Chương 24

“Hoá ra là một câu chuyện cũ đầy tiếc nuối” Đào Mật cảm thán nói “Nhưng tôi cảm thấy, bộ lễ phục màu đen của cô cũng rất đẹp. Còn bộ màu vàng này của tôi, nhìn thế nào cũng cảm thấy quá ngây thơ. Đúng rồi, những bộ lễ phục như thế này, hẳn đều sẽ có tên gọi chứ?

“Bộ của cô tên gọi là Hoa Mân Côi (hoa hồng)”

“Nhưng màu này là màu vàng mà, chẳng lẽ trong bộ sưu tập còn có màu khác?

“Không có. Nhưng cô có thể tìm hiểu ý nghĩa của hoa này.”

Đào Mật hiểu rõ, nhưng cô lại cảm thấy có chút chán ghét.

Trong lúc lơ đãng, Lang Kiêu và ông chú kia đã đến chỗ khác, Tống Tử nhỏ giọng nói “Cô không thấy Lang Kiêu chọn bộ này cho cô là có tính toán hết cả sao?”

Đào Mật nhún nhún vai “Tôi không phải mối tình đầu của anh ta”. Trong nội tâm còn nói thêm, hắn càng không phải mối tình đầu của cô.

“Haha” Tống Tử nở nụ cười “Chưa nói đến mối tình đầu, nam nhân luôn thích gặm cỏ non đó”.

Đào Mật thay đổi sắc mặt, cô cảm thấy Tống Tử quá không tôn trọng người khác rồi, cứ một hai chọc ngoáy người khác, như vậy cô ta đắc ý lắm sao?

Đào Mật mạnh mẽ đứng lên, trừng mắt nhìn cô ta.

“Tôi nói sai sao?” Tống Tử lạnh lùng nói “Thừa dịp cô còn trẻ trung xinh đẹp, thì nên ra giá cao mà bán đi”.

Đào Mật có rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng bây giờ một câu cũng không thể nói, nói rằng tôi không tự nguyện, ai sẽ tin chứ? Không tự nguyện, lại cùng hắn tới tham gia dạ tiệc!

Đào Mật chỉ có thể xoay người rời đi.

Chỉ là sau khi bỏ đi, cô mới cảm thấy hối hận, cô ta nói mình bán thân, chả lẽ cô ta không phải? Tại sao mình không trả nguyên câu lại cho cô ta? Tuy không có ý nghĩa gì, nhưng tối thiểu mình có thể hả giận. Đào Mật quay trở lại, nhưng Tống Tử đã không còn ngồi ở đó nữa.

Nếu cô nhớ không lầm, khoảng nửa năm nữa , Tống Tử sẽ trở thành tình nhân của Lang Kiêu.

Đào Mật không tìm được Tống Tử, cũng không tìm được Lang Kiêu, đành phải quay lại hội trường để tìm kiếm Lang Kiêu. Vậy mà lại nhìn thấy Tống Tử đang cùng một người đàn ông nói chuyện, cô ta cười rất trong sáng, chỉ khi cùng người đàn ông đó chạm ly, đầu ngón út chà nhẹ lên tay người kia, ánh mắt cũng trở nên mờ ám. Đào Mật bĩu môi, bĩnh tình mà xem xét, Tống Tử cũng rất đẹp, cao 1m73, dáng người trước lồi sau vểnh, làn da màu ong mật, hấp dẫn ánh mắt người nhìn, đây còn không phải là tình nhân trong mộng của mấy tên nam nhân sao?

Đào Mật đột nhiên nở nụ cười, nửa năm sau, Tống Tử trở thành tình nhân của Lang Kiêu, mà hắn cũng sẽ kết hôn. Như vậy, cô chẳng phải sắp được nói lời tạm biệt với Lang Kiêu rồi sao?

Tổng Tử a, cô mau mau đến mê hoặc Lang Kiêu đi! làm hắn thần hồn điên đảo đi!

Đào Mật tâm tình sung sướиɠ, nhẹ nhàng đi hướng về đại sảnh, hiện tại thì cô cần tìm ra Lang Kiêu, bằng không ở nơi toàn người xa lạ thế này, cô cảm thấy không an toàn.

Chỉ là, Lang Kiêu tìm không thấy, lại bị người khác kéo lại “Tiểu thư, đi quá nhanh, sẽ không kịp thưởng thức phong cảnh ven đường đâu”.

Đào Mật trợn mắt, ai mà rảnh rỗi dữ vậy? Ồ, nhìn có chút quen mắt, hình như hồi nãy Lang Kiêu có giới thiệu qua, tên gọi gì mà Tiếu Sinh?

Đào Mật đành mỉm cười nói “Tôi đi tìm Lang Kiêu”.

“Anh ta đang thảo luận việc hợp tác với chú của tôi rồi, tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”

“Ngại quá, tôi không biết nhảy”

“Rất đơn giản, bài hát tiếp theo là một bài hát chậm. Chỉ cần nhảy theo nhịp điệu là được "

"Xin lỗi, tôi không có cảm được nhịp điệu."

“Không sao, để tôi chỉ em”

Đào Mật đã bị kéo vào sàn nhảy. Cô rất chán ghét kiểu nhảy ôm sát đối phương thế này, Tiếu Sinh chỉ cần hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy nhũ hoa của mình. Thật quá xấu hổ!

Đã vậy tên này còn không ngại phiền, tiếp tục hỏi “Đào tiểu thư học trường nào? Có thể cho anh số điện thoại để tiện liên lạc được không?”

Đào Mật đành phải nhờ vào lời giới thiệu ban đầu của Lang Kiêu để từ chối khéo “Tôi có bạn trai rồi”.

Tiếu Sinh nhướng mày “Có bạn trai thì sao? Chẳng lẽ thủ môn đang trấn giữ khung thành thì người khác không được phép đá bóng vào trong sao? Hơn nữa, em có chắc muốn mãi mãi đi theo Lăng Kiêu không?"