Cô ta một lúc mơ thấy hiện trường hôn lễ, sự xấu xa của cô ta bị lộ ra, một lúc lại mơ thấy hình ảnh cảnh sát muốn dẫn cô ta đi.
---
Cô bị ác mộng giày vò, trên trán chảy ra không ít mồ hôi.
Đột nhiên, cô ta cảm giác có người cầm khăn tay, dịu dàng thay cô ta lau mồ hôi.
Còn cảm giác có một đôi mắt, đang ngó chừng cô
ta…
Nhan Duyệt lập tức tỉnh giấc, tức khắc đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
“Ken?” Cô ta ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mắt, tại sao anh ta lại ở đây?
Cừu Dịch Bách giương môi cười nói: “Nhìn thấy anh, em rất ngạc nhiên sao?”
Nhan Duyệt nhìn bốn phía, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.
“Anh tới làm cái gì?” Cô ta lạnh nhạt hỏi.
Lúc này cô ta tâm phiền ý loạn, cô ta không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn ứng phó với anh ta…
“Anh đi nhanh đi, đừng để bị người ta phát hiện.” Biểu cảm của cô ta, rất không kiên nhẫn.
“Em yêu, anh vừa mới đến, em liền đuổi anh đi.”
“Nếu như bị người khác biết quan hệ của tôi và anh, thì xong đời đó!”
Cừu Dịch Bách đứng lên, hai tay ôm ngực: “Nghe nói em gặp chuyện không may?”
Nhan Duyệt nhớ thư ký của ba cô nói, video đã truyền trên mạng, cho nên anh ta chắc cũng nhìn thấy video.
“Đúng, hiện tại tôi đã khó bảo toàn bản thân, anh đừng có lại can thiệp vào, nếu không tình cảnh của tôi càng tồi tệ hơn.”
Nếu như người Nguyễn gia biết cô ta và anh ta từng có quan hệ, biết cô vì chữa bệnh bán đứng bản thân vài năm, bọn họ nhất định sẽ không quan tâm cô nữa.
Ngay đến cả con của cô ta, bọn họ cũng sẽ phỉ nhổ.
Cho nên quan hệ của cô ta và anh ta, bất luận như thế nào cũng không thể bị lộ ra!
Cừu Dịch Bách không giận, ngược lại còn cười, anh ta vẫn luôn như vậy.
Mặc kệ lời nói của cô ta đối với anh ta lạnh nhạt như thế nào, chán ghét anh ta như thế nào, ghét anh ta, anh ta cũng sẽ không tức giận, vĩnh viễn sẽ vì cô ta hiện ra vẻ mặt tươi cười.
Nhan Duyệt ghét nhất lại chính là điểm ấy của anh ta.
Cô ta có cảm giác anh ta quá ác tâm, giống như một con chó huênh hoang khoác lác không ném đi được.
“Vì biết em gặp chuyện anh mới chạy tới, muốn giúp em.” Cừu Dịch Bách cười nói.
Nhan Duyệt khinh thường hừ lạnh: “Anh là một bác sĩ, trừ cầm dao giải phẫu anh còn có thể làm cái gì? Anh đừng nói giỡn, anh căn bản không giúp được tôi.”
“Nếu như anh nói anh có thể thì sao?”
“Không thể nào!” Cô ta xem thường anh ta từ trong tưởng tượng, đương nhiên không tin năng lực của anh ta.
Cừu Dịch Bách cúi người xuống, hai tay chống hai bên cô ta, cười rất không đàng hoàng: “Thật ra cách cứu em rất đơn giản, em muốn biết là cách gì không?”
Nhan Duyệt liền giật mình, có chút động lòng.
“Anh thật sự có thể cứu em?”
“Đương nhiên... Nhưng muốn xem suy nghĩ của emGiọng nói của người đàn ông rất nhẹ, vẻ mặt anh ta tươi cười mang theo chút vẻ tà ác.
Ánh mắt Nhan Duyệt hơi sáng lên: “Suy nghĩ của tôi anh vẫn chưa rõ sao? Chỉ cần có thể cứu tôi, những cái khác tôi đều không để ý.”
“Em yêu, anh thích nhất chính là sự nhẫn tâm của em. Em là người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới này mà anh đã từng gặp”
Cô ta luôn có thể nhìn thấy rõ bản thân cần cái gì, sau đó vì đạt được thứ cô ta muốn, sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc trước anh ta tìm được cô ta, nói anh ta có thể chữa khỏi bệnh của cô ta.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong lúc cô ta đang chữa bệnh, con người này của cô ta cũng chỉ có thể thuộc về anh ta.
Khi đó cô ta có yêu sâu đậm một người đàn ông, nhưng giữa sinh tồn và trinh tiết trước mặt, cô ta không chút do dự lựa chọn sinh tồn.
Lúc ấy anh ta đã biết, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản.
Nhan Duyệt cười khẩy: “Hãy bớt sàm ngôn đi, rốt cuộc anh có cách nào cứu tôi.”
“Anh hỏi em, hiện tại người có khả năng cứu em nhất là ai?” Cừu Dịch Bách nhìn cô ta chăm chú hỏi.