Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Mà Động Lòng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghỉ hè, ba tôi nói tôi ở rảnh rỗi ở nhà cũng không làm gì, nên kêu tôi thi bằng lái xe đi.

Khi ba tôi nhiều lần đề cập đến bằng lái xe trước mặt tôi, mỗi lần đều là một sự tích huy hoàng.

Tôi vỗ ngực.

Đây không phải là chuyện gì lớn lao, có kỹ năng là được.

Sau khi Phương Lâm biết tôi muốn thi bằng lái xe, nói vừa hay anh ấy cũng muốn đi thi.

Sau đó hai chúng tôi đăng ký cùng một trường dạy lái xe, tìm cùng một huấn luyện viên.

Môn đầu tiên là lý thuyết, luyện đề vài ngày, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng cho kỳ thi rồi.

Tôi thực sự nằm mơ cũng không nghĩ tới kỳ thi phải xếp hàng sớm như vậy.

Chỗ thi cách nhà tôi không quá xa, nên không cần phiền huấn luyện viên đưa đón.

Trời còn chưa sáng, tôi đã phải nheo mắt đứng dưới đèn đường ở giao lộ gần nhà tôi, nửa tỉnh nửa mơ chờ Phương Lâm tới đón tôi.

Anh ấy không bao lâu đã tới, chạy chiếc xe điện màu hồng nhạt, cách thật xa nhìn tôi đã nở nụ cười.

Hàm răng trắng chói mắt trong đêm tối.

Sau khi dừng lại trước mặt tôi, anh ấy lấy ra một cái áo khoác denim vắt trên đùi khoác cho tôi, "Biết ngay em sẽ không mặc áo khoác, sáng sớm trời lạnh nên anh chuẩn bị trước cho em một cái."

Tôi kéo áo khoác, ra hiệu kêu anh cúi đầu.

Sau khi anh cúi đầu, tôi nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, "Khen thưởng."

Phương Lâm sửng sốt một chút, trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên một tầng hồng nhạt.

Anh hơi luống cuống tay chân đội mũ bảo hiểm cho tôi, lại cài mũ bảo hiểm của mình.

Tôi nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh, không nhịn được cười ra tiếng.

Sao ngây thơ thế.

Trên đường đi, anh nói chuyện với tôi.

Trời có gió, còn đội mũ bảo hiểm nên tôi nghe không rõ lắm, tôi lớn giọng nói: "Anh lớn tiếng một chút, em không nghe thấy."

Anh lớn tiếng nói: "Không có gì đâu."

Địa điểm thi không xa lắm, Phương Lâm chở tôi hơn mười phút là đến.

Xuống xe xếp hàng, tôi quấn lấy anh hỏi vừa rồi trên đường anh rốt cuộc nói cái gì.

Lỗ tai anh đỏ bừng, vẫn không chịu nói.

Tôi ôm lấy cánh tay anh làm nũng, "Anh Phương Lâm, anh nói cho em biết đi, anh nhẫn tâm làm cho em đêm nay ngủ không yên sao?"

Con gái biết làm nũng, con trai sẽ chịu không nổi, đúng là không nói dối.

Anh cúi đầu ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Khi nãy trên đường anh hỏi thi xong môn đầu tiên có thưởng hay không."

"Có, thi đạt sẽ được khen thưởng một cái ôm yêu thương của bạn gái."

Vẻ mặt anh có chút thất vọng.

"Sao vậy? Không cần hả?"

"Muốn, vậy có thể ôm lâu thêm một lát không?" ánh mắt anh ấy không chớp nhìn tôi, dáng vẻ rất là chờ mong.

"Đương nhiên có thể, anh muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu."

Phương Lâm thi trước tôi, tôi thi xong đi ra đã thấy anh ấy đứng ở cửa cầm túi xách của tôi đang đợi tôi.

Tôi giả vờ thi không đạt, cúi đầu, uể oải đi về phía anh.

Phương Lâm sờ sờ đầu tôi, "Không sao đâu, thi một lần không đạt thì có thể thi lại mà, đừng buồn nữa."

Tôi ôm lấy eo anh, cười khúc khích, "Lừa anh thôi, anh sao dễ lừa vậy? Em thông minh cơ trí như vậy làm sao có thể thi không đạt."

"Nhóc lừa đảo." Phương Lâm cười gõ nhẹ trán tôi một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »