- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thê Khống
- Chương 177: Trả thù
Thê Khống
Chương 177: Trả thù
Editor: Hoàng Nam
Đoàn Y Lăng cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả cảnh vật đảo lộn. Trong tầm mắt của nàng xuất hiện một con rồng hung hãn, nàng sợ run người, sau đó mới nhận ra đó là con rồng trên áo long bào màu đen của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên động đậy, Đoàn Y Lăng sợ hãi vô cùng. Nàng ta nắm chặt long bào trên người Sở Hoài Xuyên, liều mạng giãy giụa, "Thả ta xuống!"
"Hừ."
Đoàn Y Lăng nghe âm thanh Sở Hoài Xuyên nhỏ giọng hừ lạnh, âm thanh hắn không lớn, sợ rằng chỉ có nàng có thể nghe được.
Trong lúc nhất thời, động tác vỗ sau lưng Sở Hoài Xuyên của Đoàn Y Lăng dừng lại, cả thân thể căng thẳng cứng ngắc.
Sở Hoài Xuyên ôm Đoàn Y Lăng xoay người lại, hướng về phía người Kinh quốc tùy ý nói: "Dung mạo Quận chúa thật diễm lệ, trẫm đã bị động lòng rồi. Trẫm quyết định phong nàng làm Diễm Phi."
"Hoàng đế ngươi. . ." sắc mặt Ngũ vương gia và Lục vương gia Kinh quốc vô cùng khó coi. Việc hòa thân lần này bọn họ cố ý nhằm vào Lục Vô Nghiên, muốn gây kích động để người Liêu quốc phá hỏng chuyện liên minh lần này. Sở Hoài Xuyên nói năng, hành động tùy tiện như vậy thật sự là không để Kinh quốc ở trong mắt! Đoàn Y Lăng không phải là không thể vào cung làm phi tần, nhưng cách gọi phong vị "Diễm Phi" này thật sự không đủ tôn trọng!
Sở Hoài Xuyên hiển nhiên không phải là hỏi ý kiến, mà là tuyên bố.
Hắn vừa dứt lời, cũng không nghe thấy mấy vị vương gia Kinh quốc đáp lời, bế Đoàn Y Lăng
trở lại ghế ngồi. Sở Hoài Xuyên thả Đoàn Y Lăng xuống, sau khi ngồi xuống, liền thô lỗ trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.
Đoàn Y Lăng muốn tránh thoát, nhưng hai cánh tay Sở Hoài Xuyên vòng quanh thân thể của nàng ta, dễ dàng kìm chế nàng ta lại. Sở Hoài Xuyên cầm bình rượu trên mặt bàn, rót một ly rượu đầy. Hắn cầm ly rượu lên, đưa tới bên miệng Đoàn Y Lăng, mắt cười thật sâu, "Mỹ nhân đã làm cho trẫm say, sao không cùng say với trẫm?"
Đoàn Y Lăng mặc dù không phải là thiếu nữ trẻ trung mười bốn mười lăm, nhưng cũng là lần đầu tiên cùng một người đàn ông tiếp xúc gần gũi, trong tư thế mập mờ như vậy. Cho dù ngày thường tính tình nàng trầm ổn, nhưng lúc này hai gò má đã đỏ rực. Mùi rượu trong bình bay ra xâm nhập vào mũi nàng ta, khiến trong lòng nàng ta sinh ra một loại cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Sở Hoài Xuyên nhếch môi, tự mình đút rượu cho nàng ta.
Một nửa ly rượu màu vàng nhạt đổ vào trong miệng Đoàn Y Lăng, một nửa theo đôi môi đỏ rực của nàng ta chảy xuống, chảy thẳng vào trong cổ áo màu đỏ, xuôi theo chiếc cổ trắng ngần của nàng ta.
Hai mắt Đoàn Y Lăng trợn to, trong mắt của nàng ta chỉ có nụ cười thật sâu và đôi mắt đào hoa lấp lánh của Sở Hoài Xuyên. Tròng mắt của hắn đen nhánh như ngọc thô chưa mài dũa, giống như có một loại năng lực lôi cuốn người khác, khiến Đoàn Y Lăng không kìm hãm được trầm luân nhìn hắn.
Chỉ là, trong chớp mắt tiếp theo, Đoàn Y Lăng nhìn thấy vẻ hoảng hốt, nhếch nhác của mình trong mắt Sở Hoài Xuyên.
Tình cảnh này của Đoàn Y Lăng vô cùng chật vật !
Nàng lập tức ra sức đẩy cánh tay cầm ly rượu ép mình uống của Sở Hoài Xuyên ra, hoảng hốt
đứng lên. Bởi vì động tác của Đoàn Y Lăng quá mạnh, làm cho chỗ rượu còn sót lại ở bình rượu trong tay Sở Hoài Xuyên bắn ra, hắt vào người hắn.
"Bệ hạ!" Tiểu Chu Tử ở sau lưng Sở Hoài Xuyên sợ hãi thét lên chói tai, vội vàng từ trong tay áo móc ra cái khăn trắng noãn, định lau vết rượu trên người Sở Hoài Xuyên.
"Mỹ nhân và rượu ngon, đây mới là thú vui tao nhã." Sở Hoài Xuyên mỉm cười giơ tay lên, ngăn trở Tiểu Chu Tử đến gần.
"Ta. . .Ta không phải cố ý. . ." mặt Đoàn Y Lăng đỏ lên, phát ra âm thanh run rẩy. Ánh mắt của nàng ta vụиɠ ŧяộʍ đảo qua toàn bộ Ngự Hoa Viên, thấy vô số quan lại, nữ quyến của Kinh quốc và Liêu quốc đang nhìn mình.
Lập tức tư vị quẫn bách trong lòng nàng ta ập tới, nàng ta xoay người, chọn đại một hướng chạy trối chết.
Đợi bóng dáng của Đoàn Y Lăng biến mất ở cửa thùy hoa phía tây của Ngự Hoa Viên thì mọi người trong bữa tiệc mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, bất kể là người Kinh quốc hay là người Liêu quốc nào cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế. . .
"Khụ, " trưởng công chúa ho nhẹ, "Tiếu đại nhân, hãy chọn ngày đẹp gần đây nhất để tiến hành lễ phong phi cho Quận chúa."
"Thần lĩnh chỉ!" Tiếu đại nhân râu tóc bạc phơ vội vàng tuân mệnh.
Người Kinh quốc vô cùng tức giận.
"Hành động vừa rồi của Bệ hạ thật sự khiến bổn vương được mở rộng tầm mắt!" Âm thanh của Lục vương gia Kinh quốc tràn đầy vẻ bất mãn.
"Sao? Lục vương gia giờ mới hiểu tính của trẫm sao?" Sở Hoài Xuyên cười ha ha.
Phương Cẩn Chi nhấp môi, cố nén kinh ngạc trong lòng xuống. Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn sang Lục Vô Nghiên, thấy Lục Vô Nghiên cũng sắp nhịn cười không nổi nữa. Lúc này nàng mới khẽ sán đến gần Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Vô Nghiên, thϊếp nhìn thấy rõ ràng bệ hạ cố ý hất ly rượu vào người mình, đâu phải do quận chúa Kinh quốc . . ."
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Hắn muốn trốn."
Ánh mắt Lục Vô Nghiên hơi liếc về nơi xa xa, sau đó đứng dậy cười, hướng Sở Hoài Xuyên nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thức ăn ngon đặc biệt chuẩn bị tiếp đãi Kinh quốc đã tới."
Quả nhiên, một hàng cung nữ xinh đẹp tầm mười ba mười bốn tuổi đang bê một bát sứ to đậy nắp men xanh từ cửa nhỏ đằng xa đi tới.
"A, đồ ăn đặc biệt chuẩn bị cho người Kinh quốc tới rồi!" Sở Hoài Xuyên hết sức vui mừng, "Hiệu suất làm việc của đầu bếp trong cung của trẫm không tệ. Truyền chỉ ý của trẫm, thưởng!"
"Dạ!"
Người Kinh quốc nhìn những bát to mà các tiểu cung nữ đang bưng trong tay ở phía xa, sắc mặt thay đổi!
Vốn tưởng chỉ là cuộc khẩu chiến trên bàn tiệc, nhưng bọn họ không ngờ người Liêu quốc thật sự sẽ bưng thịt rắn lên như vậy!
Nhưng mà trong lòng bọn hắn lúc này còn nổi lên một chút hy vọng. Hôm nay hai nước còn đang ở trong giai đoạn hòa giải, người Liêu quốc sẽ không làm bất cứ việc gì để ảnh hưởng đến hòa khí đó chứ?
Đoàn người Kinh quốc trầm mặt xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bát sứ to đang đến gần.
Ánh mắt Sở Hoài Xuyên nhẹ nhàng đảo qua, vừa quét đến bên người trưởng công chúa, vừa liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thân Cơ cách đó không xa . Hắn hạ mắt xuống, nhìn lại đám thị vệ trong ngự hoa viên lại cảm thấy khác biệt.
Hắn không khó để nhận ra vẻ châm biếm trong đó.
Hắn quay đầu, xem xét tình hình Lục Giai Bồ ngồi ở sau lưng mình. Lục Giai Bồ vẫn đoan trang ngồi ở chỗ đó, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười đoan trang, lịch sự.
Sở Hoài Xuyên "Hư" một tiếng.
Ánh mắt Lục Giai Bồ liền hướng tới.
"Nếu mệt mỏi hãy về trước đi." Sở Hoài Xuyên nhỏ giọng nói.
"Nô tì không. . ."
Lục Giai Bồ còn chưa nói hết, liền nhìn thấy ám hiệu trong mắt của Sở Hoài Xuyên —— hắn đang ám hiệu nàng rời đi.
Lục Giai Bồ cười gật đầu, nói "Tạ bệ hạ ân điển", rồi nâng tay để tiểu cung nữ đỡ đứng dậy, thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ rời đi.
Khi các cung nữ đem từng bát sứ to đặt ở trước bàn người Kinh quốc thì Sở Hoài Xuyên ngáp dài một cái, đứng dậy, "Không biết Diễm Phi của trẫm chạy đi nơi nào. Mỹ nhân lạc đường làm cho người ta đau lòng . . .Ưmh, để trẫm đi tìm cho yên tâm."
Hắn vừa cười vừa nói với người Kinh quốc: "Trẫm thật sự không thích thức ăn của người Kinh quốc chút nào, các ngươi cứ từ từ thưởng thức."
Trưởng công chúa cau mày, nàng nhìn thấy Sở Hoài Xuyên đứng dậy, muốn nói gì đó. Nhưng nghĩ tới những chuyện hung hiểm kế tiếp sẽ xảy ra, để hắn tránh đi cũng tốt.
Sở Hoài Xuyên cười, rời khỏi bữa tiệc ở Ngự Hoa Viên, cũng rời khỏi chiến trường nơi không ai mời hắn tham dự.
Ra khỏi cửa Ngự Hoa Viên, Sở Hoài Xuyên từ từ xoay người nhìn những bóng người thấp thoáng
trong ngự hoa viên, từ từ thu hồi nụ cười trên mặt.
Thấy hắn đứng lại lâu, Tiểu Chu Tử đi theo sau lưng hắn không khỏi nhỏ giọng hỏi thăm: "Bệ hạ, bây giờ đi đâu đây?"
"Đi chỗ nào?" Sở Hoài Xuyên mờ mịt nhìn bốn phía cung điện trạm trổ điêu khắc, cùng cỏ cây um tùm lay động trong gió.
Sở Hoài Xuyên nở nụ cười tự chế giễu.
"Phái người tìm bằng được quận chúa Kinh quốc, thu xếp mọi chuyện cho nàng ta, không được cho nàng ta chạy loạn." Sở Hoài Xuyên phân phó.
"Dạ, nô tài đi làm ngày!" Tiểu Chu Tử vội vàng lĩnh mệnh.
Sở Hoài Xuyên đi về hướng Lạc Nhứ Cung. Cung nữ của Lạc Nhứ Cung báo cho Lục Giai Bồ lúc này đang ở trong
Thiên điện, Lục Giai Bồ vừa mới thay bộ cung trang phức tạp trên người, đang từ từ ngồi xuống sạp mĩ nhân, ru Sở Nhã Hòa ngủ.
Tiểu thái tử đã ngủ ở một bên trong giường nhỏ.
Thấy Sở Hoài Xuyên đi vào, Lục Giai Bồ vừa muốn đứng dậy hành lễ, Sở Hoài Xuyên liền ngăn động tác của nàng lại. Lục Giai Bồ cười, nhìn hắn một cái, tiếp tục dỗ Sở Nhã Hòa trong ngực.
Sở Nhã Hòa vốn đang thiu thiu ngủ, tiếng bước chân của Sở Hoài Xuyên khiến cho nàng nhăn mày lại, dùng tay nhỏ bé dụi mắt, dáng vẻ hình như muốn tỉnh lại.
Lục Giai Bồ lại dỗ nàng một lúc lâu, nàng mới ngủ thật say.
Giao Sở Nhã Hòa cho nhũ mẫu bên người nàng, rồi đi theo Sở Hoài Xuyên rời khỏi Thiên điện, đi vào trong phòng ngủ.
"Mấy ngày nay Nhã Hòa ngã bệnh, buổi tối ngủ không ngon, nô tỳ phải dỗ dành." Lục Giai Bồ rót cho Sở Hoài Xuyên một chén trà, "Ở trong bữa tiệc, bệ hạ không ăn gì, có muốn truyền Ngự thiện phòng làm mấy món dâng lên hay không?"
Sở Hoài Xuyên không lên tiếng, yên lặng uống một ngụm trà, thủng thẳng nói: "Y phục của trẫm bị ướt cả rồi, nàng cũng nên thay cho trẫm chứ!"
Lục Giai Bồ hiểu trong lòng Sở Hoài Xuyên bây giờ đang không thoải mái, vội xoay người đi mang một bộ y phục mới, trở lại thay cho hắn.
Nhìn nét mặt Lục Giai Bồ vĩnh viễn không đổi, nụ cười yếu ớt luôn thường trực trên môi, Sở Hoài Xuyên thở dài.
"Giai Bồ, trẫm sợ rằng không thể phong nàng làm hoàng hậu rồi."
Bàn tay Lục Giai Bồ đang chỉnh lại vạt áo cho Sở Hoài Xuyên khẽ dừng một chút, rồi lại tiếp tục buộc vạt áo, nói: "Nô tì biết."
Sở Hoài Xuyên cười, cũng không biết là nên cảm thấy hài lòng hay nên tức giận nữa.
Hắn chọc chọc đầu Lục Giai Bồ, "Lục Giai Bồ, nàng không biết diễn trò sao?"
Lục Giai Bồ có chút không hiểu nhìn Sở Hoài Xuyên, hỏi: "Diễn làm sao? Nô tì chưa được học qua. . . "
"Ngu ngốc!" Sở Hoài Xuyên trừng mắt nhìn nàng, "Diễn trò được là rất giỏi, cảm giác lừa gạt được người rất thích. Lại đây, trẫm dạy nàng!"
Lục Giai Bồ trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Bệ hạ diễn trò cũng không có tốt lắm . . ."
"Lục Giai Bồ nàng có ý gì!" Sở Hoài Xuyên sầm mặt.
Lục Giai Bồ lôi kéo tay áo Sở Hoài Xuyên, nhỏ giọng khuyên: "Bệ hạ, ngài sợ nô tì gặp nguy hiểm nên bảo thϊếp quay trở về. Vậy. . . trưởng công chúa cũng sợ ngài gặp nguy hiểm cho nên mới không cho ngài tham dự nha!"
Sở Hoài Xuyên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Giai Bồ .
Hắn, Sở Hoài Xuyên cũng có một ngày bị người nhìn thấu!
Hắn câm nín nửa ngày, dùng sức gõ vào đầu Lục Giai Bồ một cái, "Ngu ngốc như vậy còn dám đoán tâm tư của trẫm!"
Lực gõ của hắn so với bình thường xác thực mạnh hơn một chút, khiên Lục Giai Bồ hơi đau đầu. Lục Giai Bồ nghiêng đầu, vừa xoa đầu, vừa nhỏ giọng nói: "Nhã Hòa ốm, nô tì tối nay ngủ với công chúa. . ."
Mang theo chút ít oán giận.
Nhìn Lục Giai Bồ dứt khoát đi về phía Thiên Điện, Sở Hoài Xuyên hô to: "Lục Giai Bồ! nàng quay lại đây cho trẫm!"
Bước chân của Lục Giai Bồ dừng lại, nàng dằn lòng, lại tiếp tục đi về phía trước, ngược lại bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến cửa Thiên Điện.
Sở Hoài Xuyên ngây người ở trong đại điện một lúc lâu, mới dựng lên lông mày, trừng mắt chạy vào trong Thiên Điện.
Nữ nhi của hắn bị bệnh, hắn là phụ hoàng đương nhiên phải trông nom.
Hừ, không phải dại dột đi tìm nữ nhân ngu ngốc kia.
. . . . . .
Sau khi Sở Hoài Xuyên rời khỏi cung yến ở ngự hoa viên, trưởng công chúa ra lệnh cung nữ mở nắp những bát sứ to men xanh trước mặt người Kinh quốc ra.
Nắp bị nhấc lên, trong
bát có đủ các loại thịt rắn băm nhỏ, chuột bọ, kiến, côn trùng trộn lẫn với cỏ và một ít bùn đất. Chỉ là đầu bếp Ngự Thiện Phòng của Liêu quốc còn bỏ thêm chút tâm tư, tưới một lớp dầu mỡ lên bát canh và rắc thêm một chút hành lá cắt nhỏ để trang trí.
Mặc dù các cung nữ bưng những thứ đồ này tới đã biết bên trong là gì rồi, nhưng khi mở nắp ra, một lần nữa bọn họ nhìn thấy đồ trong bát đó thì sắc mặt vẫn trắng bệch, hai chân run lên.
Cuối cùng, các tiểu cung nữ mười ba, mười bốn tuổi này cũng thở phào nhẹ nhõm vì họ không cần phải bưng những thứ đồ nữa, nhanh chóng lui ra, bước chân so với lúc đi vào nhanh hơn rất nhiều.
"A, Người Liêu quốc, đây là ý gì?" Lục vương gia Kinh quốc lớn tiếng chất vấn.
So với Ngũ vương gia mà nói, tính tình vị Lục vương gia Kinh quốc này nóng nảy hơn một chút, Ngũ vương gia chỉ là trầm mặt, mà hắn đã không nhịn được lớn tiếng chất vấn ra ngoài.
Ngũ vương gia Kinh quốc liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, ý bảo hắn không cần nhiều lời. Lục vương gia Kinh quốc hiển nhiên không cam lòng, nhưng hắn cũng biết Ngũ Ca so với hắn có thông minh hơn nhiều, lúc này không thể làm gì khác hơn là hừ lên một tiếng, quay đầu đi.
Lục vương gia Kinh quốc cười cười, nhìn trưởng công chúa ngồi đối diện, cười nói: "Lần này chúng ta tới Liêu quốc là thật lòng muốn hòa giải. Nếu chúng ta không có thành ý, cũng sẽ không để hai Vương Gia như chúng ta tự mình đến, huống chi ta còn mang theo hòn ngọc quý trên tay người Kinh quốc chúng ta tới hòa thân. Nhưng hôm nay bị quý quốc khắp nơi gây khó khăn, vậy là có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi có ý kiến đối với việc ký kết trọn đời không có chiến tranh sao? Muốn thay đổi hay sao?"
Đầu tiên hắn nói còn chậm rãi, đến lời cuối cùng trong giọng nói mang theo mấy phần tức giận.
Bên này quan viên Liêu quốc cũng khẩn trương, bọn họ đưa mắt nhìn sang trưởng công chúa. Từ xưa đến nay, bọn họ khinh thường nữ nhân cầm quyền, nhưng lúc này lại gửi hy vọng vào một nữ nhân, vì thể diện quốc gia của bọn họ mà đứng ra chống đỡ, quyết định.
"Ý tứ bổn cung rất rõ ràng. Hai vị Vương gia không quản đường xá xa xôi mà đến, Đại Liêu của ta đương nhiên thịnh tình khoản đãi. Món ăn có côn trùng, rắn, chuột, kiến chính là thành ý của nước Đại Liêu chúng ta."
"Tốt tốt tốt!" Ngũ vương gia Kinh quốc liên tục nói ba từ "Tốt."
"Kinh quốc chúng ta đã hiểu ý tứ của Liêu quốc các ngươi rồi, chúng ta đi!" Hắn đứng dậy, mang theo đoàn người Kinh quốc đi ra ngoài.
Bóng người chồng chất, âm thanh rút đao đồng loạt vang lên, trong bóng đêm nghe cực kỳ vang dội.
Lục vương gia Kinh quốc nhìn đám thị vệ bao vây cả Ngự Hoa Viên, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, căm tức nhìn trưởng công chúa: "Ngươi đây là ý tứ gì?"
"Ở Đại Liêu chúng ta có một câu ngạn ngữ Nhập Gia Tùy Tục. Chủ nhân mở tiệc mời, nếu khách không ăn, chính là bất mãn với chủ nhân. Ngươi đã nói Kinh quốc các ngươi tràn đầy thành ý, vì sao không thể ăn những đồ ăn do người Đại Liêu chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho các ngươi?" khóe môi
Trưởng công chúa nhếch lên, nở nụ cười, chỉ là này nụ cười này quá mức lạnh lẽo, báo hiệu sự nguy hiểm cận kề.
Lục vương gia Kinh quốc còn muốn nói chuyện, bị Ngũ vương gia đứng bên cạnh ngăn cản. Ngũ vương gia Kinh quốc híp mắt nhìn chằm chằm trưởng công chúa, hỏi: "Nếu Bổn vương không ăn, công chúa sẽ gây khó dễ cho ta?"
"Để Bổn cung suy nghĩ một chút." Trưởng công chúa khẽ nhếch môi, làm ra vẻ suy tính.
"Đã nhiều năm nhi tử xác thực không được ăn thịt người." Lục Vô Nghiên nhìn những thứ đã từng khiến hắn căm thù người Kinh quốc, chợt cất tiếng nói.
Trưởng công chúa gật đầu một cái, cười nói: "Tốt. Nếu Người Kinh quốc không có thành ý, vậy hãy để cho con dân Đại Liêu của nếm thử một chút tư vị thịt người Kinh quốc."
Lục Thân Vương đứng ở xa xa tiếp một câu: "Còn là thịt Vương gia, ngon."
"Ngươi dám!" Lục vương gia Kinh quốc muốn rút thanh đoản đao bên hông ra, mới nhớ vừa vào cung thì đoàn người bọn họ đã bị tịch thu hết vũ khí. Hắn cắn răng, trực tiếp vung tay xông về phía trưởng công chúa.
"A ——" Lục vương gia Kinh quốc hô to một tiếng đau đớn, cả người cắm về phía trước.
Khi hắn còn chưa đến gần được trưởng công chúa, thì một thanh đao màu bạc bay tới, trực tiếp bổ vào sau ót của hắn. Hắn chỉ kịp hô to một tiếng khổ sở, ngã xuống đất chết.
Máu tươi ồng ộc trào ra từ sau ót của hắn, thân thể của hắn giẫy lên run rẩy vài lần, không lâu sau, nằm im không nhúc nhích, hoàn toàn chết hẳn.
Lúc này, lập tức mặt mày đoàn người Kinh quốc trở lên trắng bệch, hoảng sợ đứng lên.
Ngũ vương gia Kinh quốc tức giận xoay người, nhìn chằm chằm Lục Thân Cơ đứng ở phía xa, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lục tướng quân đây là ý gì?"
Lục Thân Cơ cười nói: "A, thật xin lỗi, không cẩn thận trượt tay."
"Ngươi!" Ngũ vương gia Kinh quốc giận dữ, "Theo như bổn vương hiểu, đây chính là ý tứ của người Liêu quốc? Hừ, Bổn vương sẽ đem ý tứ của các ngươi truyền đạt lại cho bệ hạ của nước ta. Đây là do người Liêu quốc khơi mào chiến tranh, người Kinh quốc chúng ta sẽ không nhân từ mà nương tay!"
Dương Hồng Phong đứng bên cạnh Lục Thân Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng ngươi còn có thể trở về?"
Ngũ vương gia Kinh quốc hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mới nói: "Hôm nay nếu bản vương chết ở trong hoàng cung người Liêu quốc các ngươi, ngày mai binh mã Kinh quốc sẽ san bằng lãnh thổ Liêu quốc!"
"Vương Gia tội gì phải nóng nảy như vậy ? Không bằng ngồi xuống cùng Bổn cung uống một chén, nếm thử một chút tay nghề của đầu bếp Liêu quốc chúng ta ." Trưởng công chúa nửa người trên dựa ra phía sau, tư thế thoải mái, tùy ý nói.
Ngũ vương gia Kinh quốc híp mắt nhìn trưởng công chúa một lúc lâu, mới chậm rãi rời mắt, rơi vào dãy bát sứ to có đựng thịt rắn bên trong đang đặt thành hàng trên bàn.
Người Liêu quốc điên rồi sao? Đây không phải là muốn ép bọn họ ăn những thứ đồ nàychứ ? Tại sao? Là vì muốn trả thù cho Lục Vô Nghiên sao?
Ngũ vương gia Kinh quốc hít một hơi thật sâu, cắn răng, hỏi: "Nhưng nếu chúng ta không ăn thì sao?"
Trưởng công chúa không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên, hỏi: "Vô Nghiên, con xem làm thế nào?"
Lục Vô Nghiên suy nghĩ suy nghĩ trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nhìn đoàn người Kinh quốc ở phía xa, nghiêm túc nói: "Ăn hay là bị bắt ăn."
"Ngươi! Lục Vô Nghiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Ngũ vương gia Kinh quốc tức giận chỉ vào Lục Vô Nghiên .
Bờ môi Lục Vô Nghiên không khỏi nhếch lên nở nụ cười, nói: "Ăn và bị bắt ăn không phải là quy củ của Kinh quốc các ngươi sao? Hôm nay chẳng qua là đổi lại vị trí thôi."
"Ha ha ha!" Ngũ vương gia Kinh quốc bật cười, "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục! Bổn vương là kẻ tham sống sợ chết như Lục Vô Nghiên ngươi sao? Lục Vô Nghiên ngươi vì vinh nhục của quốc gia, không biết xấu hổ mà sống sót đến ngày nay!"
Trưởng công chúa chợt ném bình rượu Lưu Ly trong tay, vô cùng giận dữ.
"Mẫu thân bớt giận." Lục Vô Nghiên vội vàng khuyên giải, trấn an bà.
Hắn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Ngũ vương gia Kinh chút nào, hắn cười giơ tay lên, chỉ chỉ vào tám cửa của Ngự Hoa Viên, nói: "Muốn sống thì ăn toàn bộ đồ trong các bát sứ này, còn khăng
khăng thà chết vinh còn hơn sống nhục thì có thể đi. Tuy nhiên, tám hướng cửa này các ngươi có thể chọn cửa nào đi xuống địa ngục thì chọn."
Lục Vô Nghiên nói thật nhẹ nhàng, nghe tựa như chỉ là cuộc tán gẫu bình thường nhất. Nhưng nội dung vấn đề hắn đang nói tới lại quyết định tới sự sống chết của đoàn người Kinh quốc này.
Đoàn người Kinh quốc do dự đứng lên.
Tới đây, có 20 người Kinh quốc đến Liêu quốc. Trừ hai vị Vương Gia cùng quận chúa Đoàn Y Lăng ra, còn có ba gã Tướng quân Kinh quốc, 16 thị vệ tùy tùng, và hai người thị nữ.
Bây giờ trong lòng những người này, không có một người nào không khẩn trương sợ hãi, bọn họ nhìn bữa tiệc bày thịt rắn trên bàn dài, nội tâm cảm thấy ghê tởm. Nhưng hiện tại bọn hắn đang ở nước khác, bị đoàn người của địch quốc bao vây, đám người Liêu quốc hung hãn nhìn bọn họ, giống như đàn mãnh thú đang khát máu.
Sao có thể không e sợ.
Lục Vô Nghiên hơi lo lắng, nhìn về phía Phương Cẩn Chi, dịu dàng hỏi: "Bây giờ ta không thể đưa nàng về, nếu cảm thấy cảnh tượng này kinh khủng, nàng hãy nhắm mắt lại đừng nhìn."
Phương Cẩn Chi ở bên cạnh Lục Vô Nghiên nhiều năm như vậy, chuyện bị ám sát, bị mai phục trải qua cũng nhiều. Nhưng cảnh tượng hôm nay đích xác là nàng chưa từng thấy qua.
Nàng mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: "Không phải lo lắng cho thϊếp, có chàng ở bên cạnh thϊếp chắc chắn sẽ không sao đâu."
Lời Phương Cẩn Chi nói là sự thật, chỉ cần có Lục Vô Nghiên ở bên cạnh nàng, cho dù tình cảnh trước mắt có nguy hiểm thế nào, nàng cũng cảm thấy tất cả đều là hư huyễn. Bởi vì đã có Lục Vô Nghiên ở bên cạnh nàng, nàng không phải lo lắng; bởi vì có nàng ở bên cạnh Lục Vô Nghiên, cho nên trong lòng hắn yên ổn, không sợ hãi.
Một võ tướng Kinh quốc đứng ở sau lưng Ngũ vương gia Kinh quốc hừ lạnh một tiếng, quát to: "Ta Cầu Nguyên Kiệt thà chết không chịu nhục như vậy!"
Hắn nói xong, liền đi về phía cửa gần nhất.
Uy phong mạnh mẽ.
Khi hắn bị ngã xuống, không kịp kêu lên một tiếng. Vô số mũi tên đồng thời bắn ra, rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt, hắn đã bị biến thành một con nhím.
Cầu Nguyên Kiệt chết đi khiến người Kinh quốc càng thêm hoảng loạn, trong số đó có người nhát gan, nhất là những thị nữ đi theo bắt đầu run rẩy, thậm chí có người bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít. Cảm giác cái chết gần với họ trong gang tấc.
Nhìn dáng vẻ đám người Kinh quốc như vậy, những vị đại thần người Liêu quốc trong bữa tiệc không khỏi có một loại cảm giác hãnh diện. Dĩ nhiên, cũng có một vài vị đại thần lộ vẻ lo lắng.
Đây là muốn cùng Kinh quốc khai chiến sao?
Ngũ vương gia Kinh quốc liếc mắt nhìn chằm chằm vào Cầu Nguyên Kiệt đã bị bắn thành con nhím, hắn xem xét lại thế cục hôm nay, trầm giọng mở miệng: "Thì ra là đây mới là ý tứ người Liêu quốc các ngươi?"
Bọn họ vốn ngoài mặt hòa giải, nhưng khi tới đây lại âm thầm lấy tư thế chèn ép Liêu quốc. Trong nhận thức của bọn họ, Liêu quốc hôm nay không thể nào khai chiến được với Kinh quốc bọn họ. Cho nên, dưới tình huống hôm nay, bọn họ thậm chí ôm ý tứ chèn ép vũ nhục Liêu quốc.
Mà nhìn diễn biến này, Liêu quốc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Kinh quốc hoàn toàn trở mặt!
"Ý tứ bổn cung đã nói rất rõ ràng." Trưởng công chúa đã mất hết nhẫn nại.
Ánh mắt hung ác của Ngũ vương gia Kinh quốc không khỏi quét về phía quần thần Liêu quốc, cuối cùng nhìn vào Tả Tướng Liêu quốc .
Lúc này, đông đảo thần tử
Liêu quốc cũng nhìn chằm chằm đoàn người Kinh quốc, cho nên lúc Ngũ vương gia Kinh quốc nhìn về phía Tả Tướng, các thần tử Liêu quốc khác rất nhanh sẽ phát hiện ra .
Tả Tướng trong lòng cả kinh, nói thầm một tiếng không tốt.
Chẳng lẽ cái vị Ngũ vương gia Kinh quốc này trong lúc rối rắm, tính toán khai hắn ra vào lúc này? Trán Tả Tướng không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn khẽ cắn răng, nhắm mắt đứng lên, nói: "Công chúa điện hạ, theo ngu kiến của thần, nếu hai nước giao hảo được với nhau thì lê dân bách tính trong thiên hạ sẽ vui mừng. Kinh quốc đã đích thân phái hai vị Vương Gia tới, lại dẫn theo Quận chúa để hòa thân, đã thể hiện rõ thành ý. Cho nên. . . Không nên đổ máu thì tốt hơn."
Thật ra trong triều đình của Liêu quốc chia làm hai phe, một phe quyết sống mái một phen với Kinh quốc, một phe quyết chủ hòa vì lo lắng chiến sự bất lợi nên dù có bị mất một phần lãnh thổ cho Kim quốc cũng không để chiến tranh xảy ra.
Tả Tướng nói lời này mặc dù có ý riêng ở bên trong, những cũng trùng quan điểm với phe chủ hòa . Hắn mới vừa nói xong, mấy vị thần tử
trong triều thuộc phe chủ hòa của Liêu quốc lập tức đứng dậy ủng hộ.
Mà phe chủ chiến trong triều cũng lập tức đứng lên phản bác.
Trong khoảng thời gian ngắn, những thần tử Liêu quốc bắt đầu tranh luận không ngừng nghỉ.
Trong lòng trưởng công chúa có chút tức giận, bà chợt vỗ bàn một cái, toàn bộ thần tử đang tranh chấp với nhau nhất loạt im lặng. Ánh mắt lạnh lùng của trưởng công chúa quét qua một loạt trên người những thần tử đứng lên, nhớ kỹ những người này.
Bị ánh mắt trưởng công chúa quét qua, các thần tử bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, Người Kinh quốc vẫn còn ở nơi này, bọn họ ở chỗ này tranh luận, thật là mất mặt. . .
Trong đó mấy người phe chủ chiến phái theo trưởng công chúa ngượng ngùng ngồi xuống, cảm giác mình hình như là đã làm ra chuyện ném hết cả mặt mũi đi. Có một người ngồi xuống, những người khác cũng lục tục ngồi xuống theo. Những thần tử này im lặng, không dám tùy ý nói loạn, để tránh lần nữa làm mất mặt mũi Liêu quốc.
Cũng chính trong lúc những thần tử Liêu quốc tranh chấp thì một tiểu thị vệ trong đoàn thị vệ người Kinh quốc len lén chạy trốn về phía cửa ngự hoa viên.
Những hộ vệ canh giữ bên ngoài cửa ngự hoa viên thấy hắn chạy ra, trong nháy mắt rút đao, chém ngang người hắn.
Trong đoàn người Kinh quốc đã có 3 người bị gϊếŧ.
Một võ tướng lưng hùng vai gấu của Kinh quốc khẽ cắn răng, giận đùng đùng trở lại bàn tiệc, ngồi xuống,
hắn nhìn bát sứ to có đựng chuột bọ, côn trùng và ít thịt rắn băm nhỏ trước mặt, dạ dày cuộn lên, suýt nữa nôn ra. Hắn vội vàng bụm miệng, không để cho mình bị phun ra.
"Không phải là chỉ là ăn những thứ đồ này thôi sao, có gì mà to tát!" Hắn trực tiếp bưng cái bát sứ nhỏ lên, xúc hết cả đống bầy nhầy trong đó bỏ vào miệng.
Những mẩu thịt rắn băm vụn đó vừa vào đến trong miệng của hắn, lập tức hắn muốn nôn hết ra. Hắn đành nhịn xuống loại cảm giác buồn nôn đó xuống, vươn tay bê bát sứ men xanh to lên, từng miếng, từng miếng to xúc vào trong miệng. Hắn căn bản không nghĩ sẽ nhai những thứ đồ này, trực tiếp nuốt xuống!
Đợi đến khi hắn nuốt hết sạch những thứ trong bát, trên mặt không nhịn được co quắp. Hai tay hắn che miệng mình, tận lực khống chế, không để cho mình phun ra.
Hắn cố gắng đè cảm giác kích động muốn nhổ ra, thật lâu sau rốt cuộc mới có thể mở miệng nói chuyện: "Người Liêu quốc các ngươi sẽ giữ lời chứ?"
Lục Vô Nghiên cười, buông tay ra, "Ngươi có thể rời đi."
Võ tướng Kinh quốc đó tên là Liêu Thiên Hạo, Liêu Thiên Hạo nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên, lại nhìn vẻ mặt trưởng công chúa. Nhưng hắn cũng không nhìn ra được gì trên mặt họ. Liêu Thiên Hạo cắn răng, đi về phía cửa ra khỏi ngự hoa viên.
Càng đến gần cánh cửa kia, trong lòng Liêu Thiên Hạo càng khẩn trương. Hình ảnh võ tướng bị ám sát thành con nhím, cùng với hình dáng bị chém ngang người của tên hộ vệ kia dường như vẫn còn ở trước mắt hắn. Một mãnh tướng dũng mãnh, oai hùng cưỡi trên lưng ngựa ngoài sa trường lúc này đây hai chân run muốn khụy xuống.
Liêu Thiên Hạo khẩn trương, những người Kinh quốc khác cũng khẩn trương.
Những người Kinh quốc còn lại gắt gao nhìn chòng chọc vào bóng lưng Liêu Thiên Hạo, hắn có thể sống sót rời đi, phảng phất mang lại niềm hi vọng sẽ sống sót cho những người còn lại.
Liêu Thiên Hạo sắp bước qua cánh cửa kia nhưng hắn chợt dừng bước.
Chuyện liên quan đến sống chết, trong lòng hắn làm sao có thể không khẩn trương?
Liêu Thiên Hạo giơ tay lên xoa xoa vầng trán đầy mồ hôi, có lẽ bởi vì cảm giác sợ chết quá lớn, nên ngay cả cảm giác buồn nôn khi ăn thịt rắn kia cũng sắp bị hắn quên lãng.
Hắn lấy lại dũng khí bước nốt bước cuối cùng.
Một bước, hai bước, ba bước. . .
Hắn rốt cuộc cũng đi ra khỏi cánh cửa kia, Liêu Thiên Hạo nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Hắn không dám quay đầu lại, bước nhanh ra phía bên ngoài. Hắn tựa hồ cảm giác chỉ cần hắn dừng lại một chút thôi là những người Liêu quốc sẽ gϊếŧ chết hắn!
Liêu Thiên Hạo bước càng lúc càng nhanh, hắn sợ những người Liêu quốc đuổi theo lấy mạng hắn!
Vậy mà, cho đến khi hắn rời khỏi hoàng cung Liêu quốc, cũng không có người gϊếŧ hắn.
Nhìn Liêu Thiên Hạo thật sự có thể rời đi, trong lòng những người Kinh quốc bắt đầu có một tia kích động. Bắt đầu có người lục tục xông vào bàn tiệc, cầm bát sứ to men xanh, xúc đồ trong bát đổ vào miệng.
Cũng có người ăn chưa được mấy miếng đã nôn hết ra.
"Không được để thừa, cũng không được nôn ra." ý cười trong mắt Lục Vô Nghiên giống như gió ấm tháng ba.
Những người đó cố gắng nhịn sự ghê tởm, liều mạng ép buộc chính mình tự ăn, ép buộc mình nuốt xuống, ép buộc mình không nôn ra.
Dĩ nhiên, cũng có mấy Người Kinh quốc vẫn đứng tại nguyên chỗ, không nhúc nhích. Bọn họ không muốn đi ăn những thứ đồ ăn bẩn thỉu kia.
Lục Vô Nghiên không vội.
Phương Cẩn Chi lặng lẽ để tay mình lên trên mu bàn tay của Lục Vô Nghiên, dính sát hắn.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi cạnh bên hắn. Phương Cẩn Chi
cũng không nhìn hắn, mà bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trên mặt Phương Cẩn Chi cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét hay là vẻ mặt sợ hãi.
Phản ứng này của nàng không giống như bình thường, Lục Vô Nghiên không khỏi mày cau lại.
Lục Vô Nghiên
đến gần Phương Cẩn Chi, hỏi: "Cẩn Chi, nàng không cho rằng ta là người độc ác chứ?"
Phương Cẩn Chi
lúc này mới xoay đầu lại nhìn về phía hắn, hết sức nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy một lần không đủ, nên để cho bọn họ sống sót để hàng ngày ăn những thứ đồ này."
Lục Vô Nghiên cười khẽ, trực tiếp cười thành tiếng, khiến mọi người đưa mắt nhìn.
Vốn bầu không khí lúc đó vô cùng yên tĩnh, khẩn trương, sặc mùi chết chóc, tiếng cười khẽ của Lục Vô Nghiên tuy nhỏ, lại khiến cho mọi người nghe rất rõ.
Ánh mắt ngũ vương gia Kinh quốc cũng hướng về phía trên người của Lục Vô Nghiên, lúc hắn nhìn Lục Vô Nghiên, trong đôi mắt đã tràn đầy thù hận.
Tâm tình Lục Vô Nghiên rất tốt.
"Khí phách kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục của Vương gia thật sự làm cho người ta kính nể." Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu.
Hắn lại phân phó cung nữ: "Đi châm thêm một nén nhang nữa, trong thời gian một nén nhang ăn không hết, gϊếŧ không tha."
"Vâng" tiểu cung nữ tuân lệnh, lập tức hai tiểu thái giám bê một cái bàn nhỏ đến, đặt một lư hương lên trên mặt bàn, bên trong cắm một nén nhang.
Lục Vô Nghiên ngửi nhẹ, gật đầu khen ngợi: "Mùi hương này không tệ."
Tuy nhiên đây lại là một cây nhang vừa ngắn vừa nhỏ, gió mát ban đêm nhẹ nhàng thổi qua, chỉ trong chốc lát, cây nhang đã cháy mất một phần ba.
Những người Kinh quốc đang hoảng sợ cố gắng ăn chỗ thịt rắn trong bát của mình, nhìn thấy nén nhang cháy nhanh như vậy, mặt mày thất kinh, càng thêm lo lắng vội vàng nuốt chửng từng miệng to, hận không thể một hơi ăn hết toàn bộ những thứ trong bát sứ to và bát sứ nhỏ trước mặt.
Hai thuộc hạ đứng ở bên cạnh ngũ vương gia Kinh quốc, thấy hắn sống chết không chịu ăn, liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc chạy như điên hướng về phía bàn tiệc, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thời gian của bọn hắn ngắn hơn!
"Các ngươi!" Ngũ vương gia Kinh quốc chỉ vào bọn họ, vẻ mặt tức giận.
Trong hai người này một người là tâm phúc của ngũ vương gia Kinh quốc, nghe tiếng hét của Ngũ vương gia Kinh quốc như vậy, trong lòng hắn thấy áy náy.
Hắn nói: "Vương gia, núi xanh còn đó ngại gì không có củi đun! Ngài đừng cố chấp như vậy!"
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Trưởng công chúa tán thưởng cười to: "Vương Gia, thuộc hạ của ngươi nói rất đúng đó."
Ý ở ngoài lời, không phải là nói ngày hôm nay Lục Vô Nghiên rốt cuộc có thể trả thù sao.
Lúc này, đã có người ăn sạch đồ trong bát to sứ men xanh, chạy về một cái cửa trong tám cửa của ngự hoa viên. Những người canh giữ ở cửa cũng không ngăn bọn họ, để cho bọn họ rời đi bình an.
Ngũ vương gia Kinh quốc khẽ cắn răng, rốt cuộc hắn vẫn phải quay về chỗ vốn là chỗ ngồi của hắn. Hắn tức giận nhìn những thứ thịt vụn trước mặt đang tản ra mùi tanh hôi, đứng lên ăn.
Một bên hắn vừa ăn, một bên ở trong lòng thề những sỉ nhục hôm nay nhất định phải đòi lại gấp bội lần!
Rốt cuộc khi hắn ăn sạch côn trùng, chuột bọ, kiến, thịt rắn băm nát trong bát to sứ men xanh xong, hắn chợt ném bát to xuống mặt đất, tức giận đứng dậy đi ra cổng lớn.
Lục Thân Cơ ngăn cản hắn.
"Các ngươi có ý gì!" Hắn tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
"A, ngại quá, ta quên cho ngươi biết, ai cũng có thể đi, chỉ có ngươi là không được." Lục Thân Cơ nhếch miệng cười một tiếng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thê Khống
- Chương 177: Trả thù