Chương 2: Chương 2

Chỉ một ngày sau đó, tin tức Trưởng nhóm Devil của Super Boys là Gay lan rộng trên các mặt báo. Có lẽ đây là tin tức được mọi người quan tâm nhiều nhất từ trước đến giờ.

Các tờ báo không chỉ nói Devil là gay mà còn nói rõ vụ việc Devil thuê khách sạn và ở cùng với một người đàn ông. Ngay cả tên của khách sạn cũng được đưa ra mặt báo. Vì vậy, trong mấy ngày gần đây, khách sạn này luôn bị quấy rầy bởi giới truyền thông và các fan hâm mộ.

Fan hâm mộ tỏ ra phẫn uất với tin hot này. Họ không thể nào chấp nhận và tin được đó là sự thật.

Rất nhiều fan đã lên tiếng bảo vệ danh tiếng của trưởng nhóm Devil.

Vụ việc đã quá trầm trọng nên quản lý của Super Boys đã tổ chức một buổi họp báo, đính chính với giới truyền thông.

Tại họp báo, Devil chỉ nói gỏn lọn một câu:

“Tôi không phải là gay”

Còn tất cả các câu hỏi khác đều do quản lý và các thành viên khác của nhóm trả lời.

Tuy nhiên, chỉ một câu khẳng định ngắn gọn đã khiến các fan vui mừng hết cỡ, ai cũng tin là thật.

Vậy là vụ việc đã được giải quyết rất dễ dàng.

Thật ra, nạn nhân trong vụ việc này không phải là Devil mà là….Diệp Tuyết.

Bởi vì ngay sau đó, Diệp Tuyết đã bị khách sạn đuổi việc không thương tiếc mặc dù trước đó Diệp Tuyết đã lập công lớn, nghe đâu là do áp lực của ai đó.

Diệp Tuyết cực kì khó chịu.

Sau khi nhìn thấy cảnh đó, Diệp Tuyết chỉ nhiều chuyện với mấy người bạn tiếp tân, vậy mà hôm sau, tin tức đã tràn lan.

Diệp Tuyết cảm thấy mình rất vô tội, tự thấy là mình thấy gì nói nấy chứ có thêm muối thêm mắm gì đâu.

Mà có khi anh ta là gay thật thì sao?

Tự nhiên bị đuổi việc một cách vô lý.

Diệp Tuyết càng tức hơn khi mọi người chỉ vì một câu khẳng định đơn thuần của anh ta mà đã tin.

Có ngây thơ quá không?

Khổ sở đi ra khỏi phòng giám đốc, Diệp Tuyết rút điện thoại ra gọi điện cho nhỏ bạn thân.

Điện thoại vang lên bài nhạc chờ My love một lúc mới có người nhấc máy.

“Tiểu Tuyết à, có chuyện gì vậy?”

“Cậu đang ngủ à?”

“Chứ còn gì nữa, biết mà còn làm phiền người ta…”

“Lý Đinh Nhi!” Diệp Tuyết hét lên. Không biết nó có phải là nhỏ bạn thân từ nhỏ của Diệp Tuyết không nữa.

“Được rồi. Bà cô của con ơi, có gì thì nói đi”

“Tớ bị đuổi việc rồi”

“Biết mà.”

“Ý cậu là sao?”

“Cậu đắc tội với người ta, không bị đuổi mới lạ.” Lý Đinh Nhi nói như đinh đóng cột.

“Thì cũng chỉ là một ngôi sao thôi mà?”

“Ha ha…Cậu không biết thân thế của trưởng nhóm Super Boys cũng như các thành viên trong nhóm ư?” Lý Đinh Nhi cười một tràng rồi hỏi lại.

“Thân thế sao cơ?”

“Trời ạ. Chẳng phải trước đây cậu cũng rất hâm mộ họ mà?”

“Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng tớ chưa bao giờ tìm hiểu về họ.”

Lý Đinh Nhi thở dài

“Chưa thấy fan nào như cậu. Thôi được rồi, vểnh tai lên mà nghe nè… Trưởng nhóm Devil là người có thân thế “khủng” nhất đấy. Bố anh ta là nghị viện ở bên Mĩ, mẹ là chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất bên Mĩ, em trai là một cao thủ máy tính nổi tiếng….”

Lý Đinh Nhi sổ ra một tràng rồi đi đến kết luận:

“ Cậu nói anh ta là Gay, anh ta không xử cậu mới lạ.”

“Hứ. Anh ta tưởng có tiền có quyền muốn gì cũng được sao? Thật quá đáng.”

“Thôi đi cô nương, than đủ chưa, cho tôi ngủ tiếp nữa chứ.”

“Rồi, ngủ tiếp đi.”

“Tít…tít…tít…”

Diệp Tuyết phẫn nộ dập máy. Lý Đinh Nhi thật không đáng mặt bạn bè gì cả, ngay cả câu an ủi cũng không có, lại còn khoa trương danh tiếng của anh ta nữa chứ.

Vừa đi tới thang máy đã thấy dòng chữ “Thang máy đang sửa”.

Tức giận, Diệp Tuyết đá một phát rồi đi tới cầu thang.

Ngay cả thang máy mà cũng muốn chống đối Diệp Tuyết.

Sao cuộc đời này bất công thế???

Chưa kịp đi bước nào xuống cầu thang, tự dưng có mấy tên mặc đồ đen bí ẩn ở đâu ra vây lấy Diệp Tuyết.

Diệp Tuyết chẳng hiểu gì cả.

Không để Diệp Tuyết nói câu nào, bọn người đó đã xông đến định túm lấy Diệp Tuyết. Theo quan sát của Diệp Tuyết, hình như là có 4 tên.

Diệp Tuyết cố vùng vẫy nhưng bọn bọ đến tận 4 tên nên Diệp Tuyết không chống cực nổi, mặc dù Diệp Tuyết cũng từng học Karate mấy tháng.

Do chống cự quá quyết liệt, Diệp Tuyết sẩy chân ngã xuống và lăn trên bậc cầu thang, và cuối cùng là đáp lại trên sàn.

Cũng may cũng chỉ có mấy bậc cầu thang nên Diệp Tuyết chỉ bị trẹo chân, trán bị trầy xước, người thấy ê ẩm.

Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà sao Diệp Tuyết đen đủi y như cô nàng Thái Linh trong Cô nàng xui xẻo thế nhỉ?

Lợi dụng cơ hội này, bọn người mặc áo đen bắt lấy và đi ra bằng lối sau trong khi Diệp Tuyết đang rất đau.

Trời phật ơi! Người hãy nhìn con đây này…

Diệp Tuyết tức kinh khủng nhưng không biết mình đã đắc tội ai mà ra nông nổi này.

Nhà Diệp Tuyết cũng có khá giả gì đâu, bọn có ngu đâu mà bắt cóc tống tiền chứ.

Hay bọn chúng muốn….tống tình?

Sặc sặc…sao Diệp Tuyết lại có những suy nghĩ kì quặc thế chứ?

Nhưng rốt cuộc họ là ai???

Diệp Tuyết mơ hồ không biết mình được bọn người này đưa đi đâu, chỉ cảm thấy chân và đầu ê ẩm không có sức lực.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Tuyết cũng được bọn chúng thả ra trong một căn phòng nào đó. Vì bị bịt mắt nên Diệp Tuyết không biết nơi này nằm ở đâu.

Bọn người áo đen tháo bịt mắt cho Diệp Tuyết rồi biến mất.

Diệp Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy chân rất đau, không thể đứng vững bằng cái chân đó được.

Đang xuýt xoa cho cái chân xấu số thì có ai đó đang đi vào trong phòng. Với giác quan thứ sáu lợi hại của mình, Diệp Tuyết biết chắc chắn là không chỉ có một người.

Quả không sai, đập vào mắt Diệp Tuyết lúc này là 5 người con trai. Nhưng do mắt đã cận nặng lại bị bịt mắt lâu lên Diệp Tuyết không thể nào nhìn rõ họ là ai.

Diệp Tuyết phải dụi dụi mắt. Dựa vào chút thị lực kém cỏi và linh cảm chính xác Diệp Tuyết đã biết họ là.

Thì ra là 5 chàng trai đẹp trai đến không phải người của nhóm nhạc Super Boys.

Khi nhìn thấy trưởng nhóm Devil, Diệp Tuyết đã hiểu lý do mình bị bắt cóc tới đây. Thật không anh chàng ca sĩ này lại thù dai đến thế.

- Đây là người đã nói Devil là Gay ư?

Anh chàng tóc vàng kim lên tiếng hỏi. Đó chính là Trần Lâm.

- Nhìn cũng bình thường thôi, thế mà gan to thật.

Lại một người lên tiếng. Người này là Trần Quân, là em trai của Trần Lâm, cũng là thành viên của nhóm.

- Devil, cậu định xử cô ta sao?

Thái Tiến Long liếc nhìn Devil hỏi.

- Hành hạ cô ta từ từ.

Diệp Tuyết không ngờ nổi người mình đã từng thần tượng lại tàn bạo đến như vậy. Mọi thứ xung quanh Diệp Tuyết như mờ đi, Diệp Tuyết bắt đầu lảo đảo do chân đau và do bị choáng.

Diệp Tuyết cố gắng đứng, mở to mắt nhìn Devil và không ngần ngại gọi cả tên thật của anh ta:

-Trang Thiên Hạo! Anh không phải là người.

Nhật kí, ngày…tháng…năm…

Ngày thứ 2 không có anh bên cạnh…

Anh biết không, hôm nay em đã bắt đầu đi làm ở tòa soạn rồi. May mà có Vũ Vũ tìm công việc ở đây cho em…

Ngày đầu tiên đi làm, em rất vui vì mọi người trong tòa soạn đều rất tốt với em.

Nhưng…không có anh bên cạnh…một cảm giác trống vắng lúc nào cũng ập đến…

Em sợ lắm…sợ một lúc nào đó em sẽ ra đi…sợ không được nhìn thấy anh lần cuối cùng…

Em có đọc tờ báo Ngôi sao, biết được anh và mọi người vẫn khỏe, vẫn hoạt động bình thường, lại được nhiều fan hâm mộ hơn. Em vui lắm…

Anh đang làm gì vậy?...

Có nhớ đến em không…

Em có nhớ cái lần anh cho người bắt cóc em không?

Lúc đó, em giận lắm nhưng cũng sợ vì vẻ mặt anh lúc đó…phải nói sao nhỉ?...

Chắc là quá lạnh lùng…

Em cũng không hiểu làm sao anh lại yêu em…

Một con nhỏ bình thường…nóng tính…có thế nói là khó ưa…

Trong khi đó, người ta vẫn luôn nói anh không phải là người…

Có lẽ vì em quá bình thường, còn anh thì quá giỏi nên giờ đây chúng ta…không còn ở bên nhau…

Chả hiểu vì sao lần nào viết nhật kí, em cũng khóc…

Chả hiểu vì sao em lại khóc nhiều đến thế…

Chả hiểu vì sao em lại nhớ anh kinh khủng…

Hôm qua, thấy em khóc, Vũ Vũ lo lắm.

Em cố gắng cười để cô ấy không phải lo…

Em sợ vì lo cho em, cô ấy sẽ nói hết với Hoàng Tuấn…rồi anh sẽ biết tất cả…

Lúc đó, em phải làm thế nào mới ổn đây…

Thiên Hạo, thật sự xin lỗi anh…xin lỗi….

“Vẫn biết rằng quá khứ ở đằng sau…

…và phải sống cho những gì phía trước

Nhưng đôi chân đôi khi vẫn bước ngược…

…lại dẫn ta về tìm kiếm nỗi đau…”