Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút không tình nguyện, bé chỉ muốn ở cùng với hai muội muội của mình thôi. Nhưng bé cũng biết Lục Vô Nghiên là một trong số rất ít người đối xử tốt với bé, bé phải thật cẩn thận lấy lòng. Cho nên mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng bé cũng chỉ âm thầm quyết định chủ ý, đến lúc đó tùy tiện tìm một
cái cớ, tranh thủ trở về sớm một chút trước khi hai muội muội ngủ là được.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng hiểu Tam ca ca không có nghĩa vụ dạy dỗ cho mình, hắn có thể đặc biệt quan tâm mình đã làm cho mấy ngày trôi qua ở phủ Ôn Quốc Công thông thuận hơn rất nhiều! Bé ném mất mác xuống tận đáy lòng, thậm chí cười hì hì nói: "Tam ca ca! Chúng ta tiếp tục quấn diều đi!"
"Được." Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn tiểu cô nương trước mắt. Nếu không phải có duyên sống lại thêm một lần, thật sự đã bị bộ dạng vui vẻ này của bé lừa gạt rồi.
Hắn muốn bé có thể sống vô ưu như những đứa trẻ tầm thường khác, những thứ khó khăn mà bé phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể giải quyết, thì hãy để hắn giải quyết cho bé.
Hơn nữa, kiếp trước hắn đã dạy nàng rất nhiều, sự tồn tại của nàng trở nên nổi bật nhất, nhưng nàng vẫn không thể che chở được cho hai muội muội đấy thôi? Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải nàng trở nên ưu tú, thì có thể khiến cho tục nhân trên thế gian này chấp nhận bọn chúng.
Huống chi, đêm ba mươi lại chạy tới chỗ hắn học...... Nam nhân Lục gia đều đã nghỉ ngơi hết rồi được không hả? Vật nhỏ thật là không biết khổ cực mà.
Con diều của hai người vẫn chưa được quấn xong, Nhập Trà vội vã chạy tới: "Tam thiếu gia, Đại gia đã trở về."
Lục Vô Nghiên tùy ý gật đầu một cái, tiếp tục quấn diều với Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi thắc mắc hỏi: "Tam ca ca, Phụ thân huynh về nhà, huynh không cần qua đó sao?"
"Không cần." Lục Vô Nghiên tiếp tục trét tương hồ, không ngẩng đầu lên.
Nhập Trà vẫn đứng yên một bên, không lập tức rời đi.
"Còn có việc?" Lục Vô Nghiên có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Nhập Trà.
Nhập Trà nhẹ nhàng liếc nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi quậy tương hồ trên mặt đất. Thấy Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, Nhập Trà mới nói: "Lúc Đại gia trở về, có mang theo một nữ tử Tây Vực về cùng."
Lục Vô Nghiên nhíu mày một cái, hắn đặt nhánh cây xuống đất, rồi lại nhặt lên. Một lát sau, cuối cùng vẫn đặt nhánh cây trong tay xuống đất. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi đang trét tương hồ loạn xạ, nói: "Cẩn Chi, muội ở đây chơi, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Dạ. Tam ca ca có chuyện cần làm thì đi mau lên, không cần để ý đến muội đâu." Phương Cẩn Chi vội nói.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu đến bữa tối mà ta vẫn chưa trở lại, hãy bảo Nhập Trà ôm muội đến tiền thính đón giao thừa cùng với mọi người. Không cần phải kiên trì chờ ta, có biết không?"
Phương Cẩn Chi nặng nề gật đầu: "Biết ạ. Tam ca ca yên tâm đi nhanh lên."
Lúc này Lục Vô Nghiên mới yên lòng. Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới thẳng thớm không một nếp nhăn, rồi mới rời đi.
Nhìn thấy sắp đến giờ dùng bữa tối, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn chưa trở về. Phương Cẩn Chi để cho Nhập Trà hầu hạ rửa sạch lớp tương hồ đã khô bám đầy trên tay, mặc áo choàng nhỏ, tiến về phía tiền thính.
Chi phí ăn mặc của Lục gia từ trước đến giờ vẫn luôn được xem trọng, huống chi hôm nay vừa là trừ tịch, vừa là đại thọ thần của Lão thái thái. Tiệc tùng kéo dài, nơi nơi đều là những món ăn kỳ lạ quý hiếm, dùng gan lân thịt phượng để hình dung, cũng chẳng quá đáng chút nào.
Một ngày quan trọng như hôm nay, đám hài tử trong phủ hiếm có dịp không bị gò bó bởi quy cũ như thế này. Đám tiểu thiếu gia và cô nương của Lục gia, đứa nào cũng đều hân hoan chạy nhảy tung tăng, nói nói cười cười. Mấy tiểu thiếu gia nghịch ngợm thì truy đuổi lẫn nhau, tay cầm dây roi nhỏ màu đỏ.
Đám người tụ tập tạo ra cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng ở chỗ của Phương Cẩn Chi lại hết sức yên tĩnh.
Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng lúc đón giao thừa, đại gia đình Lục gia sẽ tụ họp lại cùng một chỗ, nhưng không ngờ nam nhân Lục gia đều ở tiền viện, còn nữ quyến thì ở hậu viện ăn tiệc, nghe hí kịch. Trước khi khai tiệc, bọn vãn bối sẽ đi đến tiền viện, dập đầu theo thứ tự, nhận tiền mừng tuổi rồi quay trở lại hậu viện. Phương Cẩn Chi cảm thấy như vậy không được xem là đoàn tụ, bé vẫn thích lúc còn ở nhà hơn, cùng phụ thân, mẫu thân còn có ca ca quây quần ăn bữa cơm giao thừa.
Phương Cẩn Chi nắm chặt tay áo mình, bắt đầu vui vẻ. Bên trong là tiền mừng tuổi hôm nay bé nhận được.
"Cẩn Chi biểu muội, chúng ta giải hòa nhé!" Lục Giai Nhân đứng lên, ngay trước mặt Nhị thái thái, Tam thái thái, cùng bốn vị nãi nãi, và một đám tỷ muội, lớn tiếng nói: "Trước kia là tỷ không hiểu chuyện, đã nói mấy lời hơi quá đáng. Muội đừng giận tỷ, sau này chúng ta hãy làm tỷ muội tốt, có được hay không?"
"Lục biểu tỷ đối xử với muội rất tốt, muội chưa từng giận tỷ mà!" Phương Cẩn Chi cũng vội vàng đứng lên. Đôi mắt to tròn đảo qua, nhìn thấy Tam nãi nãi và Lục Giai Bồ nhìn Lục Giai Nhân mỉm cười, nhìn thấy Ngũ nãi nãi và Lục Giai Nghệ cau mày, đồng thời nhìn thấy chi thứ hai bên kia giống như đang xem diễn trò.
Lục Giai Nhân nhìn nụ cười trên mặt Phương Cẩn Chi liền tức giận, nàng ta mới không phải chân thành nhận lỗi! Nếu không phải mẫu thân buộc nàng ta nói xin lỗi, nếu không bị đe dọa cắt tiền mừng tuổi, nàng ta sẽ không rơi vào trường hợp phải nói lời xin lỗi với một nữ thương hộ không cha không mẹ! Nhưng nhớ lại lời dặn của mẫu thân, ở trước mặt đám đông nói xin lỗi Phương Cẩn Chi, có thể vãn hồi hình tượng bốc đồng ngày thường của mình, chuyện như vậy xác định là sẽ được truyền tới tai tổ phụ. Đến lúc đó còn không phải sẽ có một đống lợi ích?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lục Giai Nhân càng sâu hơn mấy phần. Nàng ta nâng chung trà lên, nói: "Sau khi biểu muội uống chung trà ta kính này, chúng ta liền hòa giải! Sau này sẽ là tỷ muội tốt!"
Phương Cẩn Chi cũng mơ hồ đoán được Lục biểu tỷ này đang diễn trò, không thể làm gì khác hơn là phối hợp diễn trò với nàng ta. Bé giả vờ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Chúng ta vốn chính là tỷ muội tốt mà."
Bé bưng tách trà trước mặt lên, để biểu lộ thành ý, liền há miệng uống vào một ngụm lớn.
Khi nước trong chung trà vào miệng, hình như mùi vị có chút bất thường. Phương gia vốn kinh doanh trà trang lớn nhất Hoàng Thành, mà mẫu thân Phương Cẩn Chi còn có tay nghề pha trà rất ngon. Từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã uống các loại danh trà mà lớn. Trà có rất nhiều loại khác nhau, mùi vị lại càng khác nhau. Cho nên Phương Cẩn Chi chắc chắn chung nước trong tay không phải là trà.
Không phải trà, vậy là cái gì chứ?
Phương Cẩn Chi chưa từng thử qua mùi vị này, chỉ cảm thấy nó rất kỳ quái, lại rất cay. Nói là cay, cũng không phải cay như ớt. Bé biết hiện tại có rất nhiều người đang nhìn mình, tuyệt đối không thể thất nghi, chỉ nhẹ nhàng đặt chung trà trong tay xuống. Nhưng sau một khắc, bé có cảm giác đầu rất nặng, mắt hoa lên, bát đĩa trên bàn đều có rất nhiều bóng chồng lên nhau. Bé mò mẫm tìm cái ghế, nhưng tầm nhìn không rõ ràng, cả người lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
"Đau quá..." Phương Cẩn Chi đau đớn nỉ non.
"A! Biểu muội làm sao vậy?" Lục Giai Huyên và Lục Giai Bồ vây quanh bé.
Ánh mắt Ngũ nãi nãi chợt lóe lên, vội vàng đứng dậy trước Tam nãi nãi, đi đến kiểm tra chung trà của Phương Cẩn Chi mới vừa uống. Bà ta chỉ ngửi một cái, liền kinh ngạc nói: "Ôi! Người nào đã đổi nước trà của biểu cô nương thành rượu?"
Dư quang của Ngũ nãi nãi không dấu vết nhìn sang chỗ Lục Giai Nhân.
Lục Giai Nhân trợn trừng hai mắt, chỉa ngón tay về phía Phương Cẩn Chi, lửa giận lên cao nói: "Phương Cẩn Chi, ngươi giả bộ cái gì chứ? Ta tốt bụng nhận lỗi với ngươi, ngươi lại có thể diễn trò hại ta! Trà là ta kính, nhưng cái chung này đã được đặt ở trước mặt ngươi từ trước!"
"Giai Nhân!" Tam nãi nãi vội vàng lên tiếng ngăn cản nữ nhi tiếp tục nói, để tránh nữ nhi lỗ mãng này lại nói ra những lời quá đáng.
"Mẫu thân! Có phải ngay cả mẫu thân cũng cho là con đổi trà của nó? Cuối cùng cũng nghĩ xấu con! Có phải mẫu thân cảm thấy con xấu xa nhất thiên hạ hay không!" Lục Giai Nhân hung hăng dậm chân, trong tích tắc nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt, vô cùng uất ức.
Tam nãi nãi thật sự bị nữ nhi ngu ngốc này chọc cho tức chết. Hôm nay vốn để cho nó giả bộ khoan dung rộng lượng một lần, chính là muốn vãn hồi lại hình tượng xấu tính và ngang ngược của nó thường ngày. Nhưng nó lại làm đảo lộn hết, nó la hét lớn tiếng ầm ĩ như vậy, nói không chừng cả tiền viện đều đã nghe thấy.
"Giai Nhân, mau ngừng lại đi." Lục Giai Bồ vội vã bước nhanh đến bên cạnh Lục Giai Nhân, kéo tay áo của nàng ta.
"Chỉ có tỷ mới thích làm lạn hảo nhân*!" Lục Giai Nhân tức giận hất tay áo của tỷ tỷ, xông thẳng đến trước mặt Phương Cẩn Chi, kéo cánh tay Phương Cẩn Chi: "Này! Ngươi nói cho rõ ràng, chung trà ngươi uống vốn đã có sẵn ở đó, hoàn toàn không phải ta đưa cho ngươi!"
(Lạn hảo nhân: người biểu hiện ra ngoài quá mức tốt, luôn muốn làm vừa lòng mọi người xung quanh)
Trong bụng Phương Cẩn Chi cứ như nước sông đang cuồn cuộn, cảnh vật trước mắt càng thêm mơ hồ, ngay cả thính giác cũng trở nên trì độn rất nhiều, trước mặt là ai, đang nói cái gì, bé đều không biết, chỉ ôm đầu thống khổ không thôi.
"Phương Cẩn Chi, ta nói chuyện với ngươi đó!" Lục Giai Nhân tiếp tục lôi kéo cánh tay Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi bị nàng ta lôi kéo càng thêm khó chịu, bất ngờ "ọe" một tiếng, ói một đống lên chiếc váy xếp ly của mình, đồng thời cũng ói lên tay áo tỳ bà màu đỏ tươi của Lục Giai Nhân.
"A!" Lục Giai Nhân kinh hô một tiếng, lập tức lui về phía sau.
Tiếng động trong hậu viện đã kinh động đến tiền viện, mấy nha hoàn ở tiền viện chạy tới hỏi thăm tình hình. Nhập Trà đi ngang qua đúng lúc nhìn thấy Phương Cẩn Chi ngã ra đất, mấy thứ dơ bẩn bị ói ra bám đầy người, thì lấy làm kinh hãi. Nàng vội vàng kéo một tiểu nha hoàn bên cạnh, bảo nàng ta đi bẩm báo chuyện ở đây cho Lục Vô Nghiên, còn bản thân mình thì bước nhanh qua bên đó.
Trên mặt Tam thái thái đã xuất hiện sự giận dữ, nhưng e ngại chi thứ hai đang ở đây, bà ta đành miễn cưỡng đè nén tức giận, rồi phân phó: "Còn không mau đưa hai cô nương trở về."
Một vị lão mụ tử đang định ôm Phương Cẩn Chi lên, thì Nhập Trà chạy tới, nàng khẽ khom gối, nói: "Mụ mụ, cứ giao biểu cô nương cho ta đi."
Nàng không để ý mấy thứ dơ bẩn trên người Phương Cẩn Chi, vội vàng ôm bé lên, vỗ vỗ vào lưng của
Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: "Biểu cô nương, nô tỳ là Nhập Trà, nô tỳ ôm người trở về. Người cố chịu đựng một chút."
Nhập Trà xoay người về phía các chủ tử đang ngồi thi lễ một cái, rồi ôm Phương Cẩn Chi vội vã chạy ra ngoài. Nàng vẫn còn chưa kịp xuyên qua hậu hoa viên, đã gặp Lục Vô Nghiên ở hành lang gấp khúc đang vội vã chạy tới.
"Con bé thế nào rồi?
"Uống nhầm rượu mạnh, say rồi......"
Lục Vô Nghiên nhìn cơ thể nhỏ bé đang rúc vào lòng Nhập Trà không ngừng lẩm bẩm, thì hàng lông mày siết chặt. Ánh mắt lạnh lùng quét một vòng qua đám người đang ngồi trong hậu viện, hắn trực tiếp đưa tay ôm Phương Cẩn Chi từ trong ngực Nhập Trà.
Một câu "Trên người biểu cô nương rất bẩn" của Nhập Trà còn chưa kịp nói ra, thì Phương Cẩn Chi đã rúc vào trong ngực Lục Vô Nghiên. Tiếp theo sau đó, mấy thứ bé nôn ra cũng dính vào người Lục Vô Nghiên. Nhưng Lục Vô Nghiên lại chẳng hề để ý, ôm Phương Cẩn Chi xuyên qua hành lang đi đến tiền viện.
Lục Vô Nghiên băng qua tiền viện náo nhiệt, đi thẳng về viện Thùy Sao của mình.
"Vô Nghiên..." Lục Thân Ky, phụ thân của Lục Vô Nghiên gọi hắn lại, nhưng Lục Vô Nghiên không hề liếc nhìn lại, thẳng một đường rời đi, không chút nào để ý đến phụ thân của mình.
Lục Thân Ky không chỉ là trưởng tôn của Ôn Quốc Công, cũng không chỉ là Phò mã của Trưởng Công chúa đang buông rèm chấp chính, ông còn là Nhất phẩm Thượng tướng quân tay nắm trọng binh Cửu Thành của Đại Liêu. Vô luận là ở trong triều, ở quê nhà, hay là lân bang, người có thể coi thường ông như vậy thật sự không nhiều lắm.
Lục Thân Ky vẫn chưa đến tứ tuần, mày kiếm mắt sáng, vóc người cao lớn. Vừa có sự anh tuấn của nam tử vĩ ngạn, lại có khí thế cương quyết mà kiếp sống quân lữ mang lại. Ông nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Lục Vô Nghiên, hỏi: "Hài tử kia là ai?"
Tam lão gia vội nói: "Là ngoại tôn nữ của ta, người trong nhà đều đã mất, vừa tới Lục gia."
Lục Thân Ky gật đầu một cái, đặt ly rượu không xuống. Nữ tử Tây Vực đang quỳ gối bên chân ông liền nâng tay lên, động tác tao nhã rót đầy một ly rượu mới cho ông.