầy tuyết, thở ra một hơi khí trắng, nói với tùy tùng sau lưng: "Không khỏe, trở về thôi."
Hắn và lão Tam đấu nhiều năm như vậy, kết quả ngôi vị hoàng đế lại không rơi vào bất kỳ ai trong bọn họ, nghĩ vậy, thật sự có chút châm chọc.
Hạ Uyên vịn cửa, cước bộ lảo đảo tiêu sái đến hỉ giường, nhìn nữ nhân đang đội khăn hồng long phượng trình tường, lấy hỉ xưng ra vén khăn voan lên, ánh mắt khẽ biến, lẩm bẩm nói: "Gương mặt thật xinh đẹp."
Trong pháo hoa trên thềm ngọc năm ấy, nữ nhân mặc hồng bào đó hình như cũng sáng rỡ như thế, gương mặt tựa như nắng gắt, lóa mắt khiến người ta không nhịn được nhìn lâu vài lần.
Lấy ly rượu ra, trong ánh mắt say khướt của hắn lộ ra vui vẻ, cánh tay hai người nâng lên, giọng nói của hắn hơi khàn lại mang theo vui sướиɠ thỏa mãn: "Cho chúng ta trăm năm hảo hợp, đầu bạc chẳng rời nhau."
Lục Ngọc Dung nhìn nam tử tuấn mỹ đang mỉm cười trước mắt, trái tim hơi loạn nhịp, hai gò má cũng nhuộm màu thêu, nhận lấy ly rượu đối phương đưa đến, trong ánh mắt ấm áp của hắn, uống cạn ly rượu giao bôi.
Hạ Uyên đưa tay ôm nàng vào trong lòng, cười đầy quyến luyến và dịu dàng: "Tốt quá, tốt quá."
Tay nàng khẽ run, cuối cùng vẫn ôm lấy nam nhân này, đêm tuyết rất dài mà cũng ngắn ngủi, nhưng đối với nàng mà nói, còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng.
Phủ Thụy Quận vương, nến đỏ cháy sáng cả đêm, như thắp lên một giấc mộng hoàn mỹ, hoàn mỹ nhưng lại có chút hư ảo.
Trong cung Thiên Khải, Khúc Khinh Cư nằm trong lòng Hạ Hành, bỗng dưng tỉnh lại từ trong giấc mộng, ngoài cửa sổ hình như có ánh sáng hơi yếu xuyên qua màn cửa sổ, nghe âm thanh tuyết rơi bên ngoài, nàng cảm thấy vô cùng an bình, ổ chăn cũng vô cùng ấm áp.
"Ngủ ngoan đi." Giọng nam nhân bên cạnh mơ mơ màng màng, có vẻ còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhưng cánh tay đã thành thói quen ôm nàng vào lòng, tựa như đã làm vô số lần, vừa thuần thục lại như việc đương nhiên.
Khúc Khinh Cư khẽ cười, nhấc đầu đến gần ngực nam nhân, chậm rãi nhắm mắt lại.
Gia Hựu năm thứ hai, hoàng trường tử được Hoàng đế đặt tên là Diệu [1], 《 Thích danh. Thích Thiên 》 có viết ‘Diệu, diệu dã. Quang minh chiếu diệu dã.’ Trong《 Kinh Thi. Cối Phong 》cũng viết ‘Nhật xuất hữu diệu’.
[1] Diệu: có nghĩa là ánh sáng chiếu rọi, những câu trên đều nói về sự tỏa sáng, lấp lánh của ánh mặt trời.
Chỉ một cái tên này, đã đủ thấy hoàng thượng rất kỳ vọng vào hoàng trường tử Điện hạ, dưới gầm trời này, còn có điều gì quan trọng hơn ánh sáng mặt trời đây?
Sau đó hoàng hậu dời khỏi hậu điện cung Thiên Khải, đến cung Khôi Nguyên. Có người suy đoán, lần này tầm mắt hoàng thượng sẽ dần dần chuyển qua những nữ nhân khác trong hậu cung thôi?
Ai ngờ ngay cả ăn ở của hoàng thượng đều ở cung Khôi Nguyên, nữ nhân khác trong hậu cung không thấy được thừa sủng, ngược lại tình cảm Đế Hậu càng ngày càng sâu. Gần như có khuynh hướng trở thành tình yêu thần thoại của Đế Hậu Đại Long, chẳng qua hiện nay ý niệm này còn chưa vững, ai biết phần thâm tình này của Đế Vương có thể kiên trì được bao lâu?
Hiện nay hai vị Thái hậu hậu cung không tỏ thái độ gì với chuyện này, một số ít đại thần có lòng khuyên bảo, cũng không dám đi trêu chọc sự phẫn nộ của Đế Vương. Cho nên Đế Vương tự mình sủng ái hoàng hậu, ngược lại không ai dám đi lắm mồm, có lẽ toàn bộ mọi người trong thiên hạ đang nhìn màn tình cảm tình thâm của Đế Hậu này sẽ diễn đến lúc nào mới hạ màn.
Dù có diễn hay thế nào chăng nữa, tóm lại sẽ có lúc hạ màn, dù sao bọn họ không tin trên đời này thật sự có Đế Vương trung trinh với tình yêu, tiền triều có vài Đế Hậu nổi danh tình vững hơn vàng, kết quả cuối cùng cũng không phải chỉ như vậy thôi sao?
Trên lầu Vọng Tinh cao nhất trong hoàng cung, Khúc Khinh Cư ngửa đầu nhìn bầu trời xanh quang đãng, đưa tay che ánh sáng hơi chói mắt, bỗng nói: "Mộc Cận, ngươi nói xem đám mây này sẽ biến thành hình dạng gì?"
Mộc Cận ngửa đầu nhìn đám mây trắng đó, vẫn không trả lời, bỗng thấy hoàng thượng xuất hiện ở dưới lầu, vừa nhìn đã biết đến tìm hoàng hậu nương nương: "Nương nương, hoàng thượng đến ạ."
Khúc Khinh Cư cúi đầu, thấy nam nhân vội vã đi lên lầu Vọng Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Mộc Cận liếc nhìn đám mây trắng xinh đẹp kia lần nữa, không để ý lắm, mây vốn muôn hình vạn trạng, ai biết nó sẽ biến thành hình dạng gì? Ngược lại mặt trời chói mắt này, mỗi ngày vẫn mọc, rồi lại lặn như một điều hiển nhiên.
Hạ hành lên lầu, nhìn nữ nhân mặc phượng bào đỏ dưới ánh mặt trời, đột nhiên nghĩ đến một bài thơ tên là 《 Phượng cầu Hoàng 》.
"Hữu mỹ nhất nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng..."
[2] Hữu mỹ nhất nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng: Chốn đây có mĩ nhân này. Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên. Một ngày bóng nàng khuất yên. Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài. Hỡi ơi chim phượng lượn bay. Tìm hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm. (Nguồn: https://michellenguyen7388.wordpress.com)
"Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương. Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong...[3]"
[3] Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương. Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong: Kiếp sau xin hẹn gặp người. Vỗ về an ủi ta thời bên nhau. Quên đi hết những niềm đau. Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan tành. (Nguồn: https://michellenguyen7388.wordpress.com)
Giai nhân cười một tiếng, mãi mãi không quên, cuộc đời này trầm luân.
--- Toàn văn hoàn ---