Chương 32

Lang Kiêu lập tức rút ra, kéo quần Đào Mật lên, và kéo khoá quần mình lại, nghiêng đầu nhìn, đang có 4 tên lưu manh tiến đến.

Đẩy nhẹ Đào Mật, nhỏ giọng nói “Lên xe”.

Đào Mật cũng không quan tâm mình bị người khác chứng kiến thấy gì, tranh thủ chạy đến mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ.

4 tên lưu manh đến gần, Lang Kiêu vừa nhìn chằm chằm bọn chúng, vừa chậm rãi đến cửa xe bên ghế lái.

Một tên nói “Vị huynh đệ này, đồ tốt thì nên chia sẻ chứ!”

Tên khác nói “Đừng mở cửa xe, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu”. Trong tay hắn bật ra một con dao.

Lang Kiêu đành phải dừng lại, mấy tên này chỉ cách hắn vài bước, sợ là chưa vào đến trong xe thì bọn chúng đã nhào lên rồi.

“Huynh đệ” tên thủ lĩnh nói “Chỉ cần lưu lại tiền, xe và cô gái, ngươi có thể đi”.

Đào Mật thấy trên trán tên này có một vết sẹo rất dữ tợn. Trong nội tâm cô mạnh mẽ co rút! Nguy rồi, Lang Kiêu chỉ có một người...Cô thấy Lang Kiêu móc ra tiền, tháo đồng đồ xuống, lấy điện thoại di động ra, giơ lên.

Mấy tên lưu manh tỏ vẻ hài lòng.

Đột nhiên Lang Kiêu đem mấy thứ này quăng đi thật xa.

Tiền bị gió thổi đi, ba tên lưu manh kia thấy thế, lập tức đuổi theo nhặt lại.

Riêng tên thủ lĩnh đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lang Kiêu.

Trong tay tên này không có vũ khí, Lang Kiêu nghĩ thừa dịp mấy tên kia chưa trở về, liền đấu với tên này. Chỉ là hắn chưa kịp động thủ, tên đó cũng rút ra một con dao, phát sáng lập loè.

Lang Kiêu sửng sốt, hắn liếc mắt nhìn Đào Mật. Hai trong ba tên nhặt tiền đã quay lại, một tên nhặt đồng hồ, tên kia nhặt điện thoại, còn một tên nữa vẫn chưa thấy.

Lang Kiêu bỏ chạy.

Tim Đào Mật như ngừng đập.

Hắn mặc kệ cô rồi sao?

Cô thấy Lang Kiêu chạy đi xa, ba tên lưu manh cũng nhìn đến khi bóng dáng hắn mất dạng trong con ngõ tối tăm.

Tâm Đào Mật chìm tới đáy.

Cô hô to tên Lang Kiêu, đập vào cửa xe, nhưng hắn đều không quay đầu lại! Thật giống như không hề nghe thấy!

Ba tên lưu manh sau khi thấy hắn thật sự bỏ đi, liền nhất tề quay lại nhìn Đào Mật đang ở trong xe.

Đào Mật tỉnh táo lại, cô nhảy qua ghế lái, khoá cửa xe. Sau đó cố gắng khởi động xe, nhưng cô lại không biết lái! Trước giờ chỉ thấy qua Lang Kiêu lái xe, cô lung tung giẫm vào bàn đạp phía dưới chân, gạt cần số. Nhưng xe vẫn không nhúc nhích.

“Choang”

Một tiếng động vang lên, một tên lưu manh đã nhặt cục đá ven đường, đập vào cửa sổ xe!

Tim Đào Mật nhảy dựng lên, sau đó không khống chế nổi, cô ôm đầu thét lên!

Tên lưu manh mắng chửi cái cửa sổ này sao mà rắn chắn, tên đó đập thêm cái thứ hai, thứ ba, Đào Mật cũng thét lên một tiếng rồi một tiếng.

Tên lưu manh nghe vậy còn lớn tiếng cười to.

Tên thủ lĩnh tóm lấy viên gạch, mắng “Trêu cô ta vui lắm sao? Chờ tên tiểu tử kia kéo cảnh sát đến, xem người còn cười vui vẻ như thế nào!”

Tên lưu manh kia nói thầm “Đồ của hắn đều ở trong tay chúng ta rồi, sao mà báo cảnh sát nhanh vậy được”.

Kính xe vang lên thêm một tiếng, đã bị vỡ nát, một cánh tay tiến vào, Đào Mật nhìn thấy các mảnh thuỷ tinh rơi vương vãi, liền cầm lấy, đâm lên cánh tay đó.

Tên thủ lĩnh tưởng rằng Đào Mật đã bị doạ đến choáng váng, không nghĩ tới tự nhiên bị đâm một nhát, lập tức rút tay về, máu trên tay tuôn xối xả! Tên này giận dữ, lập tức chỉ huy tên khác “Đi qua cửa bên kia đập bể luôn”.

Sau đó tên thủ lĩnh vươn tay, tóm lấy Đào Mật lần nữa, cô gắt gao cầm chặt miếng thuỷ tinh, định đâm vào, nhưng tên thủ lĩnh đã khôn ra, nên lần này hắn né được.

Lúc này, cửa sổ xe bên kia cũng đã bị hai tên lưu manh đập nát. Đào Mật không chạy qua kịp, tên lưu manh thò tay vào, mở được cửa xe, tên đó tiến vào bắt lấy Đào Mật.

Đào Mật thét chói tai, lấy chân đá đạp vào người tên lưu manh. Cửa xe bên cạnh cũng bị mở ra, tên thủ lĩnh một phát bắt lấy hay tay cô, chế nhạo một tiếng, rồi giật đi áo ngoài của Đào Mật.

“A!” Đào Mật thét lên!

Tên lưu manh bò lên xe, đè Đào Mật xuống ghế lái, tên còn lại đè lấy chân cô, Đào Mật muốn giãy dụa cũng không được.

“Đừng nháo loạn nữa cô em ơi, em hầu hạ một người cũng là hầu hạ, mà hầu hạ 4 người thì không phải cũng như vậy sao? Cũng không phải cô bé non nớt gì, cùng lắm thì, các anh em sẽ thương em thêm nhiều lần”.

“Chậc chậc” một tên nhéo mặt Đào Mật “Cũng đủ mềm mại nha”.

“Thả tôi ra! Cứu mạng! Lang Kiêu...”