Chương 17-2: Vạch trần (2)

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Hạnh Nhi vừa mở cửa, chỉ thấy Dương Như Kỳ đứng ở ngoài cửa, không khỏi sửng sốt: "Kỳ tiểu thư?"

"Như Kỳ?" Dương Như Tuyên nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy thần sắc Dương Như Kỳ bất mãn đứng bên ngoài.

"Thật đúng là phu nhân Hầu gia, thật sự tôn quý, muốn gặp ngươi một lần thật sự không phải khó bình thường." Dương Như Kỳ cười lạnh, đứng ở ngoài cửa không định đi vào: "Cũng chỉ muốn nói tiếng chúc mừng, lại bị người ta chặn ngoài cửa phòng, chúng ta coi như là tỷ muội sao?"

Dương Như Tuyên nghe đến một đầu mờ mịt: "Như Kỳ, ta không hiểu ý tứ của ngươi, vào đây trước rồi nói." Khoảng thời gian này, nàng vẫn muốn tìm Như Kỳ, nhưng nàng ta lại luôn chạy ra ngoài, nói như vậy thì ai mới là người cản trở hai người gặp mặt?

"Không được, ta cũng không dám mạo phạm." Dương Như Kỳ liếc nhìn Hạnh Nhi: "Sao, thiếu phu nhân nhà ngươi mà thức dậy, ta có thể đi vào quấy rầy sao?"

Ý nói là Hạnh Nhi cản trở nhiều lần, khiến Dương Như Tuyên khó hiểu cực kỳ: "Hạnh Nhi, là ngươi không cho Như Kỳ gặp mặt ta?" Nhưng Hạnh Nhi biết rõ Như Hàm tỷ tỷ hi vọng nàng có thể khuyên bảo Như Kỳ.

Như Hàm tỷ tỷ... Đúng rồi, vị Tam công tử kia, là nam nhân đi cùng với Trí Cần ca ca là khi Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng!

"Nô tỳ..." Hạnh Nhi cắn môi, suy nghĩ đối sách.

"Là ta muốn Hạnh Nhi làm như vậy."

Khi giọng nói trầm thấp kia xuất hiện, Dương Như Kỳ lập tức khom người ra ngoài, hậm hực rời đi.

"Ngươi lui xuống trước đi." Phiền Bách Nguyên đi đến cạnh cửa, ý bảo Hạnh Nhi đi trước.

Hạnh Nhi vội vàng khom người rời đi.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Dương Như Tuyên gấp giọng hỏi.

Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, để cho Mặc Ngôn ở bên ngoài, đi bộ đến bên giường ngồi xuống: "Không có gì, chỉ là không muốn để cho một số người không liên quan quấy rầy nàng tĩnh dưỡng."

"Như Kỳ không phải người không liên quan, nàng là muội muội ta."

"Nếu nàng ta là muội muội nàng, nàng ta cũng sẽ không dùng trăm phương ngàn kế tổn thương nàng." Phiền Bách Nguyên lấy tay đỡ nàng nằm xuống, lại bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, khiến hắn biến sắc: "Nàng không tin ta?"

"Nàng là muội muội của ta, dù ngoan độc cũng sẽ không đối với ta như vậy! Chuyện của chàng và Phiền Bách Văn, không liên quan đến Như Kỳ."

"Nàng nghĩ ta vô cớ giận chó đánh mèo?" Phiền Bách Nguyên nở nụ cười lạnh nói: "Như Tuyên, chỉ sợ nàng không hiểu rõ tình hình Phiền phủ này, năm đó Phiền Bách Văn và Nhị nương có thể độc hại ta, chẳng lẽ ta và Phiền Bách Văn không phải huynh đệ ruột?"

Dương Như Tuyên nghe vậy không khỏi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Được, chàng nói Như Kỳ muốn hại ta, vậy chàng nói đi, rốt cuộc nàng hại ta như thế nào?"

"Ngay khi nàng ta giả bộ đến muốn nàng đi gặp nàng ta, nàng ta chạy đến Mai Trinh viện tìm nàng ta, thần sắc của nàng ta lóe ra, như thói quen đi đến chỗ nhà kề kia, muốn nói nàng trước đó ta và Phiền Bách Văn không phải thông đồng với nhau, ai tin?" Hắn không đề cập tới, là không hy vọng nàng bởi vậy mà khó chịu, nhưng không có nghĩa là hắn muốn kẻ khác có cơ làm tổn thương nàng lần nữa.

"Có lẽ chỉ là hiểu lầm." Dương Như Tuyên không nguyện nghĩ lại.

Nàng không có hoài nghi, đó là bởi vì Như Kỳ là muội muội của nàng, nàng không muốn có suy nghĩ ác liệt như vậy đối với nàng ta.

"Khi ta giả bộ không nhìn thấy, nhưng người đó sẽ thể hiện rõ bộ mặt trước mặt ta... Ta không lừa nàng." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nháy mắt trắng xanh, hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: "Chuyện nàng có thai, người trong phủ cũng đều đã biết, làm sao mà ta biết bọn họ sẽ không làm hài tử trong bụng nàng bị thương? Ta đương nhiên phải phòng bị, không thể để bọn họ có bất cứ cơ hội xuống tay nào!"

Thân thể Dương Như Tuyên cúi xuống, cảm giác bụng đau đớn kịch liệt, mồ hôi lạnh nháy mắt che kín trán của nàng.

"Như Tuyên?" Phiền Bách Nguyên thấy thế, ôm nàng vào trong lòng, lại phát hiện toàn thân nàng lạnh đến dọa người, vội hỏi: "Mặc Ngôn, tìm đại phu tới, mau!"

Bụng đau kịch liệt, như là hài tử trong bụng cự tuyệt đi tới nhân gian đáng sợ này, nàng không ngừng thở gấp, muốn bảo vệ hài tử, ý thức lại càng thêm mơ hồ.

Trong bóng tối, nàng giống như nhìn thấy chính mình năm đó, thấy chính mình vì niềm vui của Phiền Bách Văn, nhu thuận bưng đồ ăn bước vào Mai Trinh viện, trơ mắt nhìn Hầu gia ăn thuốc độc ngã xuống, mới giật mình cảm giác chính mình phạm vào sai, vừa quay đầu lại, lại phát hiện người đó không phải chính mình, mà là Như Kỳ, sợ tới mức nàng không ngừng kinh hô.

Không! Rõ ràng là nàng muốn chuộc tội, vì sao lúc trước là nàng giờ lại biến thành Như Kỳ?

Không nên là như vậy, nàng cố gắng bù đắp, nhưng lại như trốn không thoát số mệnh, thậm chí thay đao phủ, mà đao phủ kia hiện giờ lại biến thành Như Kỳ... Nên làm gì bây giờ?

Rốt cuộc nàng muốn bảo vệ ai?

Không hề nghi ngờ, nàng phục vụ quên mình nhất định là Hầu gia, tuyệt không thể để cho Hầu gia vì nàng chịu được nửa điểm thương tổn nào nữa, nhưng Như Kỳ?

Như Kỳ vô tội, nàng nên làm như thế nào?

Làm như thế nào...

Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nghe nàng mê man mộng mị, sắc mặt mơ hồ, ngực như kịch liệt lên xuống.

Hắn không thể tin được, nàng cũng giống như mình được trùng sinh trở lại đây?! Nhớ tới Trí Nghiêu từng đề cập qua nàng dùng độn lương để tính kế Lý di nương, hắn lại vẫn buồn bực sao nàng lại biết giá hàng sẽ tăng lên, hiện giờ cuối cùng chân tướng rõ ràng rồi.

Vì sao? Ông trời vì sao lại an bài như vậy? Dụng ý ở đâu, ở đâu?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đau đớn mà trắng bệch, miệng nỉ non nói thật có lỗi, cho nên vừa mới bắt đầu, nàng thương tiếc đối với chính mình, là vì muốn bù đắp cho hắn, gả cho hắn, chỉ là vì chuộc tội?

Không phải yêu? Chỉ là chuộc tội?

Hắn không phân rõ rốt cuộc trong ôn nhu của nàng có tình yêu hay không, chỉ biết là, cảnh đẹp tương lai một nhà bốn người, trong nháy mắt này, bị phá hủy rồi.

Không phải yêu, chỉ là chuộc tội... Thì ra, nàng không hề thương hắn.

Nhưng hắn...

Khi Dương Như Tuyên thẳm lặng tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã sáng, bên giường không thấy Hạnh Nhi, ngược lại tìm thấy bóng dáng Phiền Bách Nguyên bên cạnh bàn.

"Hầu gia?"

Bóng dáng cúi xuống, hắn từ từ quay đầu, lmt.lqd, thuận tay bưng nước trà trên bàn lên: "Muốn uống nước hay không?"

"Được."

Phiền Bách Nguyên đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng đút nàng uống trà nhuận họng.

Uống mấy ngụm trà, trong cổ khô khốc được trở lại bình thường, nàng mềm yếu dựa trong lòng hắn, đã thấy thân thể hắn hơi hơi tránh đi, không khỏi nghi hoặc giương mắt nhìn lên: "Hầu gia, chàng làm sao vậy?"

Sắc mặt của hắn buồn rầu, nhưng vì sao lại sầu phiền.

"Không có việc gì, nàng nằm nghỉ ngơi đi." Hắn khẽ nói.

"Chẳng lẽ hài tử trong bụng ta - - "

"Không có việc gì." Hắn gấp giọng nói: "Đại phu đã xem qua, nói nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt, không được để cảm xúc bị dao động."

"À." Nàng an tâm nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại: "Vậy Hầu gia vì chuyện gì mà phiền lòng?"

Hắn hơi run sợ, môi khẽ cười: "Chuyện gì cũng không tránh được con mắt của nàng."

"Bởi vì ta vẫn nhìn Hầu gia."

"Vì sao nàng vẫn..." Hắn dừng lại, thay đổi đề tài: "Chỉ là có chuyện phiền lòng thôi, không có việc gì." Dương Như Tuyên mẫn cảm phát hiện thái độ của hắn khác thường, nghĩ thầm có thể là lúc trước nói chuyện với nhau không vui, khiến hắn phiền lòng: "Hầu gia, sau này chàng muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đi, ta sẽ không nói hai lời." Cho dù là chuyện của Như Kỳ, nàng sẽ tìm cơ hội khác nói chuyện với nàng ta, mặc kệ kết quả như thế nào, bọn họ không muốn để cho mình tiếc nuối.

Phiền Bách Nguyên khẽ nhướng mi: "Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt, ta chỉ muốn bảo vệ nàng và hài tử mà thôi. Mà trước mắt khiến ta phiền lòng chính là - - ta suy nghĩ, có một số việc có nên nói rõ ràng với nàng hay không?"

"Chuyện gì?" Trong lòng nàng run lên, ẩn ẩn cảm giác bất an.

"Không có việc gì, chỉ là có chuyện cần nàng hỗ trợ, nhưng muốn ngươi hỗ trợ, trước hết ta phải nói rõ nguyên nhân hậu quả." Trong khoảng thời gian nàng mê man này, hắn không ngừng cân nhắc có nên lôi nàng tiến vào trong phiền toái này hay không, hắn không nguyện ý, nhưng tình hình trước mắt lại không phải do hắn quyết định.

Dương Như Tuyên nhìn thẳng hắn, nghe hắn nói ra tất cả mọi chuyện sau khi hắn bị thương, hắn và Tam hoàng tử Hoàng Phủ Ương có quan hệ như thế nào, thậm chí ngay cả chuyện Dương Trí Nghiêu là cơ sở ngầm của Hoàng Phủ Ương.

"Hiện giờ, bởi vì phái Lục hoàng tử nhận thấy Tam hoàng tử đang chiêu mộ thế lực, thật khéo hàng năm Dương thành sẽ gặp lũ lụt, cho nên đã thiết kế cho Tam hoàng tử đi trước trị thủy, nhưng lũ lụt của Dương thành là do núi tuyết Bắc Sara tan, núi kia cao chót vót, tình hình giao thông không rõ, muốn lên núi quả thực còn khó hơn lên trời, khoéo hơn chính là trong cung điện đồ, không hiểu sao lại bị cháy một cuốn sách, mà cuốn sách kia trung hợp là cuốn sách miêu tả Dương thành."

Dương Như Tuyên nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới Tam công tử lại là Tam hoàng tử, nhưng nàng chú ý chính là- - "Hầu gia, chàng thật sự muốn phù trợ Tam hoàng tử?"

Phiền Bách Nguyên buông lông mi dài xuống: “Đúng vậy.”

"Nhưng, lên trước đi trên phố chúng ta từng nghe nói, thế lực Lục hoàng tử dải khắp trong triều, nói như vậy, Tam hoàng tử làm sao có thể ngăn cơn sóng dữ? Ngộ nhỡ không cẩn thận, bị người ta phát hiện chàng là mưu sĩ của Tam hoàng tử, nếu có một ngày Tam hoàng tử sụp đổ, chàng - - "

"Nàng sợ?" Hắn lạnh nhạt hỏi.

Dương Như Tuyên sững sờ nhìn hắn: "Hầu gia, chàng cũng biết lúc trước Đại phòng Dương gia phù trợ Đại hoàng tử, sao đoán được chuyện Đại hoàng tử lại gϊếŧ Nhị hoàng tử bị tố giác, đại phòng Dương gia rơi vào vận mệnh tịch thu tài sản gϊếŧ cả nhà kẻ phạm tội... Chúng ta đã chết cũng thôi, nhưng Doãn Hi và hài tử chưa ra đời làm sao có thể chống chịu?"

Phiền Bách Nguyên nhếch môi cười: "Vậy thì để cho Tam hoàng tử ngồi trên long ỷ, chuyện gì không xảy ra cũng sẽ không xảy ra?"

"Nhưng Lục hoàng tử - - "

" Tuyệt Phẩm lâu đối diện Vạn Tượng Lâu, là ta muốn Nghiêu ca ca của nàng mở, vì muốn tìm hiểu tin tức trong triều, mà tất cả bồi bàn đều là cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, cũng để các nàng có một ngày trở thành thị thϊếp của đại thần trong triều, thì có thể biết được tin tức từ trong." Hắn ngừng một chút nói tiếp: "Như Tuyên, ta không đánh một trận nào mà không chắc chắn, ta đã lên chiến trường, nhìn thấu mọi thứ, không thể không thắng."

Dương Như Tuyên cau chặt mày, không phải không tin năng lực của hắn, mà việc này quan hệ trọng đại, nàng chỉ sợ liên lụy cha mẹ.

"Ta đã không còn đường lui, ngày ấy nàng gặp được Phiền Bách Văn ở Vạn Tượng Lâu, người đi theo bên cạnh hắn chính là Lục hoàng tử, Phiền Bách Văn có liên quan với Lục hoàng tử, vì sao? Đợi đến một ngày Lục hoàng tử đăng cơ, hắn có thể cầu được một chức quan, hãnh diện, khi đó, nàng nghĩ hắn sẽ đối phó với ta như thế nào? Mà trước đó, nếu Lục hoàng tử muốn cho hắn lợi lộc, hắn lại hạ độc gϊếŧ ta thì sao?"

Dương Như Tuyên hít khí thật mạnh, giống như trước mắt đã xuất hiện một màn kia. Lúc trước Phiền Bách Văn dụ dỗ nàng hạ độc gϊếŧ hắn... Chẳng lẽ có liên quan với Lục Hoàng tử?

"Đương nhiên, nếu nàng sợ - - "

"Ta sợ, là vì ta sợ liên luỵ người khác, ta sợ mất đi chàng... Nhưng nếu có người muốn làm hại chàng, cho dù là bắt ta phải vứt bỏ nhân tính, ta cũng sẽ bỏ!"

Phiền Bách Nguyên ngớ ra, không dự đoán được nàng sẽ thổ lộ như vậy... Nàng vì chuộc tội, lại có thể làm đến như vậy hay sao? Nhưng hết cách rồi, chuộc tội cũng được, bù đắp cũng được, có thể giữ nàng lại, hắn đều cảm thấy tốt!

"Cung điện đồ Hầu gia vừa nói, Hầu gia muốn ta nhờ Trí Cần ca ca hỗ trợ đi." Trí Cần ca ca yêu sách thành si, lại có trí nhớ tốt đọc qua sẽ không quên, mà Trí Cần ca ca nói đã đọc tất cả sách trong Long đồ các, đã như vậy, cho dù cung điện đồ bị đốt, Trí Cần ca ca cũng vẫn có thể nhớ được.

"Đúng thế." Hắn thích thê tử của hắn thông minh, chỉ cần hắn nói ý đầu, nàng lập tức có thể hiểu.

Thích, không, không chỉ là thích, hắn đã yêu đến tận xương, cho nên cho dù nàng không thích hắn... Hắn có thể đợi.

"Ngày mai chúng ta trở về Dương phủ, nói tạm thời quay về Dương phủ an thai."

Dương Như Tuyên không biết tâm tư của hắn, một lòng chỉ nghĩ đến bảo vệ hắn như thế nào, chỉ nghĩ đến không thể để bi kịch bị lặp lại một lần nữa.