Chương 3:

Đào Mật hiểu ra tình cảnh của mình, thì Lang Kiêu cũng đã cởi xong quần áo của cô, và đang đùa giỡn bộ ngực của Đào Mật.

Cảm giác chân thực như vậy khiến Đào Mật không thể không tin là mình đã trọng sinh.

"Lang Kiêu, anh buông tay ra đi!" Đào Mật biết mình nói như vậy cũng vô ích, trong nội tâm vô cùng bi thương, trọng sinh lại một lần nữa là để bản thân vẫn bị cưỡng bức sao? vậy chẳng bằng mình chết đi cho rồi.

"Buông tay bên này? Đổi qua bên này?" Lang Kiêu buông ngực trái của cô, lại vuốt ve ngực bên phải, "Hay là..." tay hắn lại sờ lên bắp đùi đang bị trói trên cao của cô "Sờ ở đây?"

Đào Mật khẽ cắn môi, tự nói bản thân phải tỉnh táo! Tỉnh táo! Đúng vậy, cô hối hận suốt chín năm, mỗi ngày đều nghĩ nếu như chuyện này không phát sinh, chuyện kia có thể tránh thoát, nếu như mình có thể tự bảo vệ bản thân... vậy thì mọi sự đều tốt. Ở kiếp trước quá ngu ngốc, rất nhiều chuyện, thực tế chỉ cần bản thân tỉnh táo nhìn nhận vấn đề thì căn bản có thể đem mọi thương tổn biến thành nhỏ nhất.

Cho nên, suy nghĩ đi nào, trước khi trọng sinh, mỗi khi hối hận mình đã suy nghĩ điều gi? Đúng rồi, nếu như không thể tránh thoát cưỡng bức từ Lang Kiêu, thì chỉ cần không để mình mang thai là được rồi!

Đúng vậy, không có chửa là tốt rồi! Dù sao cũng chỉ làm cùng hắn một lần này, chỉ cần không có chửa, thì cũng không đi phá thai, sẽ không bị bạn học phát hiện, không bị bố phát hiện! Cô vẫn có thể tiếp tục học đại học, cái màиɠ ŧяiиɧ kia có hay không có cũng không quan trọng gì!

Đào Mật nhớ rõ kiếp trước Lang Kiêu không đem cô trói lại, lần này có thể do mình đột ngột tỉnh lại nên làm hắn nổi lên suy nghĩ trói mình lại. Như vậy có thể thấy được, cô vẫn có thể làm cho sự tình thay đổi.

Khi Đào Mật đang suy nghĩ biện pháp, thì Lang Kiêu đã bắt đầu sờ lên hoa huyệt của cô. Cô muốn khép chân lại, nhưng một chân bị trói, một chân bị hắn đè nặng, căn bản không thể nhúc nhích được.

"Lang Kiêu, cầu xin anh!" Đào Mật không nhịn được rơi nước mắt, tuy nhiên nước mắt này không giống với đời trước, khi đó khóc là vì tuyệt vọng, còn lần này khóc là vì có hy vọng.

"Cầu xin anh cái gì?" Lang kiêu híp mắt, một ngón tay đã tiến vào hoa huyệt của Đào Mật.

Đào Mật không khỏi run rẩy, thật hận thành phần kí©ɧ ɖụ© trong ly nước kia, " Mặc kệ anh muốn làm gì? Tôi cũng sẽ không tìm anh trả thù, cũng sẽ không báo cảnh sát, tôi chỉ cầu xin anh một điều!"

"A?" Trong mắt Lang Kiêu loé lên sự nghiền ngẫm "Điều gì?"

"Anh, anh dùng bαo ©αo sυ được không?"

Lang Kiêu đút thêm một ngón tay vào hoa huyệt, khiến cô cảm thấy vừa đau vừa tê "Anh không mang theo bcs, mà chỉ mang theo cái này". Từ trên tủ đầu gường, hắn lấy ra một tuýt thuốc mỡ.

Đào Mật liếc mắt liền biết là cái gì, kiếp trước Lang Kiêu thích dùng thuốc kí©ɧ ɖụ©. Nhưng lần đó hắn không thể dùng tuýt này, vì Đào Mật giãy dụa quá lợi hại nên Lang Kiêu chỉ có thể cố sức đè cô xuống.

Đào Mật cắn môi, nhìn hắn đem loại thuốc trong suốt này bôi lên hạ thân và ngực của cô. Sau đó lại xoa nhẹ nhàng, các bộ phận nhạy cảm càng nóng hơn. Lang Kiêu còn bôi một ít lên thân thể của mình.

Lúc này Đào Mật khó nhịn mà ngâm một tiếng, ưỡn ngực, hạ thân cọ xát vào ga giường. Loại cảm giác này thật vô cùng khó chịu.

Lang Kiêu cúi đầu cắn vào nhũ hoa của cô "Thật mẫn cảm, chẳng lẽ em không phải là xử nữ?"

Thân thể hiện tại của cô đương nhiên là xử nữ, tuy nhiên tư tưởng thì không phải, thậm chí kinh nghiệm còn phong phú. Vừa nghĩ như vậy, Đào Mật liền nói " Tôi không phải xử nữ đâu, anh mang bcs đi mà!". Cô không tin hắn không mang bcs, chưa kể nếu hắn không mang thì khách sạn cũng có thể cung cấp.

"Nói dối là không tốt" Lang Kiêu dùng ngón tay đang ở trong hạ thân của Đào Mật, cố ý đυ.ng trúng một vài điểm mẫn cảm, làm chảy ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ " Ngón tay của anh nói cho anh biết, em chính là xử nữ, hơn nữa còn là một xử nữ cực kỳ mẫn cảm".

Lang Kiêu kéo khoá quần, móc ra côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng, rồi cọ sát vào giữa hai chân của Đào Mật.

Đào Mật tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, rốt cuộc Lang Kiêu cũng phá cửa vào rồi.

Đau! Nỗi đau xé rách cơ thể này, Đào Mật chưa từng nghĩ sẽ trải nghiệm lại lần nữa. Và lần nào cũng mang cho cô nỗi tuyệt vọng. Lần đầu tuyệt vọng vì không biết phải làm sao, lần thứ hai tuyệt vọng vì đã biết trước kết quả rồi nhưng vô phương giải cứu.

Lang Kiêu nắm lấy eo của cô, hung hăng dùng sức va chạm, đâm vào rồi rút ra, máu xử nữ còn đặc biệt kí©h thí©ɧ sự hưng phấn của người đàn ông, hắn thậm chí còn dùng ngón tay sờ tới nơi hai người giao hợp, đem ngón tay dính máu đưa tới trước mắt của cô "Còn nói không phải xử nữ à?" . Hắn còn đem vết máu bôi lên mặt cô, sau đó càng thêm hưng phấn mà "làm" cô.

Lang Kiêu phía trên liếʍ láp vành tai của Đào Mật, phía dưới mạnh mẽ đâm vào hạ thân của cô làm chảy cả dòng da^ʍ thuỷ phát ra tiếng "xì xì", Đào Mật xấu hổ vô cùng. Vốn dĩ cô cho là mình sẽ không quan tâm, dù sao kiếp trước cũng đã phát sinh quan hệ với Lang Kiêu vô số lần, lại không ngờ rằng khi gặp lại tình huống này vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ.

Nhưng dù sao thì cũng phải cứu lấy minh "Lang Kiêu anh đừng xuất vào trong được không? Xin anh mà?"

"Không xuất vào trong em thì tôi sẽ xuất ở đâu?"

Đào Mật nhớ rõ hắn rất thích khẩu giao, nên đành phải năn nỉ "Xuất vào trong miệng em, được không?"

Lang Kiêu ngừng động tác, đột nhiên cười to vài tiếng " Không chỉ là một xử nữ mẫn cảm, còn là một xử nữ dâʍ đãиɠ. Nói đi, em học được điều này từ đâu?"

"Em, em học từ sách..." còn trong nội tâm của cô thì đang trợn trừng mắt lên, còn không phải kiếp trước chính là học từ hắn sao?!