Tôi vì chứng minh tôi thật lòng chỉ coi hắn là anh trai.
Tôi đăng lên vòng bạn bè.
Nội dung: [Tuyển bạn trai, đi ngang qua đừng lướt qua, ngự tỷ, loli, hài hước, muốn kiểu gì tôi cũng có.]
Sau đó đăng kèm với một meme "hoan nghênh hoan nghênh" của Trương Vĩ.
Hứa Dao lướt sóng 5G bình luận: [Anh trai tớ không thỏa mãn được cậu?]
Tôi: ???
Hứa Chu: [?? Tiền tiêu vặt tháng này không đủ?]
Còn có mấy bình luận 666 bên dưới.
Từ sau khi thêm wechat cho tới bây giờ Phương Lâm chưa từng tìm tôi nói chuyện, hôm nay lại đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi.
Phương Lâm: [Nam, cao 186, nặng 67 kg, cơ bụng tám múi, biết đàn ghi ta biết hát, suy xét một chút đi.]
Tôi bắt đầu động tâm.
Cơ bụng tám múi, cái này làm sao mà người ta từ chối được chứ.
Nhưng tôi và anh ấy cũng chỉ gặp qua một lần.
Tôi đang suy nghĩ thì Phương Lâm lại gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Phương Lâm: [Có thể làm bạn trước rồi từ từ tìm hiểu, được không?]
Tôi trả lời trong giây lát: [Được.]
Sau đó Phương Lâm rủ tôi tham gia vào câu lạc bộ cầu lông của trường, nói chơi cùng nhau để gia tăng tình cảm.
Tôi không khỏi nghi ngờ, anh ấy không phải tìm bạn gái, mà là câu lạc bộ thiếu người đi.
Nhưng tôi làm sao cũng không nghĩ tới chủ tịch câu lạc bộ cầu lông là Hứa Châu.
Tôi vừa đến sân cầu lông liền nhìn thấy Hứa Châu, hắn cũng nhìn thấy tôi.
Hắn giống như là mới vừa đánh cầu xong, mồ hôi theo gương mặt của hắn chảy xuống, hắn tiện tay cầm lấy khăn lông lau.
Sau đó thẳng tắp đi về phía tôi, "Không phải mất trí nhớ sao, sao còn nhớ anh ở chỗ này?"
Tôi đang cầm chai nước đã đồng ý mang cho Phương Lâm, Hứa Châu thuận thế cầm lấy chai nước trong tay tôi.
Trước khi tôi kịp mở miệng, hắn đã vặn nắp chai ra.
Tôi giải thích: "Em không phải tới tìm anh, em có bạn ở chỗ này, anh ấy rủ em tham gia vào câu lạc bộ."
Hứa Châu vừa định nói gì đó, Phương Lâm từ phía sau chạy tới, "Khương Tầm, em đến rồi."
Tôi cười gật đầu với anh.
"Nước mang cho anh đâu?"
Tôi buông tay, "Em quên mang theo rồi."
Tôi giới thiệu hai người họ với nhau, "Đây là bạn em, đây là anh trai em."
Phương Lâm cười nói: "Không ngờ đội trưởng của tụi anh là anh trai của em."
Hứa Châu cầm chai nước ngửa đầu uống một ngụm, bất thình lình thốt ra một câu, "Không phải anh ruột."
Phương Lâm ngây ngẩn cả người, tôi vội vàng bổ sung một câu, "Hơn cả anh ruột."
Lúc này Hứa Châu nhận được cuộc điện thoại, trước khi đi nói với tôi, "Lát nữa tới tìm anh để điền đơn xin vào câu lạc bộ."
Phương Lâm đưa cho tôi một cây vợt, rủ tôi chơi cùng anh ấy.
Lần cuối tôi chơi cầu lông là lúc học trung học cơ sở.
Tuy nhiên tôi vẫn giữ tâm thế thua người không thua trận, cười khıêυ khí©h, "Chuẩn bị em đánh bại anh đánh đi, thua cũng đừng khóc nha."
Phương Lâm nhướng mày, "Đến đây, ai khóc nhè còn chưa biết đâu."
Sau đó Phương Lâm thắng đến nghiền ép tôi hoàn toàn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng đời anh độc thân."
Thật sự là đem tôi đánh đến ra bã, một quả cũng không nhường.
Không biết còn tưởng anh bao nhiêu thù hận với tôi.
Phương Lâm sờ sờ gáy, cười gượng hai tiếng, "Anh lỡ chơi hăng quá."
Tôi liếc anh một cái, hừ lạnh một tiếng.
"Để anh dạy em, em cầm vợt không đúng."
"Cầm vợt không phải đều cầm như vậy sao?" tôi nhìn bàn tay cầm vợt của mình.
Cầm vợt còn có đúng sai nữa hả?
Phương Lâm làm mẫu cho tôi xem anh cầm vợt đánh như thế nào, kêu tôi nhìn kỹ cách tay anh cầm vợt.
Phải công nhận là tay anh rất đẹp, tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng.
Tôi không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó điều chỉnh tư thế một chút nhưng vẫn thấy khác anh ấy.
Phương Lâm thở dài, sau đó nắm lấy tay tôi giúp tôi điều chỉnh.
Còn chưa điều chỉnh xong, tôi bị một lực rất mạnh kéo sang một bên.
"Làm gì vậy?" vẻ mặt Hứa Châu khó chịu nhìn Phương Lâm.
Hứa Châu có lẽ đã xử lý xong việc của mình.
"Phương Lâm dạy em cầm vợt."
"Anh không hỏi em, anh hỏi cậu ta đang làm gì?" Hứa Châu nói với giọng điệu hung hãn.
"Không phải Khương Tầm đã nói rồi sao, tôi dạy em ấy cầm vợt, làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Tôi thấy hai người bọn họ giống như là giây tiếp theo sẽ nhào vô đ.ánh nhau.
Tôi vội vàng vẫy tay với Phương Lâm, kéo áo Hứa Châu lôi hắn đi.
"Anh làm sao vậy, đang bình thường mà."
Hứa Dao cũng chưa từng nói với tôi hắn còn có thể đột nhiên động kinh.
Hứa Chu kéo kéo cổ áo, "Cậu ta đang chiếm tiện nghi của em."
"Không phải, anh ấy đang dạy em cầm vợt mà."
"Dạy thì dạy, cậu ta không biết dùng miệng dạy sao? Không biết làm mẫu sao? Còn phải cố tình sờ tay em làm gì?"
Tôi bị nói đến nghẹn họng, tôi có thể nói là bởi vì tôi quá ngốc, anh ấy đã làm mẫu mà tôi vẫn học không được sao.
Tôi chắp tay trước ngực, nói với Hứa Châu, "Anh, anh ruột của em, thật không phải như anh nghĩ đâu, anh ấy rất tốt, anh ấy đã làm mẫu rồi, là em không học được."
Hứa Châu mím môi, "Khương Tầm, lần đó anh kêu em tìm bạn trai, chỉ là thuận miệng nói thôi, không phải kêu em tùy tiện tìm một người đàn ông để hẹn hò."
"Em biết, tụi em không có hẹn hò, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Tôi giải thích.
Hứa Châu không chớp mắt nhìn tôi, "Thật không?"
"Thật."
"Bạn bè bình thường thì phải nhớ giữ khoảng cách."
Tôi chắp tay, "Anh trai của em, anh yên tâm đi."
Tôi có chút nghi ngờ bản thân không phải nhận thêm một người anh trai, mà là nhận thêm một người ba.