Cô mệt mỏi, bởi vì các lời tối nay cô nói đều là lời khách sáo, không có câu nào là thật.
Đúng vậy, cô thích vẽ tranh, thích đọc tiểu thuyết, thích âm nhạc, nhưng cô không phải là sinh viên đại học bình thường, cô đã gặp qua rất nhiều chuyện ở kiếp trước, cô chỉ muốn tìm một người có thể nghe cô tâm sự, nghe cô nói về chuyện tương lai. Cô hầu như không còn hứng thú với những trò tiêu khiển vẽ tranh đọc sách.
Đáng tiếc, những lời này cô không thể nói với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị xem là người điên rồi, thử nghĩ xem, có ai đã trải qua một đời, rồi đột nhiên được quay về tuổi 19, nói ra thì có ai tin? Đã vậy, vẫn còn gặp lại Lang Kiêu, vẫn bị mất trinh, càng nghĩ càng cảm thấy mệt.
Bây giờ cô chỉ cần một hốc cây để trút hết bầu tâm sự của mình.
Đào Mật tắt điện thoại, nằm xuống ngủ, lúc này Nguỵ Kiệt và Lưu Thanh đang tám chuyện với nhau, Lưu Thanh mấy ngày này đang giận dỗi bạn trai nên về lại ký túc xá “Như thế nào rồi Đào Mật? Cùng với anh sinh viên đẹp trai khoa thể dục thế nào rồi?”
Đào Mật ôm lấy đầu “Không biết, tớ ngủ rồi”
“Không thích à?” Lưu Thanh hỏi tiếp
Đào Mật từ trong chăn chui ra “Bề ngoài thì thấy rất tốt”
“Đúng vậy, ít ra là rất đẹp trai đó” Nguỵ Kiệt tiếp lời
“Vậy nên cần quan sát thêm” Đào Mật nói.
“Cậu đối với cậu ấy cảm giác đầu tiên như thế nào? Cảm giác đầu tiên mà tốt thì hẵng tiếp tục nói chuyện, cảm giác mà không tốt thì dù hắn có điều kiện thế nào cũng đừng tiếp tục nữa” Lưu Thanh nói.
Đào Mật nghĩ nửa ngày , nói “Gần đây tớ cũng không chú ý vấn đề này, thật đúng là khó mà nói”.
“Ai da” Nguỵ Kiệt nói “Đâu ra nhiều yêu cầu như vậy, cứ nói chuyện thử xem, không được thì tính sau. Tại sao không có anh đẹp trai nào theo đuổi tớ vậy chứ?”
Đào Mật như được nhắc nhở, có lẽ hiện tại không thể tìm thấy người mà mình vừa nhìn đã yêu rồi, ngược lại có thể kết giao với Kính Phi, ít ra có thể trải qua một đoạn thời gian nhàm chán! Chắng phải điều mình tiếc nuối nhất của kiếp trước, chính là không có một tình yêu chân chính sao?
Sau khi đưa ra quyết tâm, cảm giác buồn ngủ cũng ập đến.
Tiếp đó, Đào Mật - người mang tuổi tâm lý 28 - cùng Từ Kính Phi tuổi 20, nói chuyện yêu đương.
Chỉ là, trong mắt người khác, hai người cũng thật xứng đôi.
Vì Đào Mật, Từ Kính Phi còn mua một chiếc xe đạp, bởi vì chờ xe bus di chuyển giữa hai bên trường thật quá lâu. Đi xe đạp, chỉ mất có 10 phút. Cậu ấy còn mua cả hộp giữ nhiệt, bởi vì Đào Mật khen căn tin trường cậu có món kem cuộn ăn rất ngon. Mỗi lần đến thăm Đào Mật, cậu đều mang theo cho cô một hộp.
Đào Mật ăn một phần kem cuộn 3 đồng nhưng lại cực kỳ vui vẻ, không như mỗi lần ăn với Lang Kiêu... trong lòng luôn phiền chán, ăn gì cũng không ngon.
Hai người chỉ có chút chuyện nho nhỏ mà cũng có thể nói say sưa với nhau cả ngày. Còn với Lang Kiêu, Đào Mật cảm thấy như người xa lạ, một câu cũng không thèm nói.
Nhưng mâu thuẫn không phải không có. Ví như, Từ Kính Phi nghiện chơi game.
Rất nhiều lần Đào Mật gặp Từ Kính Phi mang đôi mắt thâm đen đến tìm cô. Vừa hỏi, liền biết ngay cậu ta chơi game cả đêm. Từ Kính Phi được bố mẹ cho không ít tiền tiêu vặt, phần lớn đều bị cậu nướng hết vào game. Đào Mật thậm chí còn nghe bạn cùng phòng ký túc nói, đôi khi Kính Phí tiêu hết tiền vào chơi game, lại ngại ngùng về nhà xin tiền bố mẹ, thế là húp mỳ tôm nguyên tuần. Có một lần, Đào Mật định tạo kinh ngạc cho Kính Phi, buổi chiều sau khi tan học, cô đến tiệm cơm mà cậu thích ăn nhất, mua một phần cơm mang đến ký túc xá.
Khi bạn cùng phòng mở cửa cho cô, liền thấy Kính Phi đưa lưng về cửa, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính chơi game, bên cạnh là tô mỳ tôm.
Đào Mật thở dài, Từ Kính Phi nghiện nặng rồi.
Cô vứt tô mỳ tôm đi, Kính Phi xấu hổ đến không nói được lời nào.
Đào Mật nói “Về sau không cần mua kem cuộn cho em nữa, chính mình đi căn tin mua 1 2 món ăn đi. Mỳ tôm không có dinh dưỡng, anh ăn món em vừa mua tới nè.”