Chương 15
Skye lấy trong tủ ra bộ áo cô chưa từng mặc qua. Áo may bằng ren trắng thật mịn màng mỏng manh đến nỗi cô tưởng mình như đang mặc chiếc áo dệt bằng tơ trời trong truyện thần thoại.
Chiếc áo khiến cô trông trẻ hơn, thân trước cắt thấp phô bày khoảng vai trần mịn màng sáng rỡ như ánh ngọc trai. Mái tóc được chải công phu cho đến khi những lọn tóc óng lên như ánh lửa viền quanh gương mặt thon nhỏ. Cô chỉ đeo một món trang sức duy nhất là đôi hoa tai nạm ngọc thạch anh và kim cương mà El Diablo tặng cho cô trong đêm fiesta.
Khi đeo đôi hoa vào tai, cô nhớ lại cô từng thề có ngày sẽ trả lại cho anh, nhưng bây giờ cô sẽ không tự nguyện trả lại nữa. Khi mặc bộ áo này, cô đã săm *** thật lâu xem còn bất cứ khiếm khuyết nào cần phải sửa chữa hay không, đêm nay cô chỉ có một ước nguyện duy nhất, trên tất cả mọi ước nguyện, rằng cô muốn mình đẹp nhất, lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Ngắm mình trong gương, cô hài lòng với bóng dáng mình, đôi mắt to rạng rỡ, nhưng sâu thẳm huyền hoặc. Hai cánh môi đỏ ấm áp mềm mại. Hơi thở gấp gáp giữa đôi môi khẽ mở tố cáo nhịp đập vội vã của con tim bất trị.
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua từ lúc cô gặp El Diablo ngày hôm qua. Sáng sớm hôm nay anh đã rời tàu rất sớm bỏ mặc sự khó chịu của Evan rằng anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục để cáng đáng bao nhiêu công việc đang chồng chất, thay vì thế anh chỉ cười với ông.
-Tôi khỏe rồi, cám ơn ông.
Tuy vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng cũng không còn gây trở ngại nhiều cho anh. El Diablo nói lời từ biệt với Skye trước mặt mọi người. Dù cô cố tìm kiếm những lời nhắn nhủ riêng tư dành cho cô qua nét mặt anh, nhưng đành phải mãn nguyện với lời hẹn ngắn gọn của anh “Ngày mai anh sẽ gặp em.”
Thật khó tin được như thế là anh đã đi. Cô nhìn theo anh bước lên cầu tàu cằn nhằn với Juan về chiếc xe anh ta vừa mới đem lại phòng trường hợp cưỡi ngựa không tương xứng cho anh.
Anh đã đi, và cô bắt mình bằng lòng chỉ với 6 chữ trơ trọi, “ngày mai anh sẽ gặp em.”
Sáng hôm nay El Diablo tuyên thệ tân tổng thống, anh đã cho tổ chức lễ tân nhiệm trong sân trước của dinh thự để mọi người nếu đều có dịp tham dự. Skye nghe những tiếng reo hò vọng lại từ đằng xa, lòng đầy náo nức cô rất muốn đi xem buổi lễ chú Jimmy đã ngăn cô lại.
-Chú nghĩ cháu tốt hơn không nên đi.
-Tại sao?
-Chúng ta là người ngoại quốc. Buổi lễ này liên quan đến Mariposa và dân chúng trong đất nước này. Hãy để người của anh ta có được anh ta cho riêng họ.
-Nhưng cháu rất muốn đi. Skye bướng bỉnh cãi lại.
Jimmy nhìn khuôn mặt Skye khi cô đứng trên boong nhìn về hướng thành phố với cả hai kiến trúc cũ mới. Ông thầm nghĩ cô đã thay đổi quá nhiều, nhưng ông khôn ngoan không nói ra. Jimmy không hề biết được những chữ đang run rẩy trên môi cô, những chữ cô đang cân nhắc, đã cân nhắc cả hàng ngàn lần rồi, rằng cô là vợ của El Diablo. Không phải là người nào đó xa lạ. Cô muốn cam đoan với chú Jimmy, như người vợ của anh, cô có quyền ở bên cạnh vị tân tổng thống của đất nước này.
Nhưng ngay khi lời nói chực trào lên môi, cô lại không muốn nói vì El Diablo cũng chưa hề nói với ai điều này. Anh chưa bao giờ nhắc đến hôn nhân của họ từ khi lên tàu. Skye đau đớn với ý nghĩ – giả dụ anh sẽ không bao giờ nhắc đến nữa? Giả sử anh phủ nhận cuộc hôn nhân giữa họ chưa bao giờ xảy ra?
Trước bao nhiêu ngờ vực, câu hỏi còn đang nung nấu trong lòng Skye nén lòng ở lại trên tàu theo ý chú Jimmy. Nhưng tâm trí lại hướng về El Diablo đang thề nguyền với dân tộc anh trong khuôn viên dinh thự mênh mông.
-Anh ấy sẽ trở thành một tổng thống tốt. Cô nói 1 cách trầm ngâm.
-Điều này thì chú đoan chắc, Jimmy đáp lời, “anh ta đúng là mẫu người dân tộc này đang cần - một tay gian hùng ôm đầy lý tưởng.”
-Sao chú lại gọi anh ấy như vậy?
-Mọi kẻ gian hùng đều giống nhau, Raleigh, Clive, Rhodes - họ đều đầu đội trời chân đạp đất. Nếu có người nào đó đem lại thành tựu cho Mariposa thì người đó sẽ là anh bạn của chúng ta Guido Tremayna.
Phải, El Diablo sẽ tạo nên thành tựu cho đất nước này, Skye thầm nhủ, khi bữa tối chấm dứt và họ trên đường lái về hướng dinh thự. Cô bất chợt có ao ước lạ thường muốn tâm sự với chú Jimmy mọi điều cô muốn giúp anh. Cô muốn góp tay hoạt động cho dân chúng Mariposa, sẽ đem tiền của cô cho những việc có giá trị, thành lập những tổ chức phúc lợi, xóa sạch những khu ổ chuột thiếu vệ sinh, và bao nhiêu điều khẩn thiết khác cho Mariposa.
Xe vòng lên theo con đường nhỏ hẹp với những balcony nhô ra bên ngoài, nơi Alejo đã thất bại tập kích kẻ thù. Mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời vẫn ửng hồng làm nền cho viên ngọc lóng lánh rực rỡ - đại dinh thự, với khoảng sân rộng ngập tràn ánh nắng và những hàng cửa kính lấp lánh.
Những đám đông vĩ đại đang tụ tập ngay các cổng mở rộng. Bước xuống xe, Skye thấy bên trong sân cũng đặc nghẹt người - đủ mọi tầng mọi giới từ những thương gia khá giả, hành khất, da đen, gauchos, nông dân cho đến trẻ con đi chân đất.
Ngay từ cổng vào một lối đi hẹp được chuẩn bị cho khách khứa đi qua. Mọi người đi chậm rãi, leo lên những bậc tam cấp đá cẩm thạch, Skye ngạc nhiên thấy không một ai đi qua những khuôn cửa lớn trên trên cùng. Mọi người đang đợi - những nhà ngoại giao sáng chói với huân chương và bội tinh, phụ nữ trong y phục dạ hội, các sỹ quan trong binh phục và vô số các viên chức cao cấp ăn mặc theo cấp bậc riêng của họ.
-Chuyện gì xảy ra vậy chú? Skye hỏi Jimmy, nhưng trước khi ông trả lời cô El Diablo đã bước ra khỏi biệt điện.
Những tiếng la hét ầm vang khi anh xuất hiện. Skye mơ hồ phân vân không biết anh sẽ ăn mặc ra sao trong buổi tiếp tân đầu tiên như một vị tổng thống của Mariposa. Rồi cô chợt thấy anh trong bộ y phục của gaucho.
Hành động này được mọi người tán thưởng nhiệt liệt, đám đông reo hò cuồng nhiệt vang lộng cả bầu trời đêm. Skye vô cùng hãnh diện, vì chỉ có anh mới tinh tế như thế. Bộ y phục toàn đen, áo khoác ngắn vừa vặn với thân người và chiếc quần rộng bombacha rất xứng hợp với anh. Thêm vào phần trang phục là đôi ủng đen sáng loáng với đinh thúc ngựa cẩn bạc, và chiếc thắt lưng truyền thống to bản bề ngang tới 6 inch gắn dao cuchillo và súng lục.
Trong ánh sáng chói chang, người ta có thể thấy dễ dàng vết thương vẫn đang hằn đỏ trên trán anh. El Diablo đứng đó trước mặt đám đông hàng ngàn người – cao to, uy nghi đầy tự tin, Skye biết anh là nhân vật Mariposa hằng chờ đợi, một nhân vật sẽ đưa đất nước này đến hồi cực thịnh.
Cuối cùng thì tiếng reo hò thoảng dần và El Diablo bắt đầu cất tiếng, khắp nơi yên lặng như tờ.
-Các bạn hữu và đồng bào của tôi, tôi rất mừng mọi người đều tề tựu đông đủ nơi đây, tất cả những vị khách mời hôm nay đều là thượng khách của chúng ta, nhân danh mọi người dân Mariposa, tôi hân hạnh được hoan nghênh họ. Đây là buổi tiếp tân đầu tiên tổ chức tại Jacara và sẽ là lần cuối cùng trong một thời gian dài.
-Chúng ta còn nhiều trọng nhiệm phải hoàn thành, như tôi đã trình bày sáng hôm nay, các bạn và tôi sẽ cùng chung vai sát cánh đưa Mariposa trở thành một cường quốc trong các quốc gia châu Mỹ. Tối nay, tôi mong được dịp bày tỏ tình hữu nghị với những qúy vị có tình giao hảo lâu dài với tổ quốc của chúng tôi, những bè bạn chúng tôi nặng lòng tin tưởng trong tương lai lâu dài. Thay mặt mọi người, tôi long trọng chúc mừng họ, và tôi mong muốn mọi người đều tiếp đón các vị khách qúy của chúng ta.
Tiếng la hét hò reo lại nổ ra mãi cho đến khi El Diablo thân hành ra đón tiếp khách khứa vào bên trong đại sảnh. Skye luồn bàn tay cô vào tay anh, cô cảm thấy tay mình run lên khi chạm vào tay El Diablo, ánh mắt anh ẩn chứa điều gì đấy khi anh cúi xuống nhìn cô làm tim cô bất chợt gợn lên một niềm vui thầm kín. Anh vẫn muốn có cô – cô biết chắc điều này. Dáng dấp ấy vẫn toát lên sức thôi miên như ngày nào, vẫn tính cách sở hữu độc đoán cô thường nhận thấy, và cũng vì tính cách đó mà bao lâu qua cô từng tuyệt vọng chống kháng.
Một vị khách khác tiến lên muốn tiếp chuyện với anh, cô cùng chú Jimmy vào trong khách sảnh. Nội thất của dinh lộng lẫy hơn cô từng hình dung. Thời gian và bao triều đại độc tài đã góp phần hủy hoại không khí Spanish cổ xưa cùng với kiến trúc nguyên thủy của tòa nhà. Tuy nhiên những căn phòng rộng lớn, trần được chạm trổ tỉ mỉ, những bức vách trang trí với những thiết kế bằng gỗ tuyệt đẹp vẫn còn tồn tại qua nhiều thế kỷ.
Skye mê man với kiến trúc của tòa điện, nơi nào cũng có nét thu hút riêng. Kia là những khoảng sân nở đầy hoa, đây là những khách sảnh trần thiết với sàn khảm đá cẩm thạch, trên cao là chùm đèn pha lê thế kỷ thứ 18 tỏa ánh sáng lộng lẫy. Bên ngoài các tầng lầu là những balcony, từ đấy khách khứa có thể ngắm cảnh biển bao la lấp lánh ánh trăng sao.
Skye và Jimmy thơ thẩn dọc theo các hành lang dài, hết vào phòng này lại ra phòng kia. Có quá nhiều vật để ngắm, để trầm trồ ngưỡng mộ. Sau chót họ lại vòng về phòng tiếp tân nơi vị tân tổng thống đang đi đi lại lại tiếp chuyện khách khứa.
Buổi chiêu đãi tối nay không một chút nào xa hoa. El Diablo muốn chứng tỏ cho dân chúng Mariposa ngay từ ban đầu thể chế của anh sẽ tuyệt đối bình dị, nghiêm nhặt. Skye nhận thấy nhiều dân chúng Mariposa dường như rất hưởng ứng điều này, và ngay cả những nhân vật muốn được tiếp đón trọng vọng để anh có thể thu nhận được sự trợ giúp của họ.
Còn đàn bà thì có duyên cớ khác để ngưỡng mộ anh.
-Ông ta thật là nhân vật phi phàm. Skye một người nào đó tán tụng như vậy.
-Tại sao lại không nhỉ? Một vị quả phụ danh giá lên tiếng một cách ngạo nghễ. “Ông ta là giòng dõi Veremundo.”
-Còn hơn thế nữa, một phụ nữ trẻ hơn mỉm cười. “Ông ta là 1 người đàn ông!”
Phải bà ta nói đúng, Skye ưu tư, tim thoáng nhói đau, giờ đây cô chỉ muốn đến bên cạnh anh. Nhưng cố gắng trò chuyện với anh lúc này chỉ là vô ích – có quá nhiều người đang mong sự chú ý của anh. Nấn ná thêm một lát cô cùng chú Jimmy đi xuống dãy phòng dưới lầu mà gia nhân cho biết là nơi dành riêng cho tổng thống.
Ở đây phòng ốc rộng rãi thoáng đãng, phòng nào cũng có balcony nhìn ra biển. Có rất nhiều lọ hoa được trưng bày trong phòng khách, trong số đó có nhiều hoa được gửi đến chúc mừng tổng thống vào biệt điện. Skye cảm thấy lòng dấy lên một nỗi ghen mơ hồ. Quá nhiều người muốn xun xoe với El Diablo vì nay anh đã chức cao quyền trọng.
-Ông ta là một người đàn ông! Cô dường như nghe được giọng nói háo hức của người phụ nữ trẻ vang vọng bên tai. Điều này lại làm cô bồn chồn di động quanh phòng, sờ vào những quyển sách vương vãi đó đây, nhặt lên một tờ báo rồi lại bỏ xuống, bộ áo trắng của cô dưới ánh đèn dịu giống như một bóng ma đang trăn trở không tìm được giây phút yên bình.
Jimmy đã im lặng suốt buổi tối này, nhưng giờ đây nhìn thấy vẻ lo âu ánh lên trong mắt ông, cô thấy dường như ông sắp nói ra điều gì đấy đang kiềm nén quá lâu trong tâm trí.
-Hãy nghe chú, Skye... Ông toan nói.
-Đừng nói với cháu. Cô buột miệng kêu lên, “đừng nói với cháu bất cứ điều gì – cháu chưa nói được đâu.”
Ông đủ sáng suốt nhận biết vấn đề và để mặc cô trong yên lặng. Skye bước ra ngoài balcony ngắm quang cảnh hùng vĩ của trời biển đất đai đang mở ra trước mắt. Ánh đèn của thành phố lấp lánh bên dưới như hòa cùng ánh sao lung linh trên cao. Bỗng dưng cô thấy mình nhỏ bé, chơi vơi mất hút. Rồi cô lập lại câu nói của El Diablo, câu nói từng an ủi vỗ về cô trong những ngày vừa qua.
-Em có biết là tôi không bao giờ để những gì tôi thích vuột khỏi tầm tay hay không? Là không bao giờ muốn mất đi người nào tôi khao khát không?
-Anh vẫn khao khát cô – cô biết chắc điều ấy.
Ngọn lửa đam mê vẫn nung nấu trong ánh mắt ấy khi anh nhìn cô, sự thu hút giữa hai người vẫn còn đấy. Cô không thể nào lầm lẫn được.
Skye vẫn đứng mãi ở đó, đã lâu lắm, gió đêm đang lay đùa những lọn tóc. Cho đến khi có tiếng cửa mở, rồi lại đóng cô quay lại thấy El Diablo đã vào trong phòng. Anh tháo chiếc thắt lưng nặng trĩu ném lên lưng ghế, rồi đứng nhìn cô. Bây giờ chỉ có họ với nhau như cô đã cầu mong, nhưng bỗng dưng cảm thấy choáng ngợp ngượng ngùng cô đành mở đầu với câu nói bâng quơ.
-Em đang thưởng thức cảnh đẹp ở đây, buổi tiệc chấm dứt rồi sao?
-Phải, mọi người đều về hết rồi.
Cô bước vào trong phòng. Ánh đèn chiếu sáng trên tóc và chiếc áo trắng mong manh tương phản trên nền trời tối phía sau. Anh vẫn đăm đăm nhìn cô – nét mặt thật lạ lẫm.
-Anh mừng là em vẫn còn đợi. Cuối cùng anh lên tiếng. “Có một chuyện anh phải nói với em.”
-Vâng?
Thật khó mà kiềm hãm được niềm vui đang dâng lên trong lòng cô lúc này.
-Anh đã sắp xếp với chú em, ngày mai ông ấy sẽ đưa em đi.
-Đưa em đi?
-Phải, anh đã nói với ông ấy tất cả sự thật – nói với Jimmy rằng anh đã ép buộc em trở thành vợ của anh thiếu sự chấp thuận của em. Cũng không khó gì lắm đối với em để vô hiệu hóa mối hôn nhân này hay là tiến hành ly dị. Chú em sẽ lo liệu tất cả những trở ngại về luật quốc tế và anh sẽ đưa ra tất cả bằng chứng cần thiết để khỏi gây khó khăn cho em. Mọi chuyện sẽ đươc tiến hành kín đáo, vĩnh viễn sẽ không có ai biết được.
Khi anh nói Skye có cảm tưởng như máu đã rút khỏi mặt mình, cô cảm thấy thân hình cô hoàn toàn bất động. Trong lúc này cô sợ ngay chính lời nói của mình, sợ ngay cả hành động của mình, cô gắng gượng quay lưng về phía anh, mắt nhìn ra biển.
-Anh muốn em đi sao?
Giọng cô gần như nghẹn lại trong cổ.
-Bây giờ em được tự do rồi. Đó không phải là điều em muốn hay sao?
Cô muốn gào thét lên, gào ngay vào những chữ đó – không phải là cô từng ao ước nguyện cầu ngày cũng như đêm để thoát khỏi anh sao. Bây giờ thì nó đã đến, đến quá trễ!
Anh chán cô rồi! Bây giờ thì cô đã cùng hội cùng thuyền với những người đàn bà kia, những người từng yêu anh, những người anh hờ hững chán chê. Không phải anh đã từng cảnh giác cô rồi đấy sao, đã nói quá rõ ngay từ lúc ban đầu cô sẽ không bao giờ làm anh hứng thú nữa một khi anh để cô đi.
Skye bóp chặt những ngón tay lại, móng tay như muốn xoáy vào da thịt. Trước mắt cô vũ trụ ngoài kia thình lình như quay cuồng mờ ảo, cô nghe giọng anh cất lên.
-Bây giờ chúng ta có thể nói lời từ biệt không? Chú em nói sẽ đem xe đến đón em.
Cô cố gắng gom lại chút thể diện cuối cùng để trả lời anh, nhưng giọng nghẹn lại không nói nên lời. Cô chỉ biết đứng đấy, ráng kiềm chế những giọt nước mắt cứ chực trào ra.
-Tại sao em không nói? Giọng anh đanh lại. “Anh thiết nghĩ em phải mừng lắm chứ khi biết rằng em không còn là tù nhân nữa.”
-Mừng! Tiếng nói cô vỡ òa, lần đầu tiên cô nghe anh tiến 1 bước gần hơn.
-Sao em lại nói như vậy? Skye, em không phải đang – khóc chứ?
Cô không thể nào trả lời anh, một lúc sau anh nói tiếp. “Anh chưa bao giờ thấy em khóc. Quay lại đây để anh nhìn em.”
Cô lắc đầu.
-Anh ra lệnh cho em quay lại. Không phải anh từng muốn em phải nghe lời anh sao?
Cô giật mình quay lại giống như 1 con rối bị người ta giật dây, dưới ánh đèn anh thấy mặt cô nhạt nhòa nước mắt.
-Vậy thì được, Skye trầm giọng đau khổ. “Hãy nhìn em đi! Nhìn em rồi cười lớn lên! Có phải anh muốn như vậy lắm không? – làm cho em yêu anh rồi rũ bỏ, giống như anh đã từng rũ bỏ những người đàn bà ngu ngốc đã qùy lụy dưới chân anh. Em nghĩ em là người không có tình cảm. Em nghĩ rằng em ghét anh! Nhưng bây giờ anh thắng trận rồi – em yêu anh! Bây giờ... ngay bây giờ... cười cho hả hê đi!”
Cô khóc nấc lên giọng tắt lịm đi, nhưng vẫn đối diện với anh.
-Em không biết em đang nói gì đâu. El Diablo thốt lên.
-Em biết. Skye cãi lại. “Em yêu anh, em không cảm thấy xấu hổ nói như vậy. Em yêu anh.”
-Em đã lầm rồi!
-Em biết mình không lầm... em yêu anh – hãy cho em ở lại!
-Không được!
Mắt anh đanh lại tối sẫm.
-Làm ơn... làm ơn... em đâu có đòi hỏi gì nhiều...
-Không được!
Cô đưa tay ra van nài, hoàn toàn quên mất sỹ diện của mình.
-Em sẽ không làm phiền... em sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì nếu anh cho em ở lại.
-Không thể nào!
-Tại sao chứ? Em sẽ không đòi hỏi thân phận gì, không một ai biết được em là vợ anh trừ phi anh muốn nói ra.
-Đó không phải là vấn đề.
-Hãy cho em ở lại... Jacara.
-Không!
Rồi như quá đau khổ cô bất chấp hết.
-Anh đã tìm... ra tì vết trên người... nô ɭệ của mình.
Anh không trả lời, cô tiếp tục nói
-Hay là anh đã chọn được... người khác. Một người nào đó sẽ... giúp anh tiêu khiển cho đến khi cô ta cũng ngu ngốc dâng hiến cho anh... thứ tình cảm ủy mị gọi là yêu.
-Không phải như vậy!
-Vậy thì tại sao... tại sao?
-Có giải thích đi nữa cũng không đi đến đâu. Ngày mai em sẽ rời khỏi đây.
-Em xin anh –
-Nói nữa cũng vô ích thôi.
Cô thấy vẻ cương quyết hằn lên trên mặt anh. Thế là hết! Cô biết quá rõ một khi đã quyết định điều gì anh sẽ không bao giờ thay đổi. Cô nhắm mắt lại lòng đầy tuyệt vọng. Biết mình không thể sống thiếu anh, không thể nào một mình đi tiếp đoạn đời còn lại - với những năm tháng tẻ nhạt trống rỗng chỉ còn lại ký ức để sống về sau - thật là tàn nhẫn cay đắng quá.
Skye mở choàng mắt thấy anh đã bước đến bên cạnh lò sưởi phía bên kia phòng. Cô đoán anh không chịu nổi ngay cả việc nhìn đến cô. Giống như 1 người mộng du cô đi về phía chiếc ghế anh để dây thắt lưng, vẫn như trong mơ cô rút súng của anh ra. Anh quay lại khi súng đã ở trong tay cô.
-Vẫn còn muốn gϊếŧ anh? Anh hỏi 1 cách khắc nghiệt.
-Không phải anh, cô trả lời... chính em.
Dường như bản năng anh đã báo trước những lời cô sắp nói. Anh phóng đến chỉ trong tích tắc khi chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi môi cô, nhanh như cắt anh đã đến bên cô đánh bật bàn tay vừa bóp cò của Skye lên không trung. Viên đạn xuyên ngang qua tóc cô, làm cháy xém những lọn tóc rồi xoáy thẳng vào tường.
Trong một lúc họ đứng yên nhìn nhau. Mặt của El Diablo cũng tái xanh như Skye. Khi anh gỡ khẩu súng ra khỏi những ngón tay như không còn sinh khí, cô rũ xuống ngay dưới chân anh, oà lên khóc nức nở. Cô giờ đây như 1 cánh hoa nhàu nát, không còn muốn nghĩ ngợi đến gì nữa, hoàn toàn buông trôi hết. El Diablo đăm đăm nhìn cô đang gục đầu xuống, mặt anh ánh lên vẻ lạ lùng chưa ai từng thấy qua.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
-Senor! Senor! Ngài có việc gì không?
El Diablo giật mình như vừa choàng tỉnh sau cơn mơ dài. Anh bước đến cửa và mở hé ra.
-Không có vấn đề gì cả.
-Nhưng, senor, có tiếng súng.
-Chỉ là tôi sơ ý, súng của tôi bị cướp cò.
-Excusa, senor, chúng tôi thật lo lắng, nhưng nếu không có chuyện gì thì...
-Mọi chuyện đều yên ổn, không có gì cả.
-Vì Chúa, Skye, đừng khóc như vậy!
Cô nghe tiếng anh như vọng về từ nơi nào đó thật xa xuyên qua nỗi tăm tối đau đớn của cô.
-Skye, em quan tâm nhiều đến thế sao? Anh dịu dàng hỏi.
-Vậy anh tưởng... chuyện này... chỉ là sở thích thoáng qua sao?
-Không, anh không tin như vậy. Nhưng em không hiểu những gì em hỏi khi muốn ở lại với anh đâu.
-Với... anh! Skye thì thầm lập lại. Cô ngả đầu ra sau, đưa tay ra như nài nỉ anh. “Em sẽ không gây trở ngại cho anh... chỉ để em ở lại... chỉ là ít lâu thôi.”
-Em nghĩ rằng anh chỉ muốn em ở ít lâu thôi sao? Anh hỏi cô, giọng khàn đi vì xúc động. “Nếu em ở lại, em sẽ ở vĩnh viễn. Em có hiểu điều đó có nghĩa gì không? Em, là người lúc nào cũng muốn trốn đi cho mau, lúc nào cũng muốn thoát khỏi anh - nếu em ở lại, em sẽ không bao giờ được tự do đi nữa.”
Skye thở sâu, dường như mặt cô đã có lại sự sống.
-Em không muốn... tự do... nữa.
-Em nghe đây, anh thành hôn với em chỉ vì thuận tiện, nhưng anh chọn em vì em là người Anh, da trắng và xinh đẹp giống như người anh đã từng yêu! Anh cố tình chọn em có ý gây đau khổ cho em như anh từng đau khổ. Đó không phải là câu chuyện tốt đẹp gì, nhưng tốt hơn em cần biết sự thật.
-Đã có người từng đùa cợt với anh giống như anh cố tình đùa cợt em. Cô ta làm cho anh yêu cô ấy điên cuồng say đắm – nhưng lại không đủ tính đàn bà để trao cô ta cho anh hay để cho tình yêu của chúng tôi tươi sáng đẹp đẽ. Anh hỏi cưới cô ta trước, cô ta lấy người khác. Rồi lần nữa, khi cô ta kết hôn hãy bỏ trốn cùng anh, nhưng cô ta chỉ thích giữ anh bên cạnh như một món đồ chơi.
-Sau này khi anh hiểu ra cô ta chỉ là người giả dối và hèn nhát. Anh thấy cô ta với tất cả bản chất của cô ta và ghét cô ta và mọi thứ cô ta biểu tượng - một cuộc sống đồϊ ҍạϊ trống rỗng. Vì những thứ cô ta gây cho anh, anh thề sẽ trả lại trên tất cả đàn bà. Khi anh gặp em, em nhìn thoáng giống như cô ta, vì em là người Anh, anh muốn em phải đau khổ điêu đứng! Anh muốn làm cho em phải yêu anh để anh được hả hê trên đau đớn của em, cười cợt trên nỗi khao khát của em, mỉa mai em khi em van xin anh hôn em.
-Nhưng mọi chuyện đều trái ngược hết. Em không yêu anh – nhưng anh yêu em.
El Diablo bước thêm 1 bước đến gần Skye khi cô ngước lên nhìn anh, mắt mở to, hai tay ôm lấy ngực như ngăn lại cơn xúc động quá lớn.
-Anh yêu em. Giọng anh trầm xuống, tha thiết chân thành. “Anh yêu em như chưa bao giờ yêu, và anh sẽ không bao giờ yêu một người nào nữa. Chính vì tình yêu này, chính vì anh hiểu bản thân anh ra sao và hiểu rõ bản thân em như thế nào, anh sẽ không giữ em ở lại đây. Em nên về lại với thế giới em biết, đến đời sống yên tịnh an toàn bên Anh, hay cuộc sống dân chủ Mỹ dễ dàng, không nguy hiểm.”
-Anh thực sự tin là em muốn kiểu sống đó sao? Skye hỏi dồn như không kịp thở.
-Bây giờ em nghĩ là em không muốn, nhưng em không hề suy nghĩ đến đời sống ở đây sẽ như thế nào nếu em không thể thoát ra. Đây là thế giới của anh, anh thuộc về nơi này, mọi công việc của anh đều ở đây. Anh sẽ không bao giờ bỏ Mariposa.
-Và đây cũng là nơi em muốn ở.
-Với anh? Em yêu à, em đã quên là anh là người như thế nào à? Anh không thể thay đổi trong một sớm một chiều bởi vì anh yêu em. Anh sẽ còn tàn nhẫn và ngạo mạn, chuyên quyền xấu tính. Em đã thấy hết những mặt xấu nhất của anh, em thực sự tin mình có hạnh phúc với những điều đó không, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác?
-Em yêu anh. Cô đáp lại dịu dàng. “Em yêu anh chỉ vì anh là anh, em không muốn anh thay đổi. Em sẽ không yêu anh nếu anh không còn là anh. Em chỉ muốn... El Diablo!”
-Anh không dám chạm vào người em. Giọng anh khàn đi. “Nếu anh chạm vào người em, quyết tâm của anh sẽ tiêu tan theo gió. Hãy nghĩ kỹ trước khi em quyết định. Đây là cơ hội cuối cùng của em. Bây giờ nếu em quyến rũ anh, sẽ quá trễ để em phải hối hận về sau. Anh cần em, Skye. Anh yêu em. Nếu em ở lại với anh, anh sẽ không bao giờ để em xa anh.”
-Em sẽ không bao giờ bỏ đi. Skye thì thầm. Ôi, anh yêu, anh có hiểu không? Em chưa bao giờ thấy mình thật sự sống cho đến bây giờ.
Anh đến bên gần Skye. Cô thấy mình rung động khi anh nâng cằm cô lên.
-Nói cho anh nghe lần nữa đi em, nói với anh những chữ trước đây em chưa bao giờ nói với anh.
Ánh mắt anh dường như rút hết sinh khí trong cô, tuy nhiên cô vẫn tuân theo lời anh.
-Anh... yêu.
-Cô vợ yêu dấu của tôi.
Cô không còn nghe thấy gì nữa, giờ đây chỉ còn thấy quá tuyệt diệu, rực rỡ, chói sáng được sinh ra trên cõi đời này. Rồi bất chợt môi anh tìm xuống môi cô, tay anh ôm choàng lấy cô. Có ngọn lửa nào đấy bừng cháy trong cô rực lên cao mãi đáp lại ngọn lửa trong anh. Môi anh dường như rút cạn linh hồn cô quyện thành một với anh. Người cô run lên nhức nhối vì anh. Cô muốn có anh như anh muốn có cô. Hai cánh môi mềm tuân phục dưới một làn môi khác cuồng nhiệt hơn nóng bỏng hơn.
Anh ghì cô sát lại, gần hơn rồi gần hơn nữa. Những nụ hôn phủ kín mặt cô cho đến khi họ dường chỉ còn là một. Anh nhấc bổng cô lên.
-Cô đưa tay ngăn anh.
-Vai của anh! Cô kêu lên. “Cẩn thận vai của anh.”
Nhưng anh không nghe cô nói, ánh mắt bừng lên say mê, trên nét mặt đó là niềm vui chiến thắng, nét hân hoan của đoàn quân chinh phục, của người đạt được những gì mình khao khát nhất trong đời.
-Em là của anh, tình yêu của anh, vợ yêu của anh. Anh thì thầm trên môi cô.