So với lần trước, số người chết trong Bạch gia thôn lần này còn nhiều hơn, đa số trẻ con đều bị yêu quái bắt đi, không rõ sống chết thế nào. Nhưng không ai làm đám tang, những thanh niên trai tráng may mắn trốn thoát được ba ngày sau đều lặng lẽ quay về chỗ cũ, tìm nơi qua loa chôn cất người làng. Ngày xưa thường nghe tiếng nói cười đi ngang cổng, giờ im lặng thế này, Thương Phạt có chút không quen.
Bạch Ngôn Lê vẫn tiếp tục ngủ mê man, hắn không thể cứ thế ở bên giường y nữa, mang cái thắt lưng mệt mỏi ra nằm phơi nắng trên ghế dài ngoài sân.
Tư Vĩ biến thành con nhện béo, vô tư nằm nhoài trên chiếc bàn bên cạnh hắn.
"Không nghe tiếng đàn bà con gái tám chuyện." Bình thường vào giờ này, dân làng sẽ túm năm tụm ba đi làm đồng. Nữ nhân không bao giờ lãng phí thời gian, vừa đi vừa trò chuyện, bàn đủ thứ tai quái trên đời, mà giọng còn oang oang.
Ngày trước, mỗi lần nằm đây, Thương Phạt thường nghe tiếng những bà thím đó phê phán, nói mình to xác mà lười nhác, vô tích sự, rồi nói đứa bé Bạch Ngôn Lê kia cái gì cũng tốt, thế mà lại cưới một tên chỉ được cái mẽ ngoài.
"Ta nghĩ bọn họ sợ mất mật rồi." Trừ vài người chạy về được luôn trong ngày hôm đó, có mấy người mất hai ba hôm mới về đươc. Bạch gia thôn chỉ còn hơn trăm người, đa phần là tráng niên. Các cụ già không chạy nổi, đều bị gϊếŧ, còn trẻ con thì bị bắt đi.
Nhấp một ngụm trà, Thương Phạt há miệng ăn miếng quả khô. Không có Bạch Ngôn Lê chăm sóc, vài con gà đã chết đói, mấy con khác thì chạy khỏi chuồng, đang lang thang khắp sân.
Hắn nằm đây mới một lúc đã có năm sáu con gà mái cục ta cục tác nhảy qua trước mặt.
Thương Phạt làm như không thấy, bắt chéo hai chân mà vung vẩy.
"Nhưng tình hình ở các làng khác cũng không khá hơn." Mấy ngày Bạch Ngôn Lê mê man, Tư Vĩ cũng không rảnh, chạy vài trăm dặm quanh đây tìm hiểu.
"Chưa chắc lũ trẻ kia đã chết hết." Nắm cây quạt đen trong tay, Thương Phạt dùng nó che chắn ánh mặt trời.
"Lũ hạc này bắt cóc không ít trẻ con." Không chỉ ở Bạch gia thôn.
Cho nên, Thương Phạt khinh khỉnh nói, "Đám người này sống hay chết thì cũng như nhau thôi." Cứ ở lì trong thôn, không dám phát ra một tiếng động. Sau khi lũ trẻ bị bắt đi, có không ít phụ huynh trốn về được.
Thế mà bọn họ không hề nghĩ tới việc đi cứu con mình. Chẳng phải loài người lúc nào cũng thích nhắc đến tình thân hay sao?
"Bọn họ nào dám." Tư Vĩ thường vào thôn quan sát, bàn ngày cũng chẳng thấy người đi lại, nhà nhà khóa chặt cửa nẻo, thậm chí còn đóng đinh giam mình trong phòng. Nhưng mà lão cũng có thể hiểu được, "Con người không thể phản kháng chúng ta. Nếu không sống cùng với lũ tạp chủng kia thì ngay cả Áo thành cũng chịu cảnh này."
Nói tới đâu, Thương Phạt lại bỗng nhớ tới vị yêu quái phía nam, "Gã vừa lập yêu phủ, chắc hẳn sẽ không ra tay với Áo thành chứ?"
"Thật ra không phải mới lập. Thuộc hạ nhớ hơn bảy mươi năm trước đôi bên từng giao chiến một trận."
"Kết quả thế nào?"
Vài tiếng lộp bộp vang lên. Ngay trước mặt Thương Phạt và Tư Vĩ, một con gà mái kiêu ngạo chổng mông về phía họ, rặn ra quả trứng lăn lông lốc.
"...." Tư Vĩ nín lặng, gắng không nhìn sang, "Trong Áo thành có một triệu người sinh sống, nhưng con người chỉ chiếm tám mươi vạn thôi."
"Hai mươi vạn còn lại thì sao?"
"Bán yêu."
"Ồ." Thương Phạt ngồi thẳng dậy, gõ gõ tay, "Không thắng được à?"
"Còn thua hơi thảm là khác."
Thương Phạt nở nụ cười, "Cái lũ phế vật đó mà ngươi cũng sợ?"
"Chuyện này...." Tư Vĩ thật sự biết nghe lời, "Bán yêu ở Hoang Phục hầu như đều sống tại Áo thành và Vô thành. Tuy nói là lũ tạp chủng nhưng thân thể cường hãn, mà số yêu quái dưới trướng vị phía nam kia lại không nhiều."
"Hoang phục chỉ có một yêu phủ này thôi à?"
"Vâng."
"Thế thì chẳng trách, mấy tên lai tạp kia có thể khiến phía nam sợ hãi là đúng rồi." Về phía Đông Hoang, Tây Hoang, Bắc Hoang, e là còn phải tự cầu phúc.
"Lượng người sinh sống ở Đông Hoang là nhiều nhất. Theo thuộc hạ thấy, những kẻ chạy nạn sẽ kéo nhau đến Áo thành và Vô thành, thế nhưng hai tòa thành kia chỉ có thể chứa được một số người nhất định." Nói cách khác, sẽ có vô số người chết khi chạy loạn.
Thương Phạt không hề quan tâm, "Tìm được cây tình duyên chưa?"
"Rồi ạ, ngài muốn tới đó sao?"
"Dù ta có muốn đi." Đứng dậy tránh đống trứng lăn lóc khắp nơi trên mặt đất, Thương Phạt vào phòng nhìn Bạch Ngôn Lê, "Cũng phải chờ y tỉnh lại đã."
"Kính xin ngài tuyệt đối đừng kích động." Tư Vĩ đã sớm biết vị tôn chủ này của mình tính nết còn trẻ con, "Hậu quả khi phá hoại cây tình duyên còn nghiêm trọng hơn gϊếŧ khế lữ nhiều."
"Có phải ngươi càng lúc càng lắm lời không?" Thương Phạt khó chịu. Ở trong nhà đã bị quản rồi, sao giờ thu nhận một tên thuộc hạ cũng không được yên thân vậy.
Sự chú ý bị phân tán, đến khi quay mặt lại, hắn đã trông thấy gương mặt sửng sốt của người nằm trên giường.
"Phu quân..." Vết thương trên mặt Bạch Ngôn Lê chưa khép lại, lúc cười cực kỳ khó coi.
Thương Phạt cau mày, chẳng tỏ vẻ kích động chút nào, "Tỉnh rồi à?"
Tỉnh lại nhưng vẫn không cử động được. Bạch Ngôn Lê định ngồi dậy như bất thành, chẳng thể làm gì khác ngoài khàn giọng trả lời, "Vâng."
"Nhìn gớm quá." Nhận xét một câu, Thương Phạt kéo ghế đến đầu giường ngồi.
Bạch Ngôn Lê cố gắng quay nghiêng, liếc mắt nhìn, vô cùng tội nghiệp cầu xin, "Phu quân, ta khát quá."
"Ngươi sai bảo ta thành quen rồi đấy." Thương Phạt cau có nhưng vẫn nhấc tay lên. Chén nước trên bàn lặng lẽ bay tới. Hắn không dịu dàng cho lắm, đưa chén đến bên môi Bạch Ngôn Lê.
Y uống được một ngụm thì ho khan nửa ngày.
Thương Phạt cứ thế nhìn chằm chằm chẳng phản ứng gì, đến khi bình ổn một chút, vẫn là Bạch Ngôn Lê phải lên tiếng trước, "Phu quân, người có....bị thương không?"
"Bị thương?" Thương Phạt giật giật ngón tay, cây quạt màu đen lại xuất hiện.
"Lũ yêu quái đó....rất đáng sợ."
"Sao ngươi trốn ra được?" Nói đến chuyện này, Thương Phạt cũng tò mò.
"Ta chạy từ khi chúng mới xuất hiện." Bạch Ngôn Lê thấp giọng, mãi mới nhích người được một chút, ngửa đầu nhìn gò má Thương Phạt.
"Chạy từ đầu?" Không phải ngươi sẽ ở lại cùng chung hoạn nạn với dân làng sao, lúc trước ngươi nói thế mà. Tuy không hỏi nhưng ánh mắt Thương Phạt đầy chất vấn.
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn không chớp mắt, tựa như muốn bù đắp lại mấy ngày qua không thấy, thành kính nói, "Ta muốn về gặp người, muốn sống....để được trông thấy người."
Cho nên vì lí do đó mà ngươi bị thương nặng đến thế vẫn có thể gắng gượng về nhà?
Thương Phạt nghĩ thế, trong lòng bỗng có cảm giác lạ lùng.
"Phu quân, xin lỗi."
"Xin lỗi?" Vừa thất thần một chút, câu nói của Bạch Ngôn Lê lại khiến hắn hoàn hồn. Thương Phạt không biết có chuyện gì mà người này phải áy náy với mình.
"Vâng, xin lỗi." Tuy mấy ngày chưa ăn cơm nhưng được Thương Phạt truyền yêu lực, Bạch Ngôn Lê xem như khá tỉnh táo. "Hôm ấy thái độ của ta với người không tốt. Ta không nên nổi nóng với người, khiến người tức giận bỏ về. Trên đường...." Nói một câu quá dài, Bạch Ngôn Lê phải nghỉ để thở mấy hơi mới tiếp tục được, "Trên đường, người có gặp lũ yêu quái kia không? Ta rất lo lắng cho người."
"Ngươi lo lắng cho ta?" Thương Phạt cảm thấy buồn cười. Tay trái hắn cầm cây quạt màu đen gõ gõ xuống đầu gối của mình, chế giễu, "Ngươi cái gì cũng giỏi, nhưng có mắt lại không thấy Thái Sơn."
"Phu quân....."
"Im miệng!" Thương Phạt cắt ngang, nghiêm túc nói, "Nhớ cho kỹ, lão tử rất mạnh, ở cấp tám mươi tinh."
*Bát thập tinh: Hay là dịch thành 80 sao cho nó giống game J
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu lực của Tiểu Thanh ca (bạn Thương Phạt thích mặc đồ xanh nên tác giả gọi Tiểu Thanh) khôi phục rất chậm.
Xem các comment bên dưới, có rất nhiều người đoán mò Bạch Ngôn Lê thân phận thực sự là yêu quái hoặc bán yêu. Không phải nha, Bạch Ngôn Lê là con người.
Con người tinh khiết 100 phần trăm!
Còn những chi tiết khác thì phải về sau mới rõ. Thế giới sẽ được mở rộng dần dần.
Cả nhân vật lẫn nội dung, không có gì vô duyên vô cớ, mọi thứ đều có nguyên nhân, từ từ mới tiết lộ, đợi chờ là hạnh phúc.