"Bốp…" Giang Vũ Phi xông lên, mạnh mẽ tát cho chị ta một cái.
Bị Giang Vũ Phi tát, chị ta ôm mặt phẫn nộ kêu to: "Cô dám đánh tôi?"
"Tôi đánh cô đấy, cô lại dám nguyền rủa Nguyễn Thiên Lăng, tôi đánh cô, là đáng đời cô!"
"Cô…" Chị Tôn tủi thân lại phẫn hận, chị ta lập tức nhìn về phía Nhan Duyệt, hi vọng cô ta có thể làm chủ cho chị ta.
Thím Lý sợ Giang Vũ Phi chịu thiệt, cũng dạy dỗ chị ta một hồi.
"Giang tiểu thư không đánh cô, tôi cũng phải đánh cô! Cô vậy mà dám nguyền rủa thiếu gia nhà tôi chết, nếu tôi nói cho lão thái gia, lão gia và phu nhân nhà tôi biết những lời cô đã nói, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
"Tôi… Tôi không có..." Chị Tôn hơi khϊếp đảm nói.
Chị ta chỉ là một người làm nhỏ bé, tất nhiên không dám đắc tội với Nguyễn gia.
Cho dù là người làm của Nhan gia, nếu Nguyễn gia muốn đối phó chị ta, cũng là chuyện rất dễ dàng.
Sắc mặt Nhan Duyệt trở nên hơi khó coi.
Một cái tát kia của Giang Vũ Phi, không phải tát vào mặt chị Tôn, mà là vào mặt cô ta.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Rõ ràng là cô ta muốn làm khó cô đây mà.
"Giang Vũ Phi, cô hạnh họe người làm của tôi cái gì? Bây giờ, tôi muốn cô lập tức cút khỏi đây, từ nay về sau, đây chính là nơi tôi ở!"
Nhan Duyệt ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ càng vênh váo hung hăng hơn.
Trước kia kiêng dè Nguyễn Thiên Lăng, cô ta không dám làm càn quá.
Nhưng giờ Nguyễn Thiên Lăng đã chết rồi, đứa bé trong bụng cô ta cũng trở thành người có phân lượng nhất Nguyễn gia.
Từ giờ cô ta không cần sợ bất kỳ ai hết, càng không cần giả bộ làm người tốt trước mặt người khác nữa.
Đuổi Giang Vũ Phi đi chỉ là bước đầu tiên, cô ta muốn trả lại tất cả những uất ức đã phải chịu!
"Cô dựa vào cái gì mà dám đuổi tôi ra khỏi căn nhà này chứ?" Giang Vũ Phi lạnh lùng hỏi lại: "Cô dùng thân phận gì đến đuổi tôi đi hả?"
"Chỉ bằng đứa con trong bụng tôi, là huyết mạch duy nhất của Nguyễn Thiên Lăng!" Nhan Duyệt nhếch môi đắc ý nói.
Giang Vũ Phi cười nhạt, không nói thêm gì nữa, mà đi lên lầu.
Chị dâu Tôn đắy ý kêu to ở phía sau: "Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đến!"
Giang Vũ Phi không ngừng bước chân, cô lên lầu một lúc, rất nhanh lại đi xuống.
Trên tay cô không có va li, mà cầm một tờ giấy.
Nhan Duyệt liếc thấy đó là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.
Giang Vũ Phi không chút khách khí ném tờ giấy lên người cô ta.
"Xem đi, xem xong thì cút cho tôi! Đừng làm bẩn chỗ của tôi!"
Nhan Duyệt tức giận lườm cô một cái, cô mà lại dám ném đồ vào cô ta sao!
"Giang Vũ Phi..." Cô ta siết chặt tờ giấy trong tay, hận không thể đi lên xé nát mặt cô!
"Sao vẫn không nhìn hả? Tôi đã gọi bảo vệ rồi, nếu cô không nhìn, bảo vệ sẽ phải đuổi mấy người ra ngoài đấy." Giang Vũ Phi lạnh lùng nói, hoàn toàn không để Nhan Duyệt vào mắt.
Nhan Duyệt giận dữ lườm cô một cái, sau đó cụp mắt mở giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ra...
Chủ sở hữu bất động sản là... Giang Vũ Phi!
Chủ nhân của ngôi nhà này là Giang Vũ Phi, chứ không phải là Nguyễn Thiên Lăng!
Nhan Duyệt trừng to mắt, đôi mày lá liễu xinh đẹp nhíu lại thật sâu.
Theo cô biết, giá trị ngôi nhà này hơn trăm triệu. Hơn nữa các đồ vật trang bị bên trong cũng ít nhất mấy chục triệu.
Vậy mà Nguyễn Thiên Lăng lại tặng căn nhà xa hoa như thế cho Giang Vũ Phi...
Ngón tay Nhan Duyệt siết chặt giấy chứng nhận, trong lòng càng oán hận Nguyễn Thiên Lăng hơn!
Anh chết thật sự là đáng đời, cô ta mang thai con của anh, anh không để lại cái gì cho cô ta không nói, còn dự định hủy hoại cô ta!
Mà Giang Vũ Phi không cần làm cái gì, lại vẫn nhận được tất cả yêu thương chiều chuộng của anh...
Trong lòng cô ta thật sự rất hận anh!
Nguyễn Thiên Lăng, sao anh có thể không công bằng với tôi như thế!