Sau đó Hứa Châu tới tìm tôi với khuôn mặt lạnh lùng, "Ai nói với em là anh thích Lâm Vi?
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, em biết rồi, là do em hiểu lầm."
Tôi chẳng phải cũng là có ý tốt, là muốn giúp hắn thoát ế sao.
"Nếu như anh thật sự thích cô ấy, em sẽ giúp anh theo đuổi cô ấy sao?" Hứa Châu cúi đầu, mím chặt môi, bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi vội vàng bày tỏ chân thành: "Đương nhiên rồi, em coi anh như anh trai ruột, chuyện của anh chính là chuyện của em."
Sắc mặt Hứa Chu đột nhiên trầm xuống, bước nhanh về phía tôi, "Vậy nếu anh thích em thì sao?"
Trong nháy mắt đầu óc tôi trống rỗng, sững sờ tại chỗ.
"Anh đừng có đùa như vậy."
"Nếu anh không nói đùa thì sao?" Hứa Châu lại bước về phía tôi một bước.
Tôi đẩy hắn ra, "Hứa Dao nói trước đây em thích anh, theo đuổi anh thật lâu, anh rõ ràng là không thích em, hiện tại thích em chỉ là ảo giác của anh mà thôi."
Trong mắt Hứa Châu tràn đầy bi thương, "Hiện tại thích em không phải là ảo giác của anh, trước kia không thích em mới là ảo giác của anh."
Tôi im lặng một chút, sau đó nói: "Anh, em..."
Hứa Châu cảm xúc có chút không khống chế được, lấy tay che mặt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Đừng gọi anh (trai) nữa, anh không phải anh trai của em..."
"Em có thể đừng hẹn hò với cậu ta nữa, cho anh một cơ hội được không? Em muốn anh làm cái gì cũng được."
"Không thể, Phương Lâm đối với em rất tốt, em cũng rất thích anh ấy."
Từ đó về sau, tôi cũng rất ít gặp lại Hứa Châu.
Sau khi hắn tốt nghiệp, ngay cả tin tức của hắn cũng không thể nào nghe được.
Phương Lâm rất tốt với tôi, chưa từng cãi nhau với tôi, thỉnh thoảng cãi nhau hai câu cũng nhanh chóng nhận sai để dỗ dành tôi.
Lúc tôi và Hứa Dao tốt nghiệp, Hứa Dao và cậu em kia chia tay.
Bởi vì một người muốn đi phương Nam phát triển, một người muốn ở lại phương Bắc.
Ngày tốt nghiệp tôi hỏi Phương Lâm: "Anh muốn đi đến thành phố nào?"
Anh ôm tôi, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ trán tôi, "Em đi đâu anh đi đó."
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, "Vậy anh có nơi nào đặc biệt muốn đến không?"
"Nơi nào có em chính là nơi anh muốn đến nhất."
Không lâu sau khi tốt nghiệp, hai chúng tôi đến cùng một thành phố để phát triển.
Mỗi buổi sáng sau khi anh ấy hâm nóng điểm tâm, đều nhẹ nhàng ở bên tai tôi dịu dàng gọi tôi dậy.
Chúng tôi quyết định đi du lịch vào kỳ nghỉ.
Vài năm sau, chúng tôi dùng tiền tiết kiệm để mua một ngôi nhà hướng ra biển, xuân về hoa nở bao quanh nhà.
Sau khi gặp ba mẹ hai bên, ngày cưới đã được ấn định.
Hứa Dao làm phù dâu cho tôi.
Ngày hôn lễ, Hứa Dao giúp Hứa Châu gửi lời nhắn cho tôi, "Anh tớ bảo tớ nói với cậu một tiếng, tân hôn vui vẻ."
Tôi mặc áo cưới trắng tinh đi vào lễ đường, đối diện là người tôi yêu nhất.
"Cô có nguyện ý để Phương Lâm tiên sinh trở thành chồng của cô, cùng anh ấy kết hôn, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt đời không? “
"Tôi nguyện ý."
Tôi mong mùa xuân đến, xuân đến sưởi ấm trái tim tôi.
Thiếu niên dịu dàng dũng cảm, tôi vĩnh viễn động lòng vì anh.
-Hoàn toàn văn-