Chương 18: Chương 18

Đã 11h rồi mà chuông điện thoại của Diệp Tuyết lại réo ầm ĩ cả lên, được mỗi tối nay ngoan ngoãn đi ngủ sớm lại bị quấy rầy.

“Đinh Nhi, chuyện gì vậy? Hôm nay cậu tức quá nên giờ này còn phá tớ nữa hả?” Diệp Tuyết bức xúc nói, tay vẫn còn đang dụi dụi mắt.

“Tiểu Tuyết, cậu có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không?”

“Được rồi, không nhắc nữa, thế có chuyện gì?”

“Liên quan đến cậu đó. Cậu mau lên diễn đàn trường đi, có tin hot đấy.”

“Tin hot thì liên quan gì đến tớ?”

“Thì tin hot này nói về cậu chứ còn gì nữa. Từ sau scandal của cậu với thiên tài của trường - Hình Trí trong tháng học hè này thì cậu trở thành nhân vật nổi tiếng của trường. Khoa công nghệ thông tin của bọn tớ cũng đang bàn tán rất nhiều về cậu. Trên diễn đàn trường thì khỏi nói luôn.”

“Biết rồi, tớ sẽ lên xem, tớ đang muốn xem phản hồi của mọi người như thế nào trước bài báo của tớ.”

Đinh Nhi và Hạ Vũ đều học cùng trường với Diệp Tuyết. Chỉ có Hạ Vũ là học khoa báo chí cùng với Diệp Tuyết, còn Đinh Nhi thì theo học khoa công nghệ thông tin duy nhất của trường. Phải nói khoa của Đinh Nhi rất hiếm sinh viên, dù gì trường của họ là trường báo chí mà. Đinh Nhi ôm laptop có thể nói là suốt cả ngày, vì vậy tin tức gì Đinh Nhi cũng biết.

Diệp Tuyết vội vàng đi bật đèn trong phòng. Cô không ngờ chỉ một lần tình cờ gặp Hình Trí mà cô đã trở thành đối tượng của mọi người.

Mấy hôm trước, cô đang có việc gấp, cần gặp thầy chủ nhiệm khoa nên chạy rất nhanh, không may va phải một người. Tất cả tài liệu, giấy tờ cô mang theo rời khắp nơi, ngay cả tài liệu gì đó của người kia cũng văng tứ lung tung. Diệp Tuyết đang vội nên không kịp nhìn mặt của người đó, chỉ lo nhặt hết tất cả lại. Đến khi nhặt xong thì mới kịp nhận ra người trước mặt là thiên tài số một của khoa công nghệ thông tin mà Đinh Nhi đang học, sinh viên nổi tiếng nhất trường – Hình Trí.

Diệp Tuyết cũng không tiện nói gì với Hình Trí nên chạy đi nhanh. Ai ngờ đến khi gặp thầy chủ nhiệm khoa để nộp bản báo cáo trong chuyến đi lần trước cho thầy thì thấy thiếu mất mấy nội dung quan trọng. Lúc này cô mới biết Hình Trí đã cầm nhầm. Cô xin lỗi thầy rồi cấp tốc đi tìm Hình Trí.

Tới khoa công nghệ thông tin hỏi mấy người trong lớp Hình Trí thì nhận ngay ánh mắt tò mò đầy hứng thú của họ. Tức khí, Diệp Tuyết không hỏi gì nữa, chuẩn bị đi về thì Hình Trí xuất hiện ngay trước mặt, thái độ kiêu căng, cười cười. Cô đã nghe danh hắn ta là người phong lưu, hào hoa, bạn gái không đếm hết. Quả không sai, nhìn hắn lúc này là biết rồi.

Hình trí mở miệng hỏi:

- Em tìm anh?

Nghe giọng điệu của hắn thì giống như cô và hắn quen nhau lâu lắm rồi không bằng. Đẹp trai, là thiên tài mà lăng nhăng như hắn thì cũng bằng thừa, vứt đi cho rồi. Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng mình Diệp Tuyết.

Ngay sau đó, Diệp Tuyết đòi lại xấp giấy tờ quan trọng nhưng Hình Trí trơ trẽn, không chịu đưa cho cô. Hắn ta còn yêu cầu cô phải làm bạn gái của hắn trong một ngày thì mới đưa lại cho cô.

Diệp Tuyết không thể chịu nổi trước cách cư xử của Hình Trí. Cô không thèm nói thêm lời nào với hắn mà bỏ đi luôn.

Hình Trí còn chắc chắn rằng Diệp Tuyết sẽ đồng ý với yêu cầu của hắn. Thứ nhất, vì xấp tài liệu. Thứ hai, không một cô gái nào lại cưỡng lại trước hắn. Nhưng rất tiếc, Hình Trí đã nhầm. Diệp Tuyết không những không làm theo hắn mà còn nói với thầy chủ nhiệm khoa của cô. Thầy Lưu đó coi Diệp Tuyết như học trò cưng và rất quan tâm đến cô, coi cô như em gái. Và thầy đã đích thân đến gặp Hình Trí để lấy xấp tài liệu. Hình Trí đành phải đưa cho thầy, Diệp Tuyết đắc ý nhìn vẻ mặt của hắn. Lần này Hình Trí đã thua thảm hại.

Diệp Tuyết cứ nghĩ rằng mọi chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, dù gì bây giờ vẫn đang trong kì nghỉ hè mà, còn nửa tháng nữa mới vào học mà. Ai ngờ Đinh Nhi lại nói như vậy. Cô quả thật đắc tội với thiên tài rồi.

Với bản tính tò mò, hiếu kì, Diệp Tuyết rất muốn biết diễn đàn trường nói những gì.

Bật đèn xong, Diệp Tuyết cầm lấy laptop định mở ra thì quên mất kính cận. Vì cận hơn 2 độ nên cô cần có kính để xem. Tay mò mò trên bàn mà không thấy kính nên cô đứng dậy, mở hộc tủ rồi tìm khắp phòng nhưng chẳng thấy đâu. Cô nghĩ chắc chị Lam dọn dẹp phòng nên có thể chị ấy đã cất đâu đó rồi.

Diệp Tuyết chạy ra khỏi phòng, vừa đi xuống lầu đã gọi chị Lam trong khi chân không đeo dép, mặc bộ đồ ngủ xộc xệch, đầu tóc cũng chẳng gọn gàng gì. Bộ dạng lúc này cũng không khác gì lúc gặp ông bà Trang hôm trước.

Bước chân Diệp Tuyết chợt khựng lại đứng ngay trên bậc thang, miệng cũng thôi không gọi.

Tại sao? Tại sao đã khuya thế này mà sao phòng khách lại đông người đến thế? Là ai?...

Không đeo kính và khoảng cách không gần lắm nên Diệp Tuyết không thể nhìn ra có những ai đang ở dưới phòng khách. Cô thoáng nhận ra Devil.

Diệp Tuyết từ từ đi xuống, lại gần đó. Thì ra bọn người Super Boys và một cô gái nào đó. Cô gái đó ăn mặc rất sành điệu, dáng người cực chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài quăn. Nói chung là rất hoàn mĩ.

Thấy Diệp Tuyết, mấy anh chàng cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười cười.

Cô gái kia nhìn Diệp Tuyết với ánh mắt tò mò và khó chịu. Nhìn bộ dạng của Diệp Tuyết thì có lẽ đang sống trong ngôi nhà này. Cô gái có vẻ không ưa cô.

Devil lại gần Diệp Tuyết, vuốt vuốt mấy sợi tóc cô, dịu dàng nói:

- Sao lại xuống đây?

Diệp Tuyết đỏ mặt, cúi thấp đầu:

- Tôi tìm chị Lam để hỏi kính của tôi.

- Kính của em ở phòng tôi. – Devil ôn nhu nói.

- Sao lại ở phòng anh?

- Tôi thấy ở trên bàn ăn.

- Ồ.

Devil nhìn dưới chân Diệp Tuyết thấy cô không đeo dép thì cau mày:

- Dép đâu?

Lúc này Diệp Tuyết mới nhìn xuống.

Oái! Sao cô lại xuống đây với dáng vẻ thế này chứ? Xấu hổ quá.

Hôm trước đã bị vậy mà còn không biết rút kinh nghiệm.

- Tôi…vội…quá nên…quên. – Diệp Tuyết ấp ủng trả lời.

Devil nắm tay Diệp Tuyết kéo cô lên phòng:

- Lên phòng đi.

Hai người đi bỏ lại các cặp mắt vẫn còn mở to giống như đang xem kịch.

- Thay đổi rồi. – Thái Tiến Long lắc lắc đầu.

- Khó hiểu. – Trần Lâm phụ họa thêm.

Cô gái kia không biết thực sự quan hệ giữa họ là quan hệ gì. Sao lại có những cử chỉ thân mật thế chứ? Chẳng lẽ chỉ trong mấy tháng không ở trong nước mà đã có chuyện rồi ư? Vừa mới về nước là đến đây ngay không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

Cô gái hỏi:

- Cô ta là ai? Sao lại ở đây?

Bốn chàng nhìn nhau rồi đồng thanh trả lời một đáp án:

- Người của Devil.

Cô gái mang tên Ngôn Lục Hàm này ngạc nhiên.

Người của Devil? Thật khó tin mà.

Ngôn Lục Hàm không thể tin rằng Devil lại yêu một cô gái như vậy. Bình thường. Chả có nét gì đặc biệt cả. Không hiểu nổi.

Ánh mắt Ngôn Lục Hàm trở nên sắc bén hơn, khuôn mặt lạnh tanh.

Devil về phòng anh lấy kính đưa cho Diệp Tuyết rồi ngồi luôn ở phòng cô.

- Lấy kính làm gì? – Devil cầm lấy quyển sách trên giường Diệp Tuyết giở ra xem. Hóa ra là tiểu thuyết.

- Tôi cần lên mạng một tí.

Diệp Tuyết nhanh chóng mở laptop, truy cập vào diễn đàn trường.

Cô thật sự choáng. Ngay cả anh của cô và Hình Trí ngày hôm đó cũng được đăng lên kèm theo những câu bình luận hết sức “tình cảm”.

Sinh viên trong trường gửi bình luận rất nhiều.

Nào là sinh viên ưu tú của khoa báo chí đã rơi vào lưới tình của thiên tài. Bởi trong trường Diệp Tuyết được nhiều người biết đến qua các bài báo và thầy cô cũng rất quý cô.

Nào là những mối tình trước của thiên tài chưa từng được công khai, chỉ nghe mọi người đồn đại, thế mà lần này lại quá rõ ràng.

Rồi có người còn phao tin rằng Diệp Tuyết mới là bạn gái chính thức trong những người bạn gái của Hình Trí. Đã thế họ còn nói Diệp Tuyết và Hình Trí quen nhau từ khi bắt đầu học đại học.

Diệp Tuyết khóc không nổi. Oan uổng quá mà. Cô chỉ mới nghe danh Hình Trí thôi còn lần chạm mặt đầu tiên là mới mấy ngày trước mà. Chẳng hiểu sao bọn người này có thể phao tin đồn nhảm và thêu dệt mọi chuyện như vậy. Cô còn muốn yên ổn với mấy cô nàng của anh chàng Hình Trí đó.

Diệp Tuyết mãi mê dán mắt vào laptop mà quên mất sự co mặt của Devil ở trong phòng. Đến khi nhận ra thì anh đã ngồi ở sau lưng cô từ lúc nào, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn màn hình laptop của cô.

Cô không biết tìm lỗ nẻ nào để chui xuống nữa, lại để anh ta xem hết.

Devil không nói gì, khóe môi lại nhếch lên làm cô thấy rùng mình. Anh đút tay vào túi quần, tiêu sái bước ra ngoài phòng cô trong sự im lặng.

Diệp Tuyết gập laptop lại, tháo kính đặt trên bàn, thở dài một hơi.

Sao dạo này cô lại xui xẻo đến thế chứ? Ở đây đã không được yên mà trên trường còn đồn thổi lung tung. Sinh viên trong trường mà biết cô đang ở cùng với Super Boys chắc phản ứng còn kinh khủng gấp trăm lần so với scandal với Hình Trí. Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cô cảm thấy buồn cười.

Bất chợt Diệp Tuyết nhớ ra cô gái ở dưới phòng khách. Không biết cô ta là ai nhưng Diệp Tuyết cảm nhận được hình như là người của tổ chức và cô ta cũng không thích cô. Cái này là do giác quan thứ sáu của cô mách bảo. Cô nghĩ mình không nên đến gần cô gái này quá nếu không sẽ không được yên.