Vào một buổi sáng, Phương Cẩn Chi xuống giường trước khi Lục Vô Nghiên còn chưa tỉnh ngủ, đi đến phòng Lục Chung Cẩn. Lục Chung Cẩn vừa mới được bà vυ" cho uống sữa, đang ngủ say ở trên giường nhỏ.
Phương Cẩn Chi kéo bàn tay nhỏ xíu của thằng bé, Lục Chung Cẩn chép chép miệng, kéo tay trở về.
Phương Cẩn Chi nói bà vυ" cẩn thận bế thằng bé lên, lại nói người làm lấy cây kéo đến, nàng tự mình cắt tóc máu của Lục Chung Cẩn, cẩn thận cất vào để làm túi tiền sau này cho thằng bé.
"Tiểu thiếu gia của chúng ta thật là càng ngày càng xinh đẹp!"
"Lúc này mới vừa trăng tròn, ngũ quan chưa mở ra, nhưng lại nảy nở sớm hơn mấy tháng so với hài tử nhà khác!"
Mấy bà vυ" đè thấp thanh âm khen Lục Chung Cẩn. Bọn họ làm bà vυ", hiểu rõ nhất là phương pháp lấy lòng chủ tử hữu hiệu nhất chính là khích lệ hài tử xinh đẹp, khỏe mạnh, thông minh. Huống chi, Lục Chung Cẩn thật sự là hài tử xinh đẹp nhất mà bọn họ từng gặp qua!
Phương Cẩn Chi cũng không thèm để ý sáu bà vυ" này có phải nịnh hót hay không, nàng thích nghe, thậm chí cảm thấy Chung Cẩn của nàng so với mấy lời khen của mấy bà vυ" còn tốt đẹp hơn!
Mấy bà vυ" này chăm sóc cho Lục Chung Cẩn thức chất rất tốt, Phương Cẩn Chi rất vừa lòng với bọn họ.
"Thu dọn đồ đạc một chút, một lát nữa sẽ hồi phủ Ôn Quốc Công." Phương Cẩn Chi phân phó.
Một bà vυ" đứng đầu cười nói: "Không đợi thiếu nãi nãi phân phó, đồ đạc của tiểu thiếu gia đã thu dọn xong ngày hôm qua rồi!"
Phương Cẩn Chi liếc nhìn bọn họ.
Nàng gật gật đầu, nói: "Lần này trở về hứa sẽ không ở lại lâu, sáu người các người không cần cùng trở về."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, sáu bà vυ" không có một ai không khẩn trương, lập tức đứng thẳng sống lưng. Mỗi người bọn họ đều sợ mình bị giữ lại, giống như nếu bị lưu lại chính là ngày thường hầu hạ tiểu thiếu gia không tận tâm.
Phương Cẩn Chi có thể nhìn ra tâm tư của bọn họ, nàng ôn nhu nói: "Các ngươi ngày thường chiếu cố tiểu thiếu gia đều rất tận tâm, lần này ta trở về chỉ mang hai bà vυ" đi theo, bốn bà vυ" khác ở lại đây, chờ thêm mấy ngày sẽ dẫn các ngươi trở về."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, hiểu rõ không phải như ý nghĩ sàng chọn trong đầu bọn họ, mấy bà vυ" đều thở phào nhẹ nhõm. Bốn bà vυ" bị lưu lại cũng không quá mất mát.
Sáu bà vυ" này thật sự ai ai cũng tận tâm, nhưng trên thế gian này sẽ không có hai mảnh lá cây hoàn toàn tương đồng. Trong một tháng tới nay, biểu hiện của các nàng cũng đều được Phương Cẩn Chi nhìn ở trong mắt. Mặc dù trong miệng Phương Cẩn Chi nói các nàng đều làm rất tốt, nhưng vẫn chọn hai bà vυ" vừa lòng nhất cùng trở về.
Phương Cẩn Chi ở cữ trong khoảng thời gian này, thời tiết thường xuyên không tốt, Lục Chung Cẩn vẫn luôn nuôi ở trong phòng không ôm ra ngoài. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên thằng bé bị ôm ra khỏi phòng.
Mấy ngày trước đây mưa thu còn rơi xuống, hôm nay thời tiết lại rất tốt, mặt trời lên cao.
Phương Cẩn Chi tự mình ôm Lục Chung Cẩn xuống lầu, thời điểm đi đến sân, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Lục Chung Cẩn, khiến gương mặt trắng như bạch ngọc của thằng bé chiếu rọi ra ánh sáng nhu hòa.
"Chung Cẩn của ta so với lúc mới sinh ra càng ngày càng đẹp mắt!" Phương Cẩn Chi vui mừng hôn hôn trên khuôn mặt nhỏ của thằng bé.
Lục Vô Nghiên cau mày đi ở bên cạnh Phương Cẩn Chi, nói: "Trên xe ngựa quá chật chội, giao cho bà vυ" mang nó ngồi xe ngựa phía sau đi."
Sau khi ánh mắt hai người giao lưu ngắn ngủi, Phương Cẩn Chi vẫn giao Lục Chung Cẩn cho hai bà vυ" phía sau, đi theo Lục Vô Nghiên lên xe ngựa.
Phương Cẩn Chi vừa bước lên xe ngựa, Lục Vô Nghiên liền nhéo cằm nàng, chuyển đầu nàng qua, "Tới đây, nhìn ta."
Phương Cẩn Chi xích người lại gần, nghiêm túc nói: "Lục Vô Nghiên, chàng chờ đó cho ta! Chờ Chung Cẩn trưởng thành, nhất định sẽ làm chủ cho ta, xem chàng còn dám tùy ý khi dễ ta như vậy không!"
Cũng không biết có phải bị bộ dáng nghiêm trang của Phương Cẩn Chi hù doạ hay không, Lục Vô Nghiên ngơ ngẩn buông lỏng tay ra.
Ban đầu dựa theo ý tứ của Lục Vô Nghiên, rượu trăng tròn của Lục Chung Cẩn toàn bộ đều rất đơn giản. Nhưng bởi vì mẫu thân hắn hiện giờ chính là hoàng đế Đại Liêu, cho dù Lục Vô Nghiên không đi phát thiệp mời, thần tử trong triều và hiển quý hoàng thành cũng sẽ không mời mà tự đến.
Cũng không cần Lục Vô Nghiên tự mình làm lụng vất vả, đương gia nhị phòng trong phủ Ôn Quốc Công hiện giờ đều chuẩn bị thỏa đáng hết toàn bộ, mặc dù lão Ôn Quốc Công trong phủ đã quyết định trao tước vị cho nhị lão gia trong phủ. Nhưng nhị lão gia nào dám đắc tội với đại phòng hiện giờ?
Mặc kệ Lục Thân Cơ ở đại phòng có hoà li với trưởng công chúa hay không, nhưng Lục Vô Nghiên là con nối dõi duy nhất của trưởng công chúa, cũng vô cùng có khả năng trở thành đế vương đời kế tiếp.
Có thể nói, nhị lão gia trong phủ Ôn Quốc Công từ khi Lục Chung Cẩn sinh ra, liền bắt đầu trù bị tiệc đầy tháng lần này.
Ông ta mang mấy người nhi tử của chờ ở ngoài cửa lớn đón Lục Vô Nghiên. Vừa nhìn thấy xe ngựa Lục Vô Nghiên dừng lại, ông ta lập tức chạy đến đón.
Lục Vô Nghiên nhìn thấu ông ta đang khẩn trương. Nếu ở kiếp trước, cho dù Lục Vô Nghiên không thèm để ý tiền tài, cũng sẽ so đo. Nhưng đã trải qua hai đời, hắn càng chứng kiến cái chết của một đám người trong phủ Ôn Quốc Công, hiện giờ thật ra hắn lại rất thoải mái.
"Đã bắt đầu tới mùa đông rồi, nhị thúc công hà tất phải tự mình ra đón." Lục Vô Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhị lão gia rất vui mừng, vội nói: "Hôm nay thời tiết tốt, không lạnh, không lạnh."
Lục Vô Nghiên hơi gật đầu, xoay người, đỡ Phương Cẩn Chi từ trên xe ngựa xuống. Bà vυ" cũng ôm Lục Chung Cẩn từ một chiếc xe ngựa phía sau xuống.
Nhị lão gia liếc nhìn Lục Chung Cẩn trong lòng ngực của bà vυ", liên thanh khen vài câu, Lục Vô Nghiên không nhiều lời, cùng Phương Cẩn Chi đi vào trong phủ.
Nữ quyến trong phủ đã sớm tụ tậm cùng nhau chờ xem Lục Chung Cẩn, Lục Vô Nghiên mới vừa đưa Phương Cẩn Chi đến hậu viện nhà chính, nha hoàn canh giữ ở đó liền nói cho Lục Vô Nghiên, lão Ôn Quốc Công tìm hắn.
Lục Vô Nghiên dặn dò Phương Cẩn Chi: "Nếu nàng mệt thì trở lại Thùy Sao viện nghỉ ngơi, đừng bị mấy chuyện không quan trọng liên lụy."
Phương Cẩn Chi mỉm cười đồng ý, lại bên người Lục Vô Nghiên nhỏ giọng nói: "Tằng tổ phụ tuổi đã lớn, có chuyện gì từ từ nói, đừng dễ dàng phát hỏa."
"Không cần nàng lo lắng điều này." Lục Vô Nghiên nhìn thoáng qua Lục Chung Cẩn trong lòng ngực bà vυ", mới đi đến nơi ở của lão Ôn Quốc Công.
Hắn còn chưa bước vào ngạch cửa, liền nghe thấy lão Ôn Quốc Công ho không ngừng.
"A, Vô Nghiên đến rồi." Động tác của lão Ôn Quốc Công phủ hơi cứng đờ, chậm rãi giơ tay, ra hiệu Lục Vô Nghiên đến ngồi bên cạnh ông.
Chưa nói một lời, ông đã thở dài trước.
Lục Vô Nghiên giương mắt đánh giá lão Ôn Quốc Công. Ôn Quốc Công năm nay đã 79 tuổi, hiện giờ gầy ốm đến mức xương gò má đều đã lộ ra, sống lưng còng xuống. Con ngươi nhấp nháy tinh quang cũng chậm rãi nhiễm vẩn đυ.c.
Ở kiếp trước, Ôn Quốc Công ra đi vào đêm trăng tròn cuối tháng, mà hôm nay đã gần mười ngày. Cảm giác thế nào khi biết được tằng tổ phụ của mình sắp từ thế? Cảm xúc của Lục Vô Nghiên không dao động quá nhiều, nhưng hôm nay cũng sẽ không chống đối lại ông.
Ôn Quốc Công trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Muốn truyền tước vị cho nhị phòng không phải ý niệm ngày một ngày hai, khi con còn nhỏ, ta đã có suy nghĩ này."
Nói xong một câu thật dài, Ôn Quốc Công lại ho hai tiếng.
Thần sắc Lục Vô Nghiên không đổi: "Gia nghiệp và tước vị đều đồ của người, người muốn cho người nào thì cho người đó."
Thấy Ôn Quốc Công vẫn ho không ngừng, Lục Vô Nghiên nhịn không được đẩy bát trà trên bàn cho ông. Ôn Quốc Công uống một ngụm nước trà, hơi thoải mái chút, mới nhìn về phía Lục Vô Nghiên, nói: "Lần này con trở về là có ý định phân gia."
Có lẽ trước đó nói chuyện quá nhanh nên mới ho không ngừng, lúc Ôn Quốc Công nói tiếp liền thả chậm ngữ tốc.
"Phân gia là ý tứ của phụ thân." Lục Vô Nghiên nhắc đến Lục Thân Cơ. Tuy nhiên dựa theo tính tình của hắn, cho dù Lục Thân Cơ không gửi lá thư kia, hắn cũng có ý định phân gia.
Ôn Quốc Công lại trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói tiếp: "Người của Lục gia đông đảo, người đương gia phải có trách nhiệm đối với cả gia đình. Cho dù tương giao cùng thế gia khác, hay quản lý việc trong phủ, đều không dễ dàng."
"Hiện tại mới nói những lời này hình như có chút hư tình giả ý. Nhưng Vô Nghiên à, con cũng không muốn làm những việc này." Ôn Quốc Công nói rất chắc chắn, "Con không muốn, ta lại không yên tâm với tất cả người trong gia đình, cho nên mới ra hạ sách này."
Đôi mắt vẩn đυ.c của Ôn Quốc Công toát ra vài phần có lỗi, nhưng vẻ có lỗi này lại không hoàn toàn bởi vì Lục Vô Nghiên.
"Ta biết ta không còn sống lâu nữa, tưởng tượng đến việc gặp lại tổ phủ của con ở dưới chín suối, người đã chết trên trận sa trường khi con còn là niên thiếu, trong lòng lại cảm thấy áy náy." Ông nắm quyền vỗ vỗ ngực.
"Vô Nghiên, nếu con muốn trách, thì trách lão nhân gia này đi. Đừng ghi hận nhị thúc công của con. Nhị thúc công của con không có dã tâm lớn, cũng không có thành tựu lớn gì. Nhưng người như hắn, nhát gan, lại nhớ tình bạn cũ, còn rất mềm lòng, là người mà mấy trưởng bối trong nhà để ý nhất. Giao Lục gia vào tay hắn, cũng cảm thấy an ổn."
Ôn Quốc Công nói một hơi rất lâu, mặt dần dần đỏ lên, lại ho một trận.
Lục Vô Nghiên thấy Ôn Quốc Công còn muốn nói tiếp, Lục Vô Nghiên vội ngăn ông lại, nói: "Người lo lắng nhiều rồi, Vô Nghiên cũng không tính toán trả thù Lục gia, cũng sẽ không tìm nhị thúc công gây phiền toái. Hơn nữa hôm nay phải phân gia, sau này đường ai nấy đi."
Lời này của Lục Vô Nghiên có ý là sau khi phân gia sẽ chặt đứt liên hệ với bên này.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Ôn Quốc Công khó tránh khỏi có chút khó chịu. Nhưng đây là kết quả tốt nhất, ông chậm rãi gật gật đầu, nói: "Tằng tổ phụ xin lỗi đại phòng các ngươi, nhưng sau khi phân gia cũng sẽ không bạc đãi đại phòng. Phủ Ôn Quốc Công này là năm đó khi ta được phong làm Ôn Quốc Công, được tiên đế ban thưởng. Ta mang người Lục gia dọn đến đây, nơi này cũng không phải tổ trạch của Lục gia."
Liên tiếp nói nhiều như vậy, Ôn Quốc Công nghỉ ngơi một lúc, mới tiếp tục nói: "Bắt đầu từ 5 năm trước, ta gọi người làm sửa chữa lại tổ trạch một lần nữa. Tằng tổ phụ biết thói quen của con nên bố trí Thùy Sao viện, tổ trạch trùng kiến đều phỏng theo phong cách của Thùy Sao viện."
Lục Vô Nghiên nhướng mày, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Quốc Công.
Ôn Quốc Công vẫn nhíu mày rất chặt, ông lại nói: "Đến nỗi gia tài, tằng tổ phụ cũng sẽ không bạc đãi con, các con là đại phòng, tất nhiên sẽ có nhiều phần hơn."
Ông lại bỏ thêm một câu: "Nhị thúc công và tam thúc công của con cũng đều nguyện ý."
Lục Vô Nghiên không biết cảm giác hiện giờ trong lòng là gì. Hắn không phải bởi vì Ôn Quốc Công nhọc lọc suy xét cho hắn mà tâm sinh cảm động, mà là có một cảm giác buồn bã.
Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Đều là người một nhà, loại chuyện như phân gia không cần quá mức so đo."
Sau khi Lục Vô Nghiên rời đi, Ôn Quốc Công vẫn chưa phản ứng lại. Vừa rồi Lục Vô Nghiên nói cái gì? Người một nhà? Ôn Quốc Công khó nén khϊếp sợ trong lòng, lại có thể từ trong miệng Lục Vô Nghiên nghe được lời như vậy.
Ở hậu viện nhà chính, Phương Cẩn Chi bị nữ quyến trong phủ Ôn Quốc Công vây quanh. Mọi người ngươi một lời ta một lời mà khen Lục Chung Cẩn xinh đẹp, đáng yêu.
Kỳ thật các nàng muốn xem Lục Chung Cẩn, Phương Cẩn Chi không yên tâm Lục Chung Cẩn bị các nàng ôm đi, vẫn luôn đem Lục Chung Cẩn ôm vào trong ngực, lúc này mới bị các nàng vây quanh.
Lão phu nhân vài lần cười nói: "Đều tản ra chút, đừng tự tập ở đàng kia, chú ý đến hài tử."
Bà lại nhiều lần đánh giá biểu tình Phương Cẩn Chi, muốn nhìn từ trên mặt Phương Cẩn Chi đối có quan tâm gì đến chuyện Ôn Quốc Công giao tước vị cho nhị lão gia hay không. Nhưng Phương Cẩn Chi một lòng một dạ đều dán trên người Lục Chung Cẩn, trên mặt vẫn luôn treo tươi cười, không nhìn thấy điều gì.
"Xem ra ta thật sự đến chậm rồi!" Lục Giai Huyên vội vàng vào phòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh Phương Cẩn Chi, thích thú nhìn Lục Chung Cẩn trong lòng ngực Phương Cẩn Chi.
"Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật giống tam ca!" Lục Giai Huyên vội nói nha hoàn lấy chiếc vòng mà nàng đã chuẩn bị cho Lục Chung Cẩn lại đây.
Nàng vốn dĩ muốn tự mình mang lên cho Lục Chung Cẩn, nhưng nàng phát hiện Lục Chung Cẩn không mang bất kỳ vòng cổ, trường mệnh khóa, hay vòng tay nào. Người của đại phòng làm gì có ai không tặng lễ vật cho Lục Chung Cẩn? Nghĩ đến việc Phương Cẩn Chi không muốn đeo mấy thứ này lên người thằng bé, cũng chỉ phân phó nha hoàn đưa đồ vật lại đây.
Phương Cẩn Chi vội cảm tạ nàng, nói Nhập Trà nhận đồ.
"Tại sao bây giờ tẩu mới lại đây?" Phương Cẩn Chi đánh giá sắc mặt Lục Giai Huyên, sắc mặt Lục Giai Huyên có chút tái nhợt, y phục trên người tuy rằng đã đổi mới, nhưng lại quên đeo trang sức, nghĩ đến lúc nàng vào đây còn rất vội vàng.
"Sáng sớm hôm nay, nhị ca muội đi theo đại quân rời khỏi hoàng thành, ta đi tiễn chàng ấy, sau đó mới qua đây, cho nên mới muộn một chút." Lục Giai Huyên cười nói. Chỉ là ý cười trên mặt nàng mang theo điểm sầu tư.
Ngẫm lại nếu phu quân của ai đó chạy đến tiền tuyến đi đánh giặc, thân là thê tử làm sao lại không quan tâm.
"Nhị ca lại tòng quân..." Phương Cẩn Chi hơi hơi kinh ngạc. Nàng lại kéo tay Lục Giai Huyên, cười nói: "Đầu tiên cần phải nói một tiếng chúc mừng, chờ nhị ca trở về, tẩu đã có thể biến thành phu nhân tướng quân rồi!"
Thanh âm của Phương Cẩn Chi rất ngọt, lúc vui mừng, có vẻ đặc biệt êm tai.
Những người khác trong phòng cũng đều học theo Phương Cẩn Chi, trước tiên chúc mừng Lục Giai Huyên, một câu lại một cậu "Phu nhân tướng quân" mà kêu nàng.
Lục Giai Huyên bị các nàng nói đến mức ngượng ngùng, nàng biết hôm nay tiệc đầy tháng của Lục Chung Cẩn, cũng không nên lại nói chuyện đánh giặc này, vội sờ sờ nắm đấm nhỏ của Lục Chung Cẩn, liên thanh khen thằng bé đáng yêu, đem đề tài lại quay lại trên người Lục Chung Cẩn.
Không bao lâu, nha hoàn bẩm báo Lục Giai Nhân đã trở lại.
Phương Cẩn Chi nhíu mày.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy Lục Giai Nhân, vô duyên vô cớ có thêm vài phần không vui.
Lục Giai Nhân không về một mình, mà đi cùng Tần lão phu nhân, còn có Tần Vũ Nam. Tiệc đầy tháng của Lục Chung Cẩn, người có uy tín danh dự trong hoàng thành đều đến đây, Tần gia cũng không ngoại lệ.
Ở trước phủ Ôn Quốc Công, Tần lão phu nhân cố ý dặn dò Lục Giai Nhân, hôm nay là ngày vui mừng, trên mặt phải có vui mừng, không thể mặt ủ mày ê.
Nhưng lúc Lục Giai Nhân thấy Phương Cẩn Chi, vẫn lập tức thu gương mặt tươi cười giả bộ lại, lộ ra thần sắc chán ghét và không kiên nhẫn.
Tần lão phu nhân liếc nhìn nàng ta, thở dài, cũng mặc kệ nàng ta.
Lục Giai Nhân không quan tâm, nàng ta đi tìm mẫu thân của mình. Tam nãi nãi không chú ý tới sắc mặt khó coi của nữ nhi, kéo nàng đến bên người hỏi han ân cần.
Tam nãi nãi kéo Lục Giai Nhân sang một bên, nhỏ giọng nói: "Giai Nhân, hiện giờ Cẩm Phong bị nhốt ở thiên lao cũng không phải biện pháp tốt. Mẫu thân cảm thấy con có thể đi cầu xin Cẩn Chi, để nàng ta ở trước mắt bệ hạ cầu tình..."
"Mẫu thân nói con đi cầu xin nàng ta?" Lục Giai Nhân mở to mắt.
Thanh âm của nàng có hơi lớn, chọc đến người chú mục bên cạnh. Tam nãi nãi vội véo cánh tay nàng, đè thấp thanh âm nói: "Chuyện đó không quan trọng, chịu thua cầu tình, còn hơn phải thủ tiết đúng không? Chẳng lẽ con thật sự hy vọng phu quân của con chết trong nhà lao?"
Lục Giai Nhân "Hừ" một tiếng, quay đầu đi.
Tam nãi nãi thở dài, "Ta mặc kệ con!"
Tam nãi nãi đứng dậy đi đến trước mặt Tần lão phu nhân để nói chuyện, để Lục Giai Nhân sang một bên, không hề quan tâm.
Lục Giai Nhân không cam lòng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi, hiện giờ cũng không biết có phải Phương Cẩn Chi bởi vì thành hôn sinh con hay không, hiện tại thiếu nữ đó đã không còn tính trẻ con như ban đầu, dung mạo càng thêm tinh xảo, khi giơ tay nhấc chân mang theo một nét ưu nhã.
Nhiều người vây quanh nàng như vậy, nịnh hót nàng. Quả thực giống như những ngôi sao đang bao vây lấy mặt trăng vậy!
Lục Giai Nhân vò nát tấm khăn trong tay, vừa không cam lòng, vừa ghen ghét, cảm thấy trời cao quá không công bằng, đem toàn bộ đồ tốt đều cho Phương Cẩn Chi, mà nàng cái gì đều không có!
"Bệ hạ giá lâm ——"
Trong phòng tất cả mọi người từ chỗ ngồi đứng dậy quỳ lạy. Lục Giai Nhân quỳ trên mặt đất, nàng ngẩng đầu, liền thấy Sở Ánh Tư mặc một thân long bào đang kéo cánh tay Phương Cẩn Chi, miễn nàng quỳ lễ.
Tất cả người trong phòng, lão lão tiểu tiểu, cố tình để Phương Cẩn Chi không cần quỳ.
Dựa vào đâu!
Lục Giai Nhân quỳ gối trong đám người, chỉ cảm thấy duy nhất một mình Phương Cẩn Chi đứng thẳng bên cạnh Sở Ánh Tư giống như không phải đứng trên mặt đất, mà là đứng ở trên mặt nàng ta.
"Trước đó chuyện trong triều bận rộn, lúc thằng bé sinh ra cũng không có thời gian đi thăm." Ánh mắt Sở Ánh Tư dừng ở trên người Lục Chung Cẩn đang nằm trong lòng ngực Phương Cẩn Chi.
"Mẫu thân hôm nay có thể đến đây, Chung Cẩn đã rất cao hứng rồi!"
Sở Ánh Tư duỗi tay sờ sờ khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Lục Chung Cẩn, cười nói: "Quả thật giống như đúc với Vô Nghiên khi còn nhỏ."
Phương Cẩn Chi cười gật đầu.
Sở Ánh Tư lúc này mới để những người trong phòng bình thân, "Đều đứng lên đi, hôm nay không cần đa lễ."
Lục Chung Cẩn bị tiếng ồn ào của người trong phòng làm phiền, bỗng nhiên an tĩnh, lại từ trong lòng ngực Phương Cẩn Chi chuyển sang lòng ngực của một người khác, thằng bé có chút mới lạ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Ánh Tư.
Mấy ngày này, Sở Ánh Tư bị việc trong triều cùng với chiến sự của Kinh Quốc làm phiền đến mức lòng sinh ra bực bội áp lực. Hiện giờ bị một đôi mắt sạch sẽ trong suốt đến mức một tia bụi bặm cũng không nhiễm nhìn vào, trùng hợp lại là nhi tử của Lục Vô Nghiên, quả thật giống y như đúc với Lục Vô Nghiên khi còn nhỏ, Sở Ánh Tư giống như bị thứ gì đó chọc vào, xúc động không thôi, trong hai tròng mắt của bà hiếm khi xuất hiện nhu tình.
Sở Ánh Tư nhẹ nhàng lắc lắc Lục Chung Cẩn, trong lúc nhất thời giống như quay lại rất nhiều năm trước kia. Trong nháy mắt, bà không phân biệt rõ người ôm trong lòng ngực đến tột cùng là Lục Chung Cẩn hay là Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi thấy Sở Ánh Tư vô cùng thích Lục Chung Cẩn, trong lòng nàng cũng cao hứng.
Càng ngày càng nhiều nữ quyến hoàng thành vào phủ, chỉ là các nàng vừa nghe nói Sở Ánh Tư ở nhà chính, bọn họ không dám đi vào, chỉ đưa lễ vật đến, sau đó ngồi chờ ở phòng khách.
Sở Ánh Tư ở lại phủ Ôn Quốc Công không lâu, bà thích thú ôm Lục Chung Cẩn trong chốc lát, lại nói chuyện riêng với Lục Vô Nghiên trong chốc lát, sau đó liền rời khỏi phủ Ôn Quốc Công, tổng cộng cũng không tới một canh giờ.
Trước khi bà đi, ân sư của Tần Cẩm Phong là Tào Chúc Nguyên và thủ trưởng của Tần Cẩm Phong là Khương đại nhân cầu kiến, đau khổ cầu tình cho Tần Cẩm Phong. Tần Cẩm Phong đã bị nghiêm hình khảo vấn lâu như vậy, nhưng đều không hỏi được tin tức của Sở Hoài Xuyên. Sở Ánh Tư suy nghĩ, nếu hắn cái gì cũng không chịu nói, tiếp tục ép hỏi cũng hỏi không ra, chi bằng thả hắn ra, sau đó phái người âm thầm theo dõi, nói không chừng còn có thể thu được tin tức hữu dụng.
Sở Ánh Tư liền thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng với bọn họ sẽ suy xét một lần.
Tần lão phu nhân và Lục Giai Nhân không biết chuyện này, lần này Tần lão phu nhân và Lục Giai Nhân cùng nhau vào đây, cũng đã có ý định để Lục Giai Nhân cầu tình, nhưng không hiểu sao Lục Giai Nhân lại không chịu.
Tần lão phu nhân vốn dĩ biết Lục Giai Nhân là dạng người gì, cũng không hề nhiều lời, chỉ thở dài một tiếng trong lòng vì Tần Cẩm Phong.
Ngày hôm sau, Lục Giai Nhân vừa rời giường, liền nghe nói Khương gia thiếu gia lại đây vấn an Khương Hàm Tử.
Tưởng tượng đến Khương Hàm Tử, Lục Giai Nhân lập tức lửa giận công tâm. Nàng đột nhiên đập bàn một cái, hỏi: "Khương gia thiếu gia lại đây gặp nàng ta làm gì? Khương Hàm Tử kia không phải không có thân huynh đệ sao?"
A Hạ vội vàng cẩn thận bẩm báo: "Khương di nương đích xác không có thân huynh đệ, vị Khương gia thiếu gia tới phủ này là huynh thứ của di nương."
"Con thϊếp thất?" Trên mặt Lục Giai Nhân lại lộ ra vài phần khinh thường.
Lục Giai Nhân trào phúng cười cười, "Nghĩ đến việc nàng ta là nữ nhi của thϊếp thất, thiếu gia danh chính ngôn thuận của Khương gia cũng sẽ không tới vấn an nàng ta!"
A Xuân vội vàng từ bên ngoài tiến vào, nàng hành lễ với Lục Giai Nhân, trộm đánh giá sắc mặt Lục Giai Nhân, mới nói: "Phu nhân, Khương di nương thỉnh người qua đó."
"Nàng? Mời ta qua?" Lục Giai Nhân hơi kinh ngạc, hơn nữa còn mang theo một cổ khinh miệt nồng đậm.
"Đúng vậy, Đào Đào bên cạnh Khương di nương nói, sau khi huynh trưởng của Khương di nương đến đây răn dạy Khương di nương không kính trọng phu nhân, không hoàn thành bộn phận của thϊếp thất. Còn khiến Khương di nương khóc. Cho nên Khương di nương thỉnh người qua đó, muốn nhận lỗi với người."
"Không nghĩ tới con vợ lẽ Khương gia này còn có thể nói vài câu tiếng người." Nghe A Xuân nói xong, Lục Giai Nhân không khỏi có chút đắc chí. Nàng ưỡn ngực, có vẻ càng thêm cuồng ngạo.
A Xuân lại nói: "À, đúng rồi. Đào Đào bên cạnh Khương di nương còn nói, Khương di nương vốn dĩ có ý định tự mình lại đây, nhưng sáng hôm nay di nương mới động thai khí, không thể đi quá xa, mới khẩn cầu người qua đó."
"Lại động thai khí? Sảy luôn mới tốt!" Lục Giai Nhân cười lạnh.
"Ta đây cho nàng ta một chút mặt mũi vậy." Lục Giai Nhân đứng lên, sửa sửa làn váy, "Hai người các ngươi đi theo ta!"
A Xuân và A Hạ đi theo sau Lục Giai Nhân, A Hạ nhìn về phía A Xuân, cho nàng một ánh mắt dò hỏi.
Ánh mắt A Xuân lóe lên, nàng nhẹ nhàng kéo tay áo A Hạ, lắc đầu với nàng.
"Hai người các ngươi là rùa đen sao? Chậm chạp!" Lục Giai Nhân đi ở phía trước không vui nói.
A Xuân và A Hạ vội vàng đuổi theo.
Lục Giai Nhân kiêu căng ngạo mạn đi vào Quất Loan Viện của Khương Hàm Tử, Đào Đào vội vàng chạy ra đón, quy củ hành lễ với Lục Giai Nhân.
"Chủ tử của ngươi đâu?" Lục Giai Nhân ngồi thẳng ở vị trí chủ thượng.
"Hồi tứ phu nhân, Khương di nương vốn dĩ ở chỗ này chờ người tới, nhưng đột nhiên bụng khó chịu, mới đến hậu viện nghỉ một chút. Phân phó nô tỳ canh giữ ở cửa, chờ người đến đây, liền đi thông báo cho di nương. Tứ phu nhân người chờ một lát, nô tỳ liền đi!"
"Thôi. Ở phía trước dẫn đường đi, ta tự mình đi gặp nàng ta." Lục Giai Nhân nheo mắt lại, vô cùng muốn thấy bộ dáng chật vật thống khổ của Khương Hàm Tử.
A Hạ vội vàng theo sau, cổ tay đột nhiên bị A Xuân bắt lấy. A Hạ nghi hoặc quay đầu nhìn về phía A Xuân. A Xuân nhìn A Hạ, chậm rãi lắc đầu với nàng, kéo tay nàng hơi hơi dùng sức.
A Hạ nghi hoặc nhìn về hướng Lục Giai Nhân rời đi, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Những lời trước đó A Xuân nói với Lục Giai Nhân, A Hạ đã cảm thấy không thích hợp, hiện giờ A Xuân lại ngăn cản nàng, không để nàng đi cùng, A Hạ liền hiểu được A Xuân đã bị Khương Hàm Tử thu mua.
Chỉ sợ hôm nay Khương Hàm Tử đang có ý định trả thù Lục Giai Nhân.
A Hạ trong nháy mắt hơi chần chờ, rố cuộc muốn xông lên ngăn cản Lục Giai Nhân hay không. Nàng bước lên nửa bước, A Xuân càng thêm dùng sức giữ chặt nàng, nhỏ giọng bên tai nàng: "Vết phỏng trên đùi ngươi vẫn còn lưu lại sẹo đúng không?"
Bước chân của A Hạ liền khựng lại tại chỗ, nàng khựng nửa ngày, bàn chân vừa bước được một nửa chậm rãi rụt về.
"Khương di nương, hiện tại ngươi nên đi lại nhiều một chút, ta nghe ma ma nói, thời gian mang thai cần phải đi lại, mới tốt cho thân thể, không chỉ tốt với thân thể ngươi, mà còn tốt với hài tử trong bụng ngươi nữa." Tần Vũ Nam quay đầu lại, nói với Khương Hàm Tử bên cạnh.
Khương Hàm Tử đỡ sau eo, ôn nhu nói: "Ngươi nói đúng, sau này ta sẽ đi lại, không thể lười."
A Hạ nhìn Khương Hàm Tử và Tần Vũ Nam cùng nhau đi vào cửa viện, phía sau hai người còn có sáu bảy hạ nhân đi theo hầu hạ.
"A ——" trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng hét của Lục Giai Nhân.
A Hạ và A Xuân liếc nhau, khựng lại một lúc, sau đó mới hoảng loạn chạy vào bên trong.
"Tứ tẩu?" Tần Vũ Nam cau mày, "Tứ tẩu tại sao lại chạy đến đây?"
"Ta cũng không biết..." Khương Hàm Tử mờ mịt lắc lắc đầu.
Tần Vũ Nam nhẹ giọng "Hừ" một tiếng, "Khẳng định lại tới đây tìm ngươi gây phiền toái, mới an phận chưa được bao lâu, lại bắt đầu náo loạn!"
A Xuân và A Hạ không chạy vào kịp, Lục Giai Nhân đã hoảng loạn vọt ra, đầu tóc nàng rối loạn, y phục trên người cũng hỗn độn. Nàng chật vật ôm vạt áo, vạt áo màu vàng trộn lẫn với màu đỏ, lộ ra chiếc yếm đỏ tươi bên trong.
"Nhân Nhân!" Sau đó một nam tử chạy ra từ trong phòng, y phục cũng hỗn độn, đuổi theo Lục Giai Nhân.
Hắn chế trụ cổ tay Lục Giai Nhân, nôn nóng nói: "Nhân Nhân, ta sai rồi, là ta lỗ mãng, nhưng ta, ta... Nhớ nàng!"
"Này..." Tần Vũ Nam ngây người.
"Ngũ ca..." Khương Hàm Tử ra vẻ kinh ngạc.
Mấy hạ nhân đi theo Tần Vũ Nam đều thay đổi sắc mặt, một bà tử trong đó lập tức xoay người ra khỏi Quất Loan Viện, một đường chạy đi tìm Tần lão phu nhân.
Nàng cố sức rút cổ tay đang bị Khương Ngũ Lang nắm chặt, trở tay tát lên mặt hắn.
"Ngươi là cái thá gì mà dám mưu đồ gây rối với ta như vậy!" Lục Giai Nhân rống giận, cả người bị phẫn nộ bao phủ.
Khương Ngũ Lang sững sờ tại chỗ, thống khổ nhìn Lục Giai Nhân, trên mặt hắn xuất hiện dấu hằn đỏ của năm ngón tay.
"Đúng đúng đúng, ta biết ta không phải cái thá gì, càng không nên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta... Ta biết ta không xứng với nàng! Nhưng... Nhân Nhân, ta đối với nàng là thật tâm. Chẳng lẽ nàng đã quên khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng ta ở bên nhau hay sao?"
Hắn không hề đánh lại, mà đỏ mắt, nhìn Lục Giai Nhân.
Lục Giai Nhân nhìn nước mắt từ hốc mắt hắn chảy ra, cả người đều ngốc. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy đại nam nhân rớt nước mắt!
Hơn nửa ngày sau, Lục Giai Nhân mới phản ứng. Nàng chỉ vào Khương Ngũ Lang, phẫn nộ nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy! Cái gì mà khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng ta ở bên nhau! Lục Giai Nhân ta từ khi nào cùng cái thứ hạ tiện như ngươi ở bên nhau!"
Thống khổ trong mắt Khương Ngũ Lang càng sâu, hắn tiến lên một bước, bỗng nhiên giơ tay ôm Lục Giai Nhân vào trong lòng ngực, khóc lóc kêu to: "Nhân Nhân, tại sao nàng có thể đối xử với ta tuyệt tình như vậy! Những ngôi sao, những ánh trăng, những đom đóm đó đều chứng kiến chúng ta thề non hẹn biển mà!"
"Ngươi buông ta ra!"
Lục Giai Nhân liều mạng giãy giụa, nhưng nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, đâu có sức lực lớn như nam nhân? Lại bị Khương Ngũ Lang chặt chẽ giam cầm ở trong ngực, không thể động đậy.
Lúc Tần lão phu nhân tiến vào, liền thấy Lục Giai Nhân đang ôm ấp với một nam nhân khác.
"Ngươi! Ngươi đang làm gì!" Tần lão phu nhân chỉ vào Lục Giai Nhân, tay không ngừng phát run, "Cẩm Phong của ta hiện giờ chưa biết sống chết ra sao, ngươi lại dám cõng hắn, cõng hắn..."
Tần lão phu nhân tức giận đến mức choáng váng, thân mình lảo đảo. Mấy nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà.
"Mẫu thân!" Tần Vũ Nam lập tức nâng váy chạy về phía Tần lão phu nhân, "Mẫu thân, xin người bớt giận, đừng tức giận hỏng mình..."
Khương Hàm Tử lúc này mới đỡ sau eo đi đến trước mặt Khương Ngũ Lang, kinh hoảng nói: "Ngũ ca, huynh làm gì vậy? Trách không được... Trách không được huynh đột nhiên tới đây gặp muội, Hàm Tử còn tưởng rằng Ngũ ca nhớ thương muội muội, không nghĩ tới..."
Khương Hàm Tử cầm khăn lau nước mắt trên khóe mắt, vẻ mặt mất mát và khổ sở.
"Xuỳ!" Khương Ngũ Lang lúc này mới buông Lục Giai Nhân ra, khinh thường nhìn về phía Khương Hàm Tử.