Mãi đến một ngày trước khi nhập học, Đào Mật mới trở lại trường, thấy bạn bè nhiệt tình chào hỏi, Đào Mật cũng chỉ có thể giả bộ miễn cưỡng hé ra khuôn mặt tươi cười.
Đi học, lại có tiết thể dục.
Nhưng mọi người chú ý thấy, Từ Kính Phi không đến tìm Đào Mật nữa.
Đào Mật cười cười, “Tính cách không hợp nên chia tay rồi.”
Nhưng tối hôm đó, Từ Kính Phi đến tìm cô.
Cậu ta ôm theo một con heo đất trong suốt, hình dạng chú chó Snoopy. Bên trong đều là đồng 5 xu.
Cậu ấy nói “Đào Mật, anh rất thích em. Nhưng bố anh đã làm ở công ty Lang Gia 30 năm rồi, anh không thể nhìn thấy ông ấy hơn 50 tuổi rồi mà bởi vì tham ô, bị xa thải, bị cắt lương hưu, bị người khác khinh bỉ. Như vậy, gia đình anh sẽ bị huỷ hoại.”
“Anh biết rồi à?” Đào Mật nhàn nhạt nói.
Từ Kính Phi gật đầu.
Đào Mật ôm ngực, cảm thấy thật lạnh lẽo “Em bị ép buộc...”
“Anh, anh cũng đoán được. Em không phải dạng người đó” Từ Kính Phi nói, cậu đưa heo đất cho cô “Cái này là anh tiết kiệm để mua bánh mochi cho em. Do anh sợ anh mê chơi game, không thực hiện được lời hẹn mua bánh cho em, nên mỗi khi có được đồng 5 xu, anh đều cất vào đây. Về sau, mỗi khi nhớ em, anh cũng cất tiền vào. Bây giờ đã có nhiều như vậy rồi...Em giữ lại làm kỷ niệm. Nếu có dịp nhìn lại thì nhớ đến anh, nhớ đến sự mềm yếu của anh, đã buông tay em.”Đào Mật nhận lấy, cổ họng như nghẹn lại, lời nào cũng không thốt lên được, cô xoay người rời đi.
Sau lưng lại vang tới lời nói của Kính Phi, “Đào Mật, em giữ gìn sức khoẻ! Đào Mật, anh biết rõ, chỉ một cái bánh có thể đổi lấy nụ cười của em, nên em tuyệt đối không phải dạng con gái ấy. Anh sẽ không nói với ai về chuyện của em.”
Đào Mật trở lại ký túc xá, lúc này trong phòng không có ai, lệ cô rơi đầy mặt.
Điện thoại vang lên, là Lang Kiêu “Em về lại trường chưa? Đêm nay 8h, anh ở cổng trưởng chờ em.”
“Không đi.” Đào Mật nói.
“Em dám lặp lại lần nữa xem?”
“Không đi! Tôi hận anh!” Đào Mật rống lên, ném điện thoại đi.
Sau đó Đào Mật mơ màng thϊếp đi, cô không biết, Lang Kiêu đã ở cổng trường, chờ đến nửa đêm.
Lang Kiêu hai tháng này cũng không nhàn rỗi. Hắn rất nhanh đã tìm ra Từ Kính Phi, sau đó điều tra ra tên này và Đào Mật biết nhau từ lớp thể dục, kết giao đã được 3 tháng. Sau đó hắn còn biết bố của Kính Phi là quản lý trong công ty hắn, tay chân cũng không được sạch sẽ.
Sau đó, hắn đơn giản đưa ra một lời uy hϊếp.
“Bảo con trai ông cùng Đào Mật chia tay, từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt cô ấy, tôi sẽ không so đo nữa. Nhưng bản thân ông, cũng coi chừng đó.” Hắn vốn muốn đánh Từ Kính Phi cho hả giận. Nhưng nếu để Đào Mật biết, lại cho rằng hắn áp dụng bạo lực lên Từ Kính Phi.
Vậy nên phương pháp như vậy là tốt nhất, để Đào Mật có thể thấy rõ biểu hiện nhu nhược vô năng của Từ Kính Phi.
Sau đó, bố của Kính Phi sợ hãi nói cho hắn biết, con trai ông ta nói, điện thoại của Đào Mật tắt máy, nên không liên lạc được.
Lang Kiêu ít nhiều đoán được tâm tư của Đào Mật lúc này “Vậy ông nói rõ cho con trai ông biết, từ nay về sau không được liên lạc với Đào Mật nữa. Chờ đến khai giảng, nói lời chia tay với cô ấy đi.”
Lang Kiêu cũng không gọi cho cô. Nghĩ đến nếu ngày nghỉ mà cô không về nhà..., xác thực sẽ làm bố mẹ cô lo lắng, nên hắn nhịn không liên lạc với cô.
Hắn cũng không thể hạ mặt mũi mà cầu xin cô tha thứ. Về sau hắn tìm hiểu được, trong kỳ kinh mà quan hệ thì sẽ có nguy hiểm, nên đoán được là Đào Mật muốn trở mặt với hắn. Lại nhớ đến lúc cô nói về mối quan hệ của hai người, hắn càng thêm tức.
Đúng là lần đầu tiên hắn bỏ thuốc cô, nhưng về sau cô cũng thể hiện rõ ràng sự hưởng thụ mà? Về sau không phải càng vui thích hơn sao? Nhiều nhất là xem như hai bên hợp ý nhau trên giường, lại bị cô xem thành, bị ép buộc!
Lang Kiêu hắn, từ khi nào lại không có mị lực như vậy?