Chương 2: Tư thế này không tệ

Tỉnh Mịch Hà chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này, có lẽ cô nên sớm biết loại đàn ông giàu có này không phải là thứ mà cô có thể lợi dụng được chỉ bằng một vài lời mật ngọt ngu ngốc.

Nhưng dù dâng hiến thân mình nhưng nếu có được hắn sủng ái thì cũng coi như một loại may mắn, huống chi, nếu không hài lòng thì cái giá mà hắn đưa ra chắc chắn cũng không phải là nhỏ.

Coi như là ..."Gái điếm đi bán da^ʍ."

Ý niệm này lập tức đã chọc thủng lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô, lúc bong bóng vỡ ra, tôn nghiêm của cô như bị bóp nghẹt vì xấu hổ.

Trạm Lâu từ phía sau vòng tay qua eo ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên cổ cô: "Tôi nói đùa, nhưng nhìn xem…cô mặc thứ gì bên trong? Đây không phải là để đàn ông nhìn sao? nội y sεメy như vậy. Có phải trước khi tới đây…cô đã muốn quyến rũ tôi?”

"Tôi không có ý đó…Anh có thể đừng đặt điều cho người khác được không"

Dù cô muốn có tiền nhưng cũng phải tôn trọng bản thân, chưa kể đến sự tôn nghiêm hư vinh của cô vốn rất mạnh mẽ.

Tỉnh Mịch Hà thoát khỏi vòng tay của hắn, giả vờ tức giận, nhưng Trạm Lâu dường như không quan tâm, đóng cửa lại, và phòng ngủ này trong nháy mắt đã trở thành một mật thất không có cửa sổ.

Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một biệt thự kiểu nước ngoài có giá trị, nhưng phòng của hắn lại không có cửa sổ, ga trải giường đen trắng, chăn bông cuộn tròn ở một góc, còn có nếp gấp vừa mới ngủ.

"Tự làm đi, cởϊ qυầи áo! Nằm xuống giường!"

Giọng điệu ra lệnh khiến khiến cô bừng tỉnh, lòng tự trọng của cô giảm đi vài phần. Từ lúc bước vào đây, dường như cô vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, cô thấy mình kém cỏi hơn những người khác.

Tỉnh Mịch Hà đưa tay lên che cái cổ ướt đẫm, rối rắm và bất lực: "Tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Dù muốn kiểm tra khả năng ăn ý của cơ thể thì anh cũng có thể từ từ."

"Tôi không có thời gian nói chuyện này với cô. Muốn làm thì làm! Không làm thì CÚT!"

Hắn rút ra một điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa, đôi mắt thâm trầm, không kiên nhẫn thêm phần bạo dục khiến người ta sợ hãi. Nhưng với những ham muốn tiền tài ngày một dữ dội hơn cùng mùi khói thuốc bốc lên thiêu đốt những lo âu trong lòng và sặc vào phổi len lỏi khắc cơ thể khiến cô quyết tâm liều mạng cũng phải làm.

Tỉnh Mịch Hà quay lưng về phía Trạm Lâu, kéo khóa chiếc váy nhỏ và cởi xuống dưới chân.

Hô hấp cô ngưng trệ, mùi khói đọng lại trong khoang mũi không tan.

Chiếc qυầи ɭóŧ ren chữ T lộ ra với một sợi dây đen xuyên qua môi âʍ ɦộ phì nhiêu và khe mông, làn da trắng sữa tương phản với trắng đen rõ ràng, đặc biệt hấp dẫn. Chiếc áo xốc lên, hai sợi vải che núʍ ѵú sữa theo hành động co duỗi của cánh tay bị kéo lên nửa phần, nhũ hoa màu hồng nhạt ẩn hiện, quyến rũ mê người. Một “món ngon” khó cưỡng và ánh mắt hắn hoàn toàn rơi vào vòng một hoàn hảo của cô. Trên người Tỉnh Mịch Hà chỉ còn nội y màu đen là mảnh vải cuối cùng che chắn khu vực riêng tư, dưới lớp vải, cảnh đẹp còn đang ẩn giấu.

Tỉch Mịch Hà trèo lên giường, khuôn mặt xấu hổ không dám đối diện với hắn. Tiếng bước chân dồn dập tiến dần về phía cô, Trạm Lâu nắm chặt eo gầy của cô, ép quỳ gối trên giường.

“Tư thế này không tệ”

Sợi dây qυầи ɭóŧ bị ngón tay hắn nâng lên, cô chỉ cảm thấy môi âʍ ɦộ của mình bị tách làm hai, vải ren ma sát tiểu đậu vừa ngứa vừa chặt.

Trạm Lâu giữ điếu thuốc trên miệng, hai tay mơn chớn khắp da thịt trên cơ thể cô, làn da nhẵn nhụi tựa như cát không thể nắm được, vừa lỏng vừa mềm, căng thẳng liền cứng. Hắn nhịn không được mà mà bóp chặt. Trên cặp mông trắng nõn của cô ngay lập tức xuất hiện dấu tay. Nhìn dấu ấn của riêng mình in trên da cô, khóa cảm từ sống lưng hắn tăng vọt mạnh mẽ, đại não không còn khống chế được hai tay. Hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, giải phóng cho vật nam tính đang vốn đã ngẩng cao đầu từ lâu ra ngoài.