Đi đến trước cái gương lớn của ký túc xá, Đào Mật cắn môi, đứng nhìn ngơ ngẩn, bộ dạng này... trong văn chương sẽ nói là Xuân tâm nhộn nhạo, sắc xuân phơi phới...Môi còn bị Lang Kiêu hôn sưng hết cả lên...Đành phải nói với Nguỵ Kiệt là cô lại ăn cay rồi. Haizzz cả buổi chiều tối nay, cô chỉ có duy nhất một ly cà phê vào bụng, lúc Đào Mật lén lút tắm rửa xong, bụng cũng đói sôi ùng ục, Nguỵ Kiệt nói “Đấy, tớ nói rồi mà, ăn cay cho đã ghiền vào, nhưng có ăn được bao nhiêu đồ ăn đâu, nhất định sẽ đói, tớ còn miếng bánh quy này, ăn không?”
Đào Mật bụng đói đến cồn cào “Ăn...”
Kết quả ngày hôm sau đi học, bạn nữ phòng kế bên hỏi “Hôm qua tớ nghe âm thanh giống như tiếng chuột gặm vật gì đó “răng rắc răng rắc”. Chắc không phải là chuột thật chứ? Phòng các bạn có nghe thấy không?”
Cũng may Lang Kiêu theo đúng ước hẹn, không xuất hiện ở trường, nhưng hắn sẽ luôn gọi điện hẹn cô ra gặp ở bên ngoài. Đào Mật tranh thủ gặp hắn sau khi hết giờ học và trở về ký túc trước giờ đóng cửa. Bởi vì tất cả mọi người không cùng nhau lên lớp tự học buổi tối, có người đi lớp tự học, có người đi nhà sách, có người đi lên mạng, hẹn hò, xem phim... vậy nên lại không có ai chú ý đến việc Đào Mật ngẫu nhiên biến mất một đoạn thời gian trong ngày.
Giày patin lấy về rồi, màu đỏ đậm, mang rất thoải mái, Đào Mật thở dài, cô đối với việc trượt patin vẫn có chút ám ảnh, khϊếp trước cũng tại khoá học này mà nàng trượt té dẫn đến chảy máu và sinh non. Lần này cô chọn màu đỏ thay vì màu đen như kiếp trước, hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Các bạn khác cũng đều nhận được giày patin, mọi người tụ tập ở hành lang thử giày, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngừng. Đào Mật cũng mang giày, đến hành lang tham gia náo nhiệt với mọi người.
Tiết đầu tiên học patin đã trải qua suôn sẽ, Đào Mật thở một hơi nhẹ nhõm, trong cả buổi học, cô quyết nắm chặt thanh ngang không buông, mặc dù các bạn khác đều bắt đầu trượt một chút, còn cô đứng thẳng cũng không được. Nhưng trong tâm Đào Mật lại tự cổ vũ mình, chỉ cần hết tiết học này mà không có gì phát sinh, thì đó chính là thắng lợi!
Đến khi tan lớp, giáo viên thể dục bất đắc dĩ đứng bên Đào Mật khuyên cô “Nếu em không học được, thầy giúp em chuyển qua môn bóng bàn nhé”.
Đào Mật lắc đầu, cô không chút hứng thú với môn bóng bàn. Huống chi, giày patin cũng đã mua rồi, không học, chẳng phải lãng phí 300 tệ sao? Ủa mà ... Đào Mật nhớ lại, 300 tệ này không phải do cô trả...Lắc lắc đầu, tại sao lúc vui vẻ này lại nhớ tới vụ việc mất hứng đó! 300 tệ với hắn mà nói còn không tính là “chín con trâu mất một sợi lông”!
Mặc dù việc trượt patin của Đào Mật đã thành chuyện cười cho mọi người, nhưng cô một chút cũng không để ý.
Buổi tối Lang Kiêu hẹn cô đi ra ngoài, tuần này cô đã từ chối một lần rồi, nên lần này đành phải đi. Cũng may ngày mai là chủ nhật, cho dù ngủ trễ một chút cũng không ảnh hưởng đến việc lên lớp.
Co rúc ở trong ngực Lang Kiêu, Đào Mật ngáp một cái, Lang Kiêu còn đang ôm sát sau lưng cô, chơi đùa mái tóc cô.
Đào Mật đang cảm thấy thật mệt mỏi, chỉ nghĩ đến việc giờ đã là nửa đêm, còn phải đứng lên tắm rửa, chạy về trường học, rồi sợ bạn học nhìn thấy mà phải xuống xe taxi từ rất xa, sau đó cuốc bộ về trường. Nghĩ đến đó thôi là cả cơ thể đều lười biếng, không muốn nhúc nhích.
Điện thoại lúc này vang lên, Đào Mật lấy ra nhìn, là Nguỵ Kiệt gọi tới, cô lập tức khẩn trương, ra hiệu im lặng “Suỵt” với Lang Kiêu, rồi mới bấm nghe máy.
“Đào Mật, bạn có trở về ký túc không?”
“Ừ, tớ đang định về nè. Sao vậy?”
“Tớ với mấy người bạn nữa sẽ ở quán net chơi cả đêm, bạn khoá cửa ngủ đi, đừng chờ tớ nhé”
“Ừ biết rồi” Đào Mật thở ra một hơi, đặt báo thức trên di động, rồi điều chỉnh tư thế, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon.
Lang Kiêu ôm cô “Đêm nay không cần trở lại trường à?”