“Hừ!” - Nguyễn Thiên Lăng hứ một tiếng, sắc mặt đanh lại nói một cách kiêu ngạo: “Tôi nghĩ em nên nhìn nhận rõ thực tại! Cho dù tôi có đối đãi với em không tốt như thế nào đi nữa, chúng ta
không thích hợp để làm vợ chồng như thế nào đi nữa, chỉ cần tôi không gật đầu, em cũng đừng mong ly hôn!
E rằng Thiên Vương lão tử xuống đây cũng không thể cho em toại nguyện! Vì vậy tốt nhất là em nên từ bỏ ý định đó đi, ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia. Nếu em thể hiện tốt, tôi sẽ càng đối xử tốt với em! Nếu em cứ tiếp tục không biết tốt xấu như vậy, em không những không thể ly hôn…”
Nói đến đây, Nguyễn Thiên Lăng nheo nheo đôi mắt sắc bén của mình, chầm chậm nói: “Còn không nhận sự yêu thương của tôi, mỗi ngày đều sống trong đau khổ, em có muốn cuộc sống như vậy không?”
Giang Vũ Phi mở trừng mắt, cô tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Thổ phỉ!” - Chưa bao giờ cô gặp một kẻ ngạo mạn ngông cuồng như anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch mép, lên tiếng tỏ ra nguy hiểm: “Tôi không phải thổ phỉ, tôi chỉ là có quyền có thế hơn em… Giang Vũ Phi, nếu như tôi và em mà đấu với nhau thật sự, tôi có thể bóp chết em còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.”
Trong đầu của Giang Vũ Phi
bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh kiếp trước cô lăn xuống từ cầu thang.
Gương mặt cô trắng bệch, máu nóng dồn lên, đôi mắt đỏ hoe đột nhiên đẩy mạnh Nguyễn Thiên Lăng ra.
Ùm… Người đàn ông không hề phòng bị nên khi bị cô đẩy mạnh như vậy, ngã ngay xuống hồ bơi!
Nguyễn Thiên Lăng chới với một lúc, đứng dưới nước gương mặt đầy vẻ tức tối: “Giang Vũ Phi, cô nổi điên gì vậy?”
Giang Vũ Phi nắm chặt những ngón tay trắng mịn, cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Nhưng cô không hối hận vì đã đẩy anh xuống hồ, so với việc bị anh đẩy ngã từ cầu thang xuống, hại cô lâm vào tình cảnh chết thảm, cô đối với anh như vậy thực chất chẳng thấm vào đâu.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến bên mép hồ, giơ cánh tay ướt nhẹp về phía cô: “Mau kéo tôi lên!”
Cô kéo anh lên mới lạ.
“Anh tự mà lên!” - Nói xong, cô xoay người bước đi.
Nguyễn Thiên Lăng chửi một tiếng, xoay trở người bước lên, lao đến bên cô gào thét: “Con đàn bà chết tiệt, ai cho cô lớn gan
để cô dám ra tay với tôi như vậy?
Cô đứng lại cho tôi, lập tức nói xin lỗi ngay!”
Giang Vũ Phi dừng bước, người đàn ông còn tưởng cô đã biết sợ, tiếp tục nói: “Bây giờ cô qua đây nói xin lỗi tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này, mau qua đây!”
Cô xoay người lại, nghiến răng trừng mắt nhìn anh.
Nguyễn Thiên Lăng huơ huơ cánh tay ướt, sắc mặt thật khó chịu: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau qua đây nói xin lỗi tôi ngay!”
Cô hít một hơi thở sâu, nhấc chân lên đi về phía anh.
“Tôi xin lỗi…” - Vừa nói xong mấy chữ này, cô lại đột nhiên dùng sức đẩy mạnh anh thêm một cú, Nguyễn Thiên Lăng lại bị rớt xuống hồ.
“Muốn tôi xin lỗi là không thể nào!” - Giang Vũ Phi mặc kệ
anh kêu la, cô quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại.
Nguyễn Thiên Lăng từ dưới nước bước lên, gương mặt đầy vẻ đáng sợ.
Anh nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy những đường gân xanh.
“Giang...
Vũ...
Phi...” - Anh giận dữ gầm lên, mỗi một chữ đều chứa đầy tức giận, như thể ước gì có thể băm
cô thành trăm mảnh!
“Con đàn bà chết tiệt, tôi
sẽ không tha cho cô!” - Anh tức tối đánh mạnh nước dưới hồ, nhưng vẫn không thể trút hết giận.
Giang Vũ Phi đi thẳng ra khỏi cửa.
Cô thật không dám ở nhà, lỡ như Nguyễn Thiên Lăng nổi điên thực sự
thì không ai có thể cứu cô được.
Tốt hơn là ra ngoài trốn tránh một lát, đợi anh nguôi giận rồi mới về.
Nhưng cô lại không biết đi đâu, đến nhà mẹ cô là không thể nào, cô lại không có bạn bè gì…
Sau cùng, cô đã tìm ra một nhà hàng Pháp không tệ, đi vào đó ăn trưa.