“Tôi biết là anh không thiếu tiền, nhưng tôi không muốn nợ anh quá nhiều.”
Nợ anh càng nhiều, cô càng không có cách nào ly hôn với anh.
Không ly hôn được với anh, cô tái sinh lần này có ích gì?
Sao mà anh nghe không hiểu câu nói của cô không muốn nợ nần gì với anh cơ chứ.
“Ha,
Giang Vũ Phi, nếu em cứ tính toán với tôi những chuyện này, vậy thì tôi sẽ tính ra một bảng thanh toán cho em. Lúc đám cưới, cho gia đình em một căn nhà trị giá 1 triệu đồng, em trai của em đi học ở trường sang chảnh, mỗi học kì 500 ngàn, mẹ em mừng sinh nhật, tặng cho bà một bộ trang sức trị giá 1 triệu đồng, ba dượng của em làm ăn trước sau cũng đều thất bại, tổng cộng cũng bỏ ra không dưới 2 triệu bạc, bây giờ lại đưa cho ông ta 2 triệu nữa, những cái khác thường ngày tôi cho
sẽ không tính. Em tự mà tính xem, khoản nợ này là bao nhiêu?”
Đôi mắt Giang Vũ Phi giật giật, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Người nhà cô luôn luôn tìm cớ để xin tiền Nguyễn Thiên Lăng, đây là việc mà cô cảm thấy bất lực nhất.
Nếu như muốn tính toán một cách rạch ròi sòng phẳng, dự là có bán cô cũng chưa có giá đó.
Cô biết là trong mắt của anh cô quá kiểu cách, quá làm ra vẻ.
Nhưng cô thực sự không còn muốn tiếp tục nợ Nguyễn gia thêm gì nữa, vả lại trả được chút nào hay chút đó, không tốt hơn
sao?
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhìn cô, nhìn xem cô sẽ phản bác như thế nào.
Giang Vũ Phi mím môi, nói lí nhí trong cổ họng: “Tôi sẽ ghi một giấy nợ cho anh, sau này kiếm được tiền tôi sẽ trả cho anh.”
“Em dựa vào đâu mà đòi kiếm tiền?” - Anh sáp lại gần cô, ngón tay trỏ nâng cằm cô lên, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên: “Hay là như vậy, ngoan ngoãn nghe lời tôi, vậy thì số tiền em nợ tôi sẽ đồng loạt xóa sổ. Giao dịch này, rất hời đó chứ.”
Cô khẽ chau mày: “Anh muốn tôi làm gì?”
Anh ta đã đủ ngang ngược ngông cuồng, nói một không nói hai.
Anh ta còn muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, nếu không được cô có muốn là nô ɭệ của anh cũng không xong.
Nguyễn Thiên Lăng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để em làm gì cả. Chỉ cần em trở lại con người trước đây, đừng có động tí là muốn ly dị với tôi.”
Giang Vũ Phi bất giác mỉa mai cãi lại: “Không lẽ anh không hy vọng tôi với anh ly
dị sao?”
Người đàn ông không phản bác lại, anh thực sự hy vọng sẽ ly hôn với cô.
Thế nhưng…
Thân phận của anh đã quyết định anh không thể dễ dàng ly hôn, nhưng anh lại không thể tìm được một người vợ thích hợp hơn, vậy thì cứ tiếp tục để cô làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia.
Ít ra hoàn cảnh của cô đơn giản, con người cũng đơn giản, ở bên cạnh anh không có khả năng gây ra sóng gió gì.
“Nếu như cả đời anh không tìm thấy người vợ thích hợp thì sao?”
“Em sẽ ở bên cạnh tôi suốt đời!”
Sắc mặt Giang Vũ Phi trở nên căng thẳng, cô sẽ phải sống trong ác mộng cả đời!
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay xoa khắp khuôn mặt cô, động tác thật dịu dàng, tựa như những cái vuốt ve của người yêu.
“Em yêu, làm vợ của tôi có gì không tốt, thân phận thiếu pha nhân của Nguyễn gia vẫn chưa đủ cao quý sao? Nếu như em tiếp tục làm vợ của tôi, chi tiêu bên gia đình em đều không cần phải lo lắng. Sau này có ly hôn đi nữa, tôi cũng sẽ cho em một số tiền kha khá xem như là phí cấp dưỡng. Cuộc giao dịch này, đáng lẽ em nên biết lựa chọn như thế nào!”
Phải rồi, bất luận là ai cũng sẽ lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh anh ta, dù sao ngoại trừ việc anh không yêu cô, danh lợi, tiền bạc, địa vị, những điều này anh đều có thể cho cô.
Nếu như cô không tái sinh, cô nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nhưng cô đã tái sinh được sống lại thêm một lần, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình tiếp tục sống dưới cái bóng của anh.
Cô phải giải thoát khỏi anh, nhanh chóng nhận lấy cuộc sống mới!
Đẩy tay anh ra, Giang Vũ Phi nói vẻ bất cần: “Giao dịch này rất hời, rất tiếc là không thể làm cho tôi động lòng. Nếu như anh suy nghĩ đến việc đem tất cả tài sản anh có cho tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”