Chương 8

Lý thuyết thì đạt rồi, nhưng không ngờ tôi lại bị kẹt ở phần thực hành.

Ngày đầu tiên tập lái xe, huấn luyện viên nhíu mày đến mức có thể kẹp ch.ết một con ruồi, chỉ trong một ngày mà thở dài không biết bao nhiêu lần.

"Tay lái ổn định một chút, đừng để nó lạn trái lạn phải, xe chúng ta uống xăng, không phải rư.ợu."

"Quay xe vào kho thì đỗ ở đâu? Em muốn dẫn tôi vào ruộng ngô trộm ngô hả?"

Tôi hít sâu một hơi, "Huấn luyện viên, em thấy hơi khẩn trương."

Huấn luyện viên uống chút nước để bình tĩnh lại, "Em khẩn trương cái gì? Người nên khẩn trương chính là người qua đường ở chỗ này này."

"..." Tôi không biết phải nói gì nữa.

Phương Lâm thì tập lái rất tốt, huấn luyện viên dạy qua một lần anh ấy đã không mắc lỗi gì.

Có hai ví dụ đối lập, huấn luyện viên càng nhìn tôi thở dài.

"Cũng là bạn trai bạn gái, sao có thể chênh lệch lớn như vậy, chẳng lẽ Phương Lâm thừa dịp em không chú ý trộm não em đi?"

Tôi: "..."

Công kích cá nhân, công kích cá nhân trần trụi.

Phương Lâm cười đến lộ ra hàm răng trắng của anh.

Tôi uy hϊếp nhìn Phương Lâm một cái, anh lập tức ép mình nhịn cười.

Sau đó anh ấy vỗ nhẹ vai tôi hai cái, nói: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực, cố lên!"

Ngày đầu tiên tập lái xe, tôi vừa về nhà đã kiệt sức nằm sấp xuống.

Tôi mạnh mẽ lên án việc ba tôi quyết định cho tôi học lái xe.

Ba tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt "là con không được", "Không liên quan đến ba, ba cũng không nghĩ tới bằng lái xe cũng có thể làm khó con."

Được rồi, cứ tổn thương lẫn nhau đi.

Tôi quay đầu đem một trong những nơi giấu quỹ đen của ba tôi nói cho mẹ tôi biết.

Ba tôi nghiến răng nghiến lợi: "Năm nay áo bông nhỏ bị rách thật rồi."

Sau đó ba tôi quay đầu tố cáo chuyện tôi từng không cẩn thận làm hỏng thỏi son mẹ tôi thích nhất.

Sau đó hai chúng tôi mỗi người đều bị tẩn cho một trận, lưỡng bại câu thương.

(*) Lưỡng bại câu thương" nghĩa là hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.

Người được lợi lớn nhất trong trận chiến này chính là mẹ tôi, hoàn toàn thắng lợi, không đánh mà thắng giải quyết cả hai ba con tôi.

Phương Lâm cũng tập lái không nhiều lắm, tôi còn bị vây trong hoàn cảnh mỗi ngày bị huấn luyện viên châm chọc.

Phương Lâm tập lái xong ngoan ngoãn cầm ô che nắng, trong tay cầm chai nước ngồi ở ven đường nhìn tôi tập.

Tôi lái xe về phía vạch đánh dấu, huấn luyện viên ho khan hai tiếng.

Tôi vội vàng dừng xe: "Sao vậy huấn luyện viên?"

Huấn luyện viên ra hiệu cho tôi nhìn vào gương chiếu hậu.

Tôi ngầm hiểu nói: "Huấn luyện viên, xe bị lệch phải không?"

Huấn luyện viên tức giận nói: "Em sao có thể lái lệch, tôi thấy là do đường sửa lệch."

Tôi chậc một tiếng, gật gật đầu, "Em cũng thấy vậy."

"Em thấy cái rắm, cho em cây gậy em liền leo lên cây, lúc lái xe hãy ngẫm lại tôi dạy em như thế nào."

Tôi dùng dư quang nhìn Phương Lâm, anh từ túi tiền móc ra một mặt lá cờ nhỏ, cười nhìn về phía tôi vung hai cái.

Trên lá cờ viết "đồng chí Tiểu Khương cố lên!" Lập tức chọc cho tôi bậc cười.

Huấn luyện viên giọng điệu chua xót, "Đừng nhìn, bạn trai em ở đó cũng không chạy mất đâu, mau tập tiếp đi, vợ tôi còn ở nhà chờ cơm tôi đấy."

Lúc tập lái không thuận lợi lắm, nhưng không ngờ tới khi thi lại thi một lần đã đạt.

Tôi vui vẻ ở nhà ăn hẳn ba bát cơm lớn.

Sau đó kết cục chính là ba tôi chưa ăn no.

Ba tôi đành phải ủy khuất gặm hai miếng bánh bao.

Phần thi đường trường đổi sang huấn luyện viên khác.

(*) Chanh không rõ cách thi bằng lái bên Trung lắm, trong đây cũng không nói rõ cụ thể các bước thi, nên Chanh dựa theo cách thi bằng lái ở đây nha. Gồm ba phần thi: lý thuyết, thực hành, đường trường.

Huấn luyện viên phần thực hành trước đó vỗ vai huấn luyện viên mới nói hai chữ thấm thía, "Bảo trọng."

Huấn luyện viên mới dạy Phương Lâm tập lái đường trường trước.

Phương Lâm thong thả chạy một vòng, vẻ mặt huấn luyện viên mới cũng thoải mái hơn, "Tôi nói cho em biết, em tập không tốt môn thứ hai không có nghĩa là em sẽ tập không tốt môn thứ ba."

Lời này thật sự là nói đến trái tim tôi.

Tôi nặng nề gật đầu.

Môn ba, tôi chắc chắn sẽ làm được.

Đến phiên tôi tập lái, huấn luyện viên rốt cục ý thức được sai lầm lớn của mình, "Tôi thu hồi câu nói vừa rồi, câu nói kia không thích hợp với em."

"..." Huấn luyện viên ngài có biết một câu nói ngắn ngủn của ngài làm cho tâm hồn nhỏ bé của tôi chịu bao nhiêu tổn thương không.

Tôi càng lái càng cảm thấy thuận tay, lúc này huấn luyện viên đột nhiên nói một câu, "Em không sợ sao?"

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, "Em không sợ!"

Huấn luyện viên: "Nhưng tôi sợ, lái nhanh như vậy, là muốn cùng tôi đồng quy vu tận hả?"

Ai nha, nhất thời không chú ý lỡ lái nhanh quá rồi.

Tôi nhanh chóng kiểm soát tốc độ của xe và giảm tốc độ.

Sau đó, huấn luyện viên hướng dẫn dạy tôi cách dừng và khởi động trong tình huống khẩn cấp bên đường, tôi muốn tập lái nhưng đột nhiên xe dừng lại.

Huấn luyện viên thở dài, "Sao vậy? Đây có phải là lực lượng vô hình nào cản trở đường đi của em không?"

"Sức mạnh của học tập."

"..."

Sau khi đến ngã tư đèn giao thông dừng đèn đỏ, chờ hết giờ đèn đỏ, tôi căng thẳng không dám đi, đèn xanh cũng hết giờ.

Huấn luyện viên: "Đèn đỏ không đi, đèn xanh cũng không đi, đây không phải màu em thích sao?"

"..." Phải công nhận là thật sự không có.

Phương Lâm ngồi ở ghế sau, không nhịn được cười ra tiếng.

Hình tượng huy hoàng của tôi, tất cả đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, liều mạng cũng liều không nổi.

Có lẽ là sự cố gắng của tôi cảm động trời cao, thi đường trường cũng một lần đã đạt.

Sau khi hoàn thành xong bài thi, tôi và Phương Lâm cùng nhau đi lấy bằng lái xe.

Tôi hào hứng khoe với hai huấn luyện viên môn hai môn ba của tôi.

Huấn luyện viên môn hai: "Khương Tầm à, bằng lái này nên khóa trong tủ làm kỷ niệm đi."

"???"

Huấn luyện viên môn ba: "A, tôi vốn tưởng em phải thi đến mức trường dạy lái xe đóng cửa chứ."

"!!!" Đây là lời mà con người có thể thốt ra được sao!?

Tôi vô cùng bi phẫn nói cho Phương Lâm biết mấy lời sát thương cực mạnh của hai huấn luyện viên nói với tôi.

Phương Lâm cười híp mắt lại, "Nói rất có đạo lý."

Tôi hiền lành nhìn anh nở nụ cười.

Phương Lâm lập tức biến sắc, ôm lấy tôi nói: "Sao có thể nói Khương Tầm nhà chúng ta như vậy chứ, bọn họ thật quá đáng."