Chương 2

Trường học cách nhà tôi không xa.

Sau khi tôi tháo băng.

Bỏ qua ánh mắt thương xót của ba tôi nhìn tôi, từ chối yêu cầu đưa tôi đi học của ông.

Với tinh thần tàn nhưng không phế của mình, tôi kiên quýt đi xe bus để đến trường.

Nhưng chẳng mấy chốc tôi hối hận.

Xe đã đầy chỗ.

Tôi nắm chặt tay vịn, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bác tài đột nhiên phanh gấp, tôi lao thẳng về phía trước.

Đυ.ng vào một chàng trai.

Cơ bắp rắn chắc, đυ.ng đến đầu tôi choáng váng.

Tôi vội đứng dậy xin lỗi.

"Tay của em..." Anh nhịn cười chỉ chỉ tay của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, sức mạnh làm ra kỳ tích, tôi kéo rớt cả tay vịn trên xe bus.

"..." Tôi im lặng.

Dì bán vé: "Cô bé, năm mươi tệ một cái, một đôi một trăm."

Sau khi tôi xuống xe, chàng trai kia cũng xuống xe.

Anh ấy hỏi tôi xin wechat.

Anh ấy nói sau này có đánh nhau, sẽ dẫn tôi theo hỗ trợ.

Tôi: ???

Bởi vì anh ấy học cùng trường với tôi, tôi vì bịt miệng anh, đành phải thêm wechat.

"Anh tên Phương Lâm."

"Khương Tầm."

Sau khi đến ký túc xá, Hứa Dao hỏi tôi sao lâu như vậy mới đến.

Tôi vung tay lên, "Trên đường gặp bà cụ muốn sang đường, tớ đi phát huy tinh thần Lôi Phong."

(*)Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.

Hứa Dao rất dễ lừa, không chút nghi ngờ lời tôi nói.

Còn khen tôi là thanh niên ba tốt do Đảng bồi dưỡng ra.

Tôi ho nhẹ hai tiếng, có chút chột dạ.

Hứa Dao nhắc nhở tôi, "Còn một tuần nữa là sinh nhật Hứa Châu, hai ngày nữa chúng ta đi chọn quà cho anh ấy đi."

"Đương nhiên rồi, quà sinh nhật của anh tụi mình nhất định phải chọn lựa thật kỹ."

Hứa Dao nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ.

Hai cô bạn cùng phòng khác của tôi cầm gói đồ chuyển phát nhanh trở về, nói Hứa Châu ở dưới ký túc xá gọi hai chúng tôi xuống.

Hứa Châu mặc áo sơ mi trắng đứng dưới bóng cây, trong tay cầm hai túi đồ ăn vặt lớn.

Đưa cho hai chúng tôi mỗi người một túi.

Hứa Dao cười híp mắt lại, "Anh, anh thật tốt."

Tôi cũng nhanh chóng học theo, "Anh, anh thật tốt."

Hứa Châu quay đầu nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt ghét bỏ, "Nhìn bộ dạng nịnh nọt của hai đứa kìa."

Tôi vội vàng bày tỏ chân thành, "Em là thật lòng."

"Em cũng vậy."

Tôi thề, nếu bây giờ cô giáo bảo viết luận văn, tôi nhất định viết

Ở nhà sống mơ mơ màng màng, tôi quên mất còn bốn ngày nữa là tới kỳ thi giữa kỳ.

Tôi như lọt vào sương mù ngồi nghe giáo viên mỹ thuật bảo chúng tôi đánh dấu những phần trọng điểm ở trong sách.

Toàn bộ cuốn sách sắp được tôi gạch kín.

Chếc mất.

Tôi nghiêng nghiêng ngã ngã, cuối cùng nghiêng đầu tựa vào vai Hứa Dao.

Hứa Dao bắt lấy cánh tay tôi lắc lắc, "Đồng chí, cố lên, cách mạng vẫn cần cố gắng!"

Bàn tay yếu ớt vô lực của tôi gian nan nắm cây bút trước mắt, "Thần thϊếp làm không được~"

Sau đó hai chúng tôi mang đôi mắt thâm quầng sau khi thức đêm để học bài đi chọn quà cho Hứa Châu.

Hứa Dao chọn một đôi giày thể thao màu trắng.

Tôi chọn bút.

Tôi thường về nhà vào cuối tuần.

Tôi đặc biệt chọn một túi quà thật đẹp rồi để ở nhà.

Dù sao ôm đùi vẫn cần chút thành ý.

Ngày sinh nhật Hứa Châu rất nhanh đã tới.

Tôi đưa túi quà cho hắn, "Đây chính là quà em tỉ mỉ chọn cho anh đó."

Sau đó dặn hắn chờ tôi đi rồi mới được mở ra xem.

Buổi tối hôm đó Hứa Châu gửi tin nhắn cho tôi: [Ngày mai anh sẽ bảo Hứa Dao gửi trả lại cho em, anh không dùng tới.]

Quà sinh nhật sao lại trả về?

Tôi: [Sao không dùng được, sớm muộn gì cũng dùng tới mà.]

Bút máy rất hữu dụng, sao không dùng tới.

Sau đó, khung chat thỉnh thoảng hiện thị đối phương đang nhập.

Một lúc lâu sau hắn mới gửi tin nhắn tới.

Hứa Châu: [Size không vừa, vẫn là để Hứa Dao gửi lại cho em đi.]

Tôi có chút không hiểu, bút máy còn có size nữa hả?

Tôi: [Vậy anh dùng size gì?]

Hứa Châu: ...

Lúc này mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.

"Con gái, cái túi màu xanh lam con để ở nhà mấy ngày trước đâu rồi?"

Tôi bỗng có linh cảm xấu.

"Hả? Con lấy đi rồi, làm sao vậy."

"Sao lại lấy đi, mẹ để qυầи ɭóŧ mới mua cho ba con ở bên trong."

Sấm sét giữa trời quang.

"Còn có cây bút con để bên trong, mẹ để trong ngăn kéo trong phòng con."

Sau khi cúp máy, tôi cấp tốc dùng tốc độ độc thân tám trăm năm thu hồi tin nhắn đã gửi cho Hứa Châu.

Hứa Dao đang đi tham gia khoá huấn luyện của câu lạc bộ.

Hứa Châu đành tự mình trả đồ cho tôi.

Tôi nhớ tới lúc đó tôi còn hỏi hắn dùng size gì, mặt tôi lập tức nóng bừng.

"Quà em muốn tặng thật sự không phải cái này."

"... Ừ."

"Em cầm nhầm."

".... Ừ."

"..."

Rõ ràng là hắn không tin.

"Khương Tầm, anh với em thật sự không hợp, em nên tìm người khác đi."

Thậm chí cảm thấy tôi vẫn mang lòng bất chính với hắn.

"Em không nhớ rõ trước kia như thế nào, nhưng hiện tại em thật sự coi anh là anh trai tốt." Tôi giải thích.

Hứa Châu nhìn tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu ừ một tiếng.