Đào Mật không còn cách nào, chỉ đành xuống xe, bị Lang Kiêu kéo nhanh vào thang máy, hắn còn nhấn số tầng cao nhất. Nhưng cô nhớ rõ, tiệc buffet là ở tầng 3. Đang muốn hỏi lại Lang Kiêu, thì hắn đã đã thừa dịp thang máy không có ai, kéo cô vào lòng, tay cũng chui vào bên trong áo lông của Đào Mật.
Đào Mật lập tức nâng cao cảnh giác, gắt gao giữ chặt tay của hắn, không cho hắn sờ soạng thêm nữa "Buông tay ra, nơi này có camera!"
Lang Kiêu cắn nhẹ vành tay của cô "Đừng sợ, đây là thang máy chuyên dụng của khách vip, camera chỉ để trưng thôi, không có ai nhìn đâu"
"Lang Kiêu!" Đào Mật vừa vội vừa tức "Anh căn bản không định dẫn tôi đi ăn cơm!"
" Đương nhiên muốn dẫn em đi ăn, bất quá phải chờ anh ăn no bụng trước" Tay Lang Kiêu cố gắng vuốt ve từ eo Đào Mật hướng lên trên.
Mặt cô lập tức đỏ lên, thật không may, cô lại không mặc áσ ɭóŧ.
Cô thật sự không cố ý, chỉ là mùa đông mà, mặc nhiều lớp quần áo, bên trong là áo giữ ấm, áo lông, rồi áo bông, rồi lại khoác áo lông, ngực cũng không phải quá lớn, mặc hay không mặc căn bản nhìn cũng không ra. Cho nên vào mùa đông, Đào Mật thường xuyên không mặc áσ ɭóŧ, nhưng vậy mới thoải mái.
Hiện tại thì hay rồi, mắc cỡ chết đi được.
Đào Mật cùng hắn dây dưa, thoáng chốc không chú ý đã đến tầng cao nhất rồi, lại còn có người đang đi vào thang máy. Mà lúc này, Lang Kiêu cũng đã sờ tới ngực của cô, vốn đang kỳ quái, tại sao đêm hôm đó cô không giãy dụa như vậy, hôm nay đảo mắt lại làm ra kiểu con gái nhà lành bảo vệ trinh tiết, nguyên lai là do đây, bên trong không mặc áo ngực nha, "Chậc, chậc" Lang Kiêu chặc lưỡi "Không mặc áo?"
Đào Mật cắn môi, trong lòng thật hận ông trời sao không cho mình cái lỗ để chui xuống?!
Đinh một tiếng, cửa tháng máy mở, Lang Kiêu bế mông Đào Mật lên, ôm ra ngoài.
Đào Mật nhìn thấy một dì quét dọn đang đẩy xe vệ sinh các gian phòng, há miệng muốn kêu cứu "Cứu..."
Lại bị Lang Kiêu dùng miệng chặn lại, hôn lên môi cô. Cũng là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Đào Mật phát hiện ra, bản thân sống lại lần nữa, kinh nghiệm kiếp trước cũng cực kỳ phong phú, nhưng lại bị nụ hôn này làm cho mơ mơ màng màng.
Lúc cô còn đang tựa vào tường, thần chí mơ màng, Lang Kiêu đầu cũng không nâng, móc thẻ phòng đưa cho dì quét dọn "Phòng 1801, nhờ mờ cửa giúp"
Dì ấy bĩu môi mở cửa, Lang Kiêu đưa ra vài đồng tiền mặt. Sau đó liền đẩy xe vệ sinh đi, trong miệng còn thầm thì vài câu.
Lang Kiêu đem Đào Mật dựa vào tường, nhìn cô bị mình hôn thành vẻ mặt mê ly như vậy, trong lòng càng cảm thấy kích động, như được đổ thêm dầu vào lửa. Lần trước hôn không đủ, thật sự là thất sách. Lại lần nữa đè lên, cắn cắn môi mềm của cô, tiến vào khoang miệng, trực tiếp liếʍ lên răng lợi của cô.
Điều này khiến cho Đào Mật vừa ngứa vừa khó chịu, cả người đều mềm nhũn, không thể không lè lưỡi, cố gắng đẩy lưỡi của hắn ra.
Không ngờ điều này càng hợp ý Lang Kiêu, hắn cuốn lấy đầu lưỡi của Đào Mật, kéo vào trong miệng mình, lại còn cắn và liếʍ. Chờ Đào Mật xấu hổ và giận dữ rút đầu lưỡi về, hắn vẫn tiếp tục đưa lưỡi về miệng cô, hôn sâu hơn, khiến hai chân nàng mềm nhũn.
Khi Đào Mật vẫn đang mơ hồ, đã bị kéo vào phòng, bổ nhào lên giường.
Lang Kiêu bắt đầu gặm cổ và lỗ tai của cô, lúc này Đào Mật mới có cơ hội thở lấy sức, trong đầu rốt cuộc cũng có ít dưỡng khí, vận dụng lý trí.
Không được! Nội tâm của Đào Mật phát cảnh báo, tiếp tục như vậy là không được! Đây chẳng phải là đang đem bản thân trở lại con đường làʍ t̠ìиɦ nhân của Lang Kiêu sao!