“Cứ lấy mấy bộ này đi, tôi không muốn mua nữa, muốn đi về.” - Giang Vũ Phi thử đồ xong rồi nói với anh, cô thực sự không muốn đi dạo với anh nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày, không trả lời cô
mà nói với nhân viên bán hàng: “Gói mấy cái này lại giùm, tính hết vào tài khoản của tôi.”
“Dạ được!” - Nhân viên bán hàng gõ trên máy tính in ra một tờ hóa đơn, đưa cho anh ký tên.
Nguyễn Thiên Lăng thắc mắc liếc qua những món đồ trên tờ hóa đơn, không nói gì cầm lấy cây bút ký tên.
Giang Vũ Phi cũng nhận ra hình như có gì đó không đúng, cô chỉ mua hai ba bộ quần áo, làm gì mà lại ra tờ hóa đơn dài như vậy?
Cô bước đến nhìn sơ qua, phát hiện trên tờ hóa đơn còn hiển thị nhiều món đồ đắt tiền khác.
Một nụ cười nhạt nhanh chóng thoáng qua trong ánh mắt, cũng không biết anh ta mua đồ cho bao nhiêu cô rồi.
Nguyễn Thiên Lăng ký tên xong, sắc mặt tự nhiên như không có gì, cầm lấy cái túi, tiện tay khoác vai cô, cười tươi như không có gì: “Đi thôi, chúng ta đi chơi chỗ khác.”
Giang Vũ Phi không hỏi gì cả, vì cô không quan tâm nữa nên cũng không để ý làm gì.
Cô không hỏi, Nguyễn Thiên Lăng cũng không giải thích, chuyện anh làm cô đều biết rõ, chẳng có gì để giải thích.
Ngồi trong xe, anh vừa khởi động xe vừa hỏi cô: “Em muốn đi đâu chơi?”
“Không đi đâu hết,
về nhà thôi!” - Giang Vũ Phi ngồi nép cửa xe, tay nhẹ nhàng đặt lên trán.
“Chúng ta vừa mới ra ngoài, còn sớm
về nhà làm gì?
Hay là chúng ta đi xem phim đi?” - Nguyễn Thiên Lăng chủ động đề nghị.
“Không, tôi chỉ muốn về nhà!”
“Không đi xem phim cũng được, mình đi ăn đi?”
Giang Vũ Phi cảm thấy hết sức chịu đựng: “Tôi nói tôi không đi đâu cả, anh muốn đi thì tự mà đi!”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên sắc mặt đăm chiêu hẳn, Giang Vũ Phi cũng cảm nhận được vẻ không vui của anh.
Ngay lúc đó một cuộc điện thoại gọi đến, phá vỡ không khí nặng nề giữa hai người.
“Alo, có việc gì?” - Nguyễn Thiên Lăng nhận điện thoại hỏi người đầu dây bên kia.
Người gọi điện cho anh là một người anh em Đông Phương Dục, anh ta chưa kịp nói gì, Nguyễn Thiên Lăng đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng tới.
“Anh Lăng, qua đây uống rượu, chỉ còn thiếu có mình anh thôi!”
Nguyễn Thiên Lăng đang muốn từ chối, sau đó lại như nghĩ đến việc gì đó, anh nhếch môi cười nói: “Được,
10 phút sau sẽ
đến nơi!”
Cất điện thoại, anh khởi động lái xe hướng về phía câu lạc bộ “Dạ Hoàng” mà đám Đông Phương Dục đang tụ tập.
Giang Vũ Phi thắc mắc hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đi gặp gỡ bạn bè của anh.”
Giang Vũ Phi lại ngạc nhiên nhìn anh.
Phải biết rằng, xưa nay chưa bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè của anh.
Trong con mắt của anh, cô đâu đủ tư cách hòa nhập vào những mối quan hệ giao tiếp của anh.
Bây giờ sao lại đột nhiên dẫn cô đi?
“Chút nữa trước mặt bạn bè, em đừng có làm mất mặt anh,
biết chưa?” - Dừng xe lại, Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu cảnh cáo cô.
Giang Vũ Phi bất giác cười thầm.
Có phải gần đây cô trở nên quá phản nghịch, đến nỗi anh lo sợ như vậy.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không như vậy đâu!” - Cô đâu phải đứa trẻ không hiểu chuyện, dù cho không yêu anh, khi vẫn chưa ly hôn thân phận của cô cuối cùng vẫn là vợ anh.
Tuy nhiên, cái thân phận này, trước sau gì cô cũng sẽ giải thoát khỏi nó!
Ôm lấy cánh tay anh, cô đi theo anh vào phòng VIP,
mở cửa, một gã con trai đi ra chào đón hai người.
“Anh Lăng, anh đến rồi sao?” - Gã con trai cao to tuấn tú cười như mấy tên giang hồ. Anh ta có đôi mắt hoa anh đào, trời sinh đã có số đào hoa.
Môi mỏng y như khuôn đúc với Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi nghĩ trong lòng
đều là những kẻ bạc tình.
Đông Phương Dục vừa nhìn thấy Giang Vũ Phi bên cạnh anh, anh ta nhướn mày cười nói: “Chà, chị dâu đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!”