Chương 4

Tôi trở về phàn nàn chuyện này với Hứa Dao.

Hứa Dao thần bí lẩm bẩm lắc đầu, "Không đúng, rất không đúng."

Tôi nghi hoặc, "Có gì không đúng?"

Hứa Dao từ trên giường mình nhảy xuống chạy đến bên giường tôi, "Anh tớ có gì đó bất thường."

"Hả?"

"Tớ hẹn hò với nam sinh, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng chủ động nói gì tớ."

"Cậu có tiếp xúc cơ thể với người ta trước mặt anh ấy không?"

"Vậy thì không có."

Tôi trợn trắng mắt với cậu ấy.

"Nhưng tớ vẫn cảm thấy anh ấy bất thường."

"Nói nhảm." tôi đuổi Hứa Dao về giường, "Đừng luôn miệng nói bất thường nữa, cậu viết luận văn xong chưa?"

"Luận văn gì?"

"Cậu đừng nói là cậu quên mất bài tập luận văn ba ngàn chữ chuyên đề sáng tác phim của thầy Lương rồi nhé."

Hứa Dao nằm trên giường than thở, "Ông trời ơi, gi.ết tôi đi."

"Sáng mai sẽ có tiết của thầy ấy, cậu cố tạo kỳ tích trong một đêm đi."

Ngày hôm sau Hứa Dao mang hai quầng thâm mắt gọi tôi rời giường.

Làm tôi giật nảy mình.

"Viết xong chưa?"

Giọng nói suy yếu vô lực của Hứa Dao sâu kín truyền đến, "Viết xong rồi, cả đêm không ngủ."

Không ngờ cậu ấy đã tàn tạ như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ chuyện của Hứa Châu, "Tớ vẫn cảm thấy anh trai tớ bất thường."

"..." Tôi cảm thấy cậu còn bất thường hơn đó.

Thứ bảy này không có tiết, Phương Lâm và tôi ngồi cùng một chuyến xe bus về nhà.

Anh ấy đặc biệt đến dưới lầu ký túc xá của tôi đợi tôi cùng về nhà.

Tôi đeo cặp nhỏ xuống lầu, liền thấy hai người Phương Lâm và Hứa Châu đều đứng ở cửa ký túc xá.

Trái phải một bên, giống như hai môn thần.

Sắc mặt không hẹn mà cùng khó coi.

Tôi: "..." Đây là tình huống gì?

"Anh tới đưa em về nhà."

"Không cần đâu anh, nhà em rất gần, em và Phương Lâm cùng ngồi xe bus về được rồi."

Cuối cùng vẫn là ba chúng tôi cùng nhau đứng ở trạm chờ xe bus.

Không ai nói gì cả.

Tôi nhìn sang Hứa Châu bên trái, lại nhìn sang Phương Lâm bên phải.

Thật xấu hổ.

Lúc lên xe chỉ có hai chỗ ngồi.

Chỉ còn lại một chỗ sau khi tôi ngồi xuống.

Hứa Châu nắm lấy tay vịn treo bên cạnh chỗ ngồi của tôi, "Sức khoẻ anh tương đối tốt, chỗ ngồi này vẫn là nhường cho người cần đi."

Nói xong, ánh mắt anh lia về phía Phương Lâm.

Phương Lâm cũng không nhanh không chậm nắm chặt tay vịn treo gần chỗ ngồi của tôi, "Anh cảm thấy đội trưởng cần chỗ ngồi này hơn anh đấy."

Tôi nhìn hai người bọn họ đói chọi gay gắt trên xe bus, nhất thời không biết nói gì, thật cạn lời.

Đúng là hai đứa trẻ lớn x.ác.

Bác gái lên xe sau lưng hai người bọn họ lập tức chen tới, đặt mông ngồi vào chỗ trống kia.

"Thanh niên bây giờ thật biết kính già yêu trẻ."

"..."

Phương Lâm xuống xe trước, trước khi xuống xe cười nói với tôi: "Về đến nhà an toàn nhớ gửi tin nhắn cho anh."

Không thể không nói, tôi thật sự là một người chuyên hút sự xui xẻo.

Lúc xuống xe bus, tôi không để ý tới hòn đá nhỏ dưới xe nên chân bị trẹo, cơ thể lung lay sắp ngã.

Hứa Châu thuận thế đỡ lấy tôi.

Không đỡ không sao, hắn vừa đỡ tóc tôi bị quấn vào nút áo trên ngực hắn.

Gỡ nửa ngày cũng gỡ không ra, tôi và hắn đành phải giữ cái tư thế quái dị về nhà tìm kéo cắt.

Lúc vào thang máy thì đυ.ng phải thím Trương hàng xóm.

"Tiểu Tầm... đây là bạn trai của con hả?"

Tôi vừa túm tóc vừa giải thích, "Không phải, không phải, đây là anh trai con."

Lúc nói chuyện kích động tóc lại bị giật một chút, tôi không khỏi hít một hơi.

Tay Hứa Châu lập tức ấn đầu tôi vào trong ngực anh, "Đừng lộn xộn."

Tôi vội vàng giải thích với thím Trương, "Tóc con bị quấn vào nút áo của anh ấy."

Thím Trương là một cái loa phát thanh nổi tiếng gần xa của tiểu khu chúng tôi, nếu tôi không giải thích, không biết bà ấy sẽ đi kể tôi với người khác như thế nào.

Tôi và Hứa Châu vào cửa, ba tôi nhìn thấy hai chúng tôi, từ trên sofa giật mình đứng lên.

Hứa Chu lễ phép chào bố tôi một tiếng.

"Chào cái gì! Khương Tầm! Con, hai đứa con buông ra cho ba!" Ba tôi tức giận.

Tôi bất đắc dĩ, "Không buông ra được, ba, ba mau tìm cho con cái kéo."

Ba tôi tức giận đập bàn, "Thế nào, con còn muốn lấy cái ch.ết ra uy hϊếp ba?"

Ba tôi đang nghĩ đi đâu vậy?

Tôi thở dài, "Tóc con bị quấn vàt nút áo của anh ấy, con muốn lấy kéo c.ắt ra."

Ba tôi bừng tỉnh, đi vào trong phòng lấy kéo cho tôi.

Rốt cục sau khi gỡ được, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Hứa Châu đỏ ửng.

"Anh đỏ mặt cái gì?"

"Có sao? Chắc là bị tóc em quấn đó."

"..." Tóc tôi là quấn vào nút áo hắn, chứ không có quấn vào cổ hắn.

Ba tôi lại bắt đầu công cuộc giảng dạy của mình, "Các con bây giờ vẫn là sinh viên, bây giờ nên chuyên tâm học tập, còn chuyện yêu đương vẫn nên đợi sau khi tốt nghiệp đại học..."

Hứa Châu cầm cốc nước, bộ dáng rất nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu.

Cái bài ca của ba tôi tôi nghe đến chán rồi, từ khi tôi thi tốt nghiệp trung học xong ông ấy mỗi ngày đều nói đi nói lại.

Sợ tôi sau khi đại học liền yêu đương.

Tôi âm thầm nghĩ, hiện tại không cho tôi hẹn hò là ông, sau này thúc giục tôi kết hôn có thể cũng là ông.

Thấy có Hứa Châu ứng phó với ba tôi, tôi ở một bên yên lặng lướt Douyin.

Một giọng nói từ điện thoại di động của tôi truyền ra, "Chị là chị của em! Chị là chị gái duy nhất của em..."

Tôi không biết tôi bật loa ngoài với âm lượng lớn như vậy khi nào.

Tôi luống cuống tay chân tắt tiếng.

Vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của ba tôi và Hứa Châu đều đồng thời nhìn thẳng vào tôi.

Ba tôi cau mày, "Thằng nhóc nào gửi cho con thế?"

Tôi xấu hổ cười gượng hai tiếng, "Không phải ai cả, là phim đó, lời thoại trong phim..."