Chương 6

Tôi đi xem Phương Lâm thi cuộc thi hát ở trường.

Phương Lâm giành được giải nhất.

Ba người đứng đầu sau trận đấu đều phải hát thêm một bài nữa.

Trước khi hát, Phương Lâm đứng ở giữa sân khấu, đột nhiên nhìn về phía tôi nở nụ cười.

"Khương Tầm, anh không muốn làm bạn của em nữa, em làm bạn gái của anh nhé, sau này anh sẽ hát cho em nghe mỗi ngày."

Ánh đèn trên sân khấu chiếu vào mặt anh, anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười.

Tim tôi đập thình thịch.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy hôm nay trông anh ấy cực kỳ đẹp trai.

Xung quanh còn có nam sinh huýt sáo ồn ào.

Tôi rõ ràng cảm giác được gò má đang dần dần nóng lên.

Phương Lâm hát bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi."

Giọng hát của anh rất nhẹ nhàng, dáng vẻ ca hát cũng rất ôn nhu, cảm giác lúc này anh ấy không giống ngày thường.

Trên đường anh ấy đưa tôi về ký túc xá, tôi hỏi anh: "Anh thích điểm gì ở em?"

"Anh cũng không biết, có thể là cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cô gái nào mạnh như vậy."

Tôi: ???

Phương Lâm dường như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của tôi bắn thẳng về phía anh, lập tức sửa miệng, "Em đương nhiên là người đẹp tâm thiện, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đẹp như một nàng tiên, ai gặp em mà có thể không thích chứ."

Cũng không tệ lắm.

Tôi hừ một tiếng, "Miễn cưỡng đủ tư cách đi."

Tôi và Phương Lâm tiến đến hẹn hò.

Ngày hôm sau Hứa Dao biết, Hứa Châu cũng lập tức biết.

Tôi không nghĩ tới tôi hẹn hò với Phương Lâm, Hứa Châu lại phản đối.

Dù sao Hứa Dao yêu đương hắn cũng không phản đối.

Hứa Dao là em gái ruột của hắn, tôi chỉ là em gái kết nghĩa.

Hắn sao mà quản tôi còn nghiêm khắc hơn quản Hứa Dao nữa.

Hứa Châu ở dưới lầu ký túc xá kêu Hứa Dao gọi tôi xuống.

Hắn vừa thấy tôi liền nghiêm mặt, sắc mặt rất khó coi, "Khương Tầm, em mới quen biết cậu ta bao lâu đã đồng ý hẹn hò với cậu ta rồi."

"Không phải anh đã nói, anh bảo em tìm bạn trai chỉ là thuận miệng nói, em không cần phải bởi vì lời của anh mà..."

Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, cắt ngang lời Hứa Châu, "Em và Phương Lâm hẹn hò không phải vì ai cả, chỉ đơn giản là vì em thích anh ấy thôi."

"Hứa Dao với bạn trai cậu ấy quen biết nhau chưa được một tuần đã hẹn hò, không phải anh cũng chưa nói gì sao, sao chỉ nói em thôi vậy."

Hứa Châu nghe xong lời tôi nói, sắc mặt thoáng tái nhợt, mím môi, quay đầu lại, vẻ mặt chút xấu hổ.

Tôi cảm thấy có lẽ tôi nói hơi quá, do dự bổ sung thêm một câu, "Anh, em không có ý trách anh, em thật sự rất thích Phương Lâm, anh ấy đối với em cũng rất tốt, anh không cần lo lắng."

Hứa Châu sắc mặt cũng không có bởi vì lời của tôi dịu đi, ngược lại càng thêm tái nhợt, bỏ lại một câu, "Đừng gọi anh là anh (trai) nữa, anh không phải anh của em."

Sau đó xoay người rời đi.

Tôi thở dài, hắn còn đang tức giận, xem ra là tôi nói quá nặng lời rồi.

Hôm khác phải xin lỗi hắn mới được.

Hứa Dao nghe tôi nói xong, sợ hãi, "Xong đời, không lẽ anh tớ thích cậu rồi đấy chứ."

Tôi xua xua tay, "Không thể nào, chắc là do anh ấy không hợp với Phương Lâm, mới không muốn tớ hẹn hò với Phương Lâm."

Hứa Dao vẻ mặt có chút mê mang, "A, là như vậy sao?"

"Nhất định là vậy, lần đầu tiên gặp mặt hai người họ thiếu chút nữa đ.ánh nhau rồi."

Tôi không nghĩ nhiều nữa.

Hứa Dao gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý, "Chắc là tớ nghĩ nhiều rồi."