Chương 9

Tôi nghe nói trong suốt kỳ nghỉ Hứa Châu không về nhà, mỗi ngày ngâm mình trong phòng làm việc làm hạng mục.

Tôi đến trường lấy đồ, đi ngang qua phòng làm việc của hắn vài lần, cũng không thấy hắn.

Hứa Dao nói phàn nàn nói Hứa Châu so với tổng thống Mỹ còn bận rộn hơn, cậu ấy đi tìm hắn nhưng đến cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

Lúc chúng tôi gặp lại nhau chính là sau khai giảng, trong buổi họp mặt của câu lạc bộ cầu lông.

Hứa Châu ngồi cách xa chỗ tôi và Phương Lâm, không nói với tôi một câu.

Tôi thở dài, có vẻ như hắn vẫn còn giận chuyện lần trước.

Có người đề nghị chơi thật hay thách.

Hứa Châu vận khí không tốt.

Vòng thứ hai, hắn rút được lá bài nhỏ nhất.

"Đội trưởng, anh chọn thật hay thách?"

Hứa Châu nghịch nghịc lá bài trên tay hắn, trên mặt không thấy cảm xúc gì, chẳng thèm để ý nói: "Nói thật."

"Vậy ở đây có cô gái nào anh thích không?"

Tay Hứa Châu đang nghịch lá bài đột nhiên dừng lại, im lặng hai giây đột nhiên bình tĩnh nhìn về phía tôi, "Có."

Tay Phương Lâm đang cầm tay tôi đột nhiên siết chặt một chút.

Trên bàn có mấy nam sinh cười trêu chọc, nhìn về phía đàn chị Lâm Vi ngồi bên cạnh tôi.

Lâm Vi cúi đầu, cười ngượng ngùng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa cho rằng Hứa Dao đoán đúng rằng Hứa Châu thích tôi.

Như này mới đúng chứ.

Lâm Vi là đàn chị cùng khóa với Hứa Châu, dáng dấp xinh đẹp, rất nổi tiếng.

Bọn họ đã sớm quen biết, Hứa Châu thích chị ấy cũng không có gì ngạc nhiên.

Hôm nay vận may của Phương Lâm cũng không tốt.

Vòng tiếp theo sẽ đến lượt anh ấy.

Vì để làm bầu không khí thêm sinh động, Phương Lâm chọn thách.

Nam sinh đưa ra yêu cầu cười nói: "Không làm khó cậu, trên bàn chọn nam hay nữ đều được, kiss một chút."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, môi đã cảm nhận được cảm giác mềm mại, vừa chạm vào đã tách ra.

Sau khi kịp phản ứng, mặt không ngừng đỏ lên.

Tôi thẹn quá hóa giận nhéo tay Phương Lâm một cái.

Phương Lâm cười tiến đến bên tai tôi, nhẹ giọng nói: "Sao vậy bạn gái của anh, em muốn anh đi hôn người khác à?"

Đồ không biết xấu hổ.

Tôi đang muốn véo anh ấy thêm một cái, chợt nghe thấy tiếng ly rượu bị vỡ.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, Hứa Châu nhếch môi nói: "Trượt tay, xin lỗi."

Một lát sau hắn lại trượt tay làm vỡ thêm một ly rượu.

Tôi liếc hắn một cái, nghĩ thầm: trượt tay tận hai lần, là sợ cái ly rượu vỡ kia cô đơn sao?

Hứa Dao cùng tôi phân tích sự bất thường gần đây của Hứa Châu, nói: "Anh trai tớ có lẽ là thấy tớ thoát ế, cậu cũng thoát ế, hiện tại chỉ có anh ấy là ch.ó độc thân, trong lòng cảm thấy cô đơn."

Rất là có lý.

Tôi gật đầu lia lịa, "Vậy làm sao bây giờ, tìm cho anh ấy một người bạn gái?"

Hứa Dao ai thán, "Đại thẳng nam sắt thép dầu muối đều không ăn, đi đâu tìm được người anh ấy thích đây."

"Lâm Vi, anh ấy thích Lâm Vi."

"Thật sao?"

"Tám chín phần mười."

Nói là làm.

Hai chúng tôi lập ra một kế hoạch theo đuổi bạn gái cho Hứa Châu.

Cuối tuần, tôi trở về nhà.

Buổi tối vừa ăn cơm xong Hứa Dao đã gọi điện thoại tới cho tôi.

"Ai nha, anh trai tớ căn bản là không thích Lâm Vi, hôm nay tớ đi tìm anh ấy nói giúp anh ấy theo đuổi Lâm Vi, anh ấy nhíu mày đến mức có thể kẹp ch.ết một con ruồi, còn hỏi tớ nghe mấy thứ nhảm nhí này từ đâu."

"Hả? Nhưng hôm đó buổi tiệc của câu lạc bộ cầu lông, rõ ràng anh ấy..."

"Nhìn dáng vẻ hôm nay của anh ấy, tớ nhìn ra được anh ấy tuyệt đối không thích Lâm Vi."

Tôi khó hiểu, nhớ tới vẻ mặt của anh ấy và mọi người hôm đó, rõ ràng anh ấy thích Lâm Vi.

Sao giờ lại không thích nữa?

Chỉ có vài ngày ngắn ngủi đã đổi crush rồi sao?