Tên thứ 3 mở cửa xe phía sau, bò lên phía trước, nôn nóng gia nhập bọn, một tay sờ lên eo Đào Mật.
Bỗng đột nhiên, tên thủ lĩnh buông lỏng tay, mắt hắn trợn lên, té ngửa ra sau.
Đứng phía sau tên đó, chính là Lang Kiêu, trong tay hắn còn cầm con dao dính máu!
Tên côn đồ còn lại càng hoảng sợ, tại sao không nghe thấy âm thanh nào từ tên tiểu tử này? Tiểu Hắc Tử đâu? Đây không phải là dao của nó sao? Tại sao đi nhặt tiền đến giờ này chưa về?
Hai tên lưu manh lúc này không quan tâm đến Đào Mật nữa, cùng tiến lên tấn công Lang Kiêu.
Lang Kiêu hướng Đào Mật hô to “Phát ngốc cái gì! Nhanh đi gọi người!”.
Đào Mật lôi điện thoại từ trong túi xách, nhảy xuống xe, chạy tới con đường lúc hai người mới đến.
Hai tên lưu manh đang giằng co với Lang Kiêu, thấy cô muốn bỏ chạy, còn cầm theo điện thoại, tên còn lại tranh thủ nói “Tao đuổi theo cô ta, mày ở lại ứng phó với hắn”.
Đào Mật nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô cố gắng chạy nhanh hơn, tay bấm gọi 110. Số điện thoại được kết nối, nhưng vì quá khẩn trương nên cô chỉ có thể hô to cứu mạng! Người bên 110 hỏi cô ở nơi nào, cô cũng không nói được.
Sau đó, cô dẫm vào cục đá, trượt té.
Tên lưu manh đuổi tới kịp, bắt lấy Đào Mật, ném mạnh điện thoại của cô vào bức tường bên cạnh.
Trên tay Đào Mật vẫn cầm mảnh kính cửa xe, cô cào mạnh lên tay tên lưu manh đó.
Nhưng dù sao khí lực của Đào Mật vẫn nhỏ, cô bị tên đó tát một cái, tai lập tức ù lên. Tên đó còn hùng hổ muốn đánh thêm cô, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân.
Là Lang Kiêu!
Tên côn đồ đành bỏ qua Đào Mật, đi về phía Lang Kiêu.
Đào Mật cảm thấy hoa mắt chóng mặt, co rúc trên nền đất, không biết qua bao lâu, không còn nghe được động tĩnh nào nữa, một người lao qua ôm lấy cô. Đào Mật ôm lấy đầu, đến nhìn cũng không dám nhìn, chỉ biết thét lên không dứt!
“Đoá Đoá, là anh, đừng kêu nữa, không sao rồi, đừng sợ!” Đây là lần đầu tiên, khi hai người không làʍ t̠ìиɦ, mà Lang Kiêu gọi nhũ danh của cô.
Đào Mật ôm chặt hắn, run rẩy đến không nói nên lời.
Khi đi qua tên côn đồ đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đất, Lang Kiêu không quên hung hăng đá cho tên đó một cước, hỏi hắn “ Đại ca các ngươi tên gì?”
“Ngươi chờ đó! Lão Đại của ta tên là Báo ca”
Lang Kiêu lại bồi tên đó thêm một cước nữa.
Lang Kiêu ôm Đào Mật quay trở lại xe.
Hai tên lưu manh dìu tên thủ lĩnh đang chảy máu không ngừng, trừng mắt nhìn hai người. Cái tên lúc đầu chạy vào hẻm nhặt tiền sau đó bị Lang Kiêu đánh lén, cũng đã lê lết về tới.
Lang Kiêu nói “Báo ca đúng không? Tao nhớ kỹ bọn mày rồi đó”.
Hai tên bị thương không nặng, muốn nhào lên liều mạng với Lang Kiêu một phen, nhưng Lang Kiêu lạnh lùng nói “Ruột đều lòi ra rồi, còn muốn bị đánh?”
Tên Báo ca kia giữ tay đồng bọn lại “Chúng ta đi”, nếu không đi bệnh viện bản thân sẽ bị mất máu mà chết.
Một tên nhảy lên xe, ý đồ cướp xe, lại phát hiện không có chìa khoá trong xe.
Lang Kiêu tung tẩy chìa khoá trong tay, cười đắc ý. Khi nãy đánh ngã tên côn đồ, trước khi đi tìm Đào Mật hắn đã kịp rút đi chìa khoá xe.
4 tên lưu manh tức giận bỏ đi.
Lang Kiêu kéo Đào Mật lên xe, khởi động, chạy về lại con đường lớn ban đầu.
Đào Mật co người trên ghế lái phụ, ôm lấy hai chân đang run run, Lang Kiêu kéo tay cô qua, nhặt đi mảnh vỡ trong tay cô “Đừng sợ, Đoá Đoá, không có việc gì. Anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu”.
Đào Mật rúc vào trong l*иg ngực hắn, lúc này cô mới cảm thấy an toàn sau biến cố, cô oà lên khóc lớn.