The Khải Huyền

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
The Khải Huyền là một câu chuyện kể về nhân vật “Tôi” - một sinh viên đại học năm cuối tại mảnh đất Sài Gòn. “Rabs”, đây vốn là một loại văcxin nhưng lại phát triển thành cơn bệnh dịch quái ác, chính  …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 3-1: Into The White – Vào vùng tuyết trắng (1)
Có những chuyến đi không dễ gì trở lại

Tôi cầm tờ giấy mặt đần ra 1 lúc, lật tới lật lui cũng thấy chỉ có mấy chữ bảo tôi leo lên máy bay. Tay sĩ quan tò mò cũng giật lấy tờ giấy xem thử rồi hối

tôi nhanh lênh vì lệnh là như thế, tôi quay qua nói thằng Hoàng và Vinh bảo chúng nó cứ về Cam ranh trước thì cả 2 thằng đều giãy nảy đòi đi theo nhưng 1 thằng què quặt thế kia đi thế nào được.

Cũng phải mất vài phút nói qua nói lại thằng Vinh mới chịu ở lại còn thằng Hoàng thì nhất nhất đòi ra tàu sân bay cho biết, tôi thì chả rõ James gọi tôi ra chỗ hạm đội 7 làm gì nên cứ cho nó theo có gì thì gửi nó về lại sau vì dạo này liên quân cũng bay ra bay vào tiếp tế suốt.

Vì thằng Hoàng cũng thuộc liên quân nên Adam cũng chả nói gì, 3 người thủng thẳng leo lên chiếc Seahawk đang thổi cát bụi tung mù cả lên nơi cầu cảng. Khác với mấy chiếc UH 1 và Mi 8 cổ lỗ sĩ, con “Ó biển” chỉ gồng mình 1 phát thì đã nhẹ bâng mà cất cánh lên cao bỏ lại Đà Nẵng phía sau lưng, Trên trực thăng cũng chả có ai ngoài chúng tôi, 2 tay phi công và Adam nên sự vụ có vẻ quan trọng lắm.

Về Adam thì anh ta giới thiệu mình là trợ lý mới của James từ sau khi James lên làm tổng tham mưu trưởng liên quân của Châu Á Thái Bình Dương, máy bay khá ồn nên chúng tôi cũng không nói gì nhiều chỉ biết anh ta ở California, từng đóng quân ở Nam Hàn trước khi được điều về đây.

Chiếc trực thăng nhắm hướng đông mà lao đi, nhìn quanh chỉ thấy biển xanh thăm thẳm trải dài khắp 4 chân trời không biết đâu là bờ, tôi thầm nghĩ chẳng may mà nó rớt xuống thì chỉ có nước chết chứ trời cao bể rộng thế này ai mà tìm được. Bay khoản gần 45 phút thì tôi nghe phi công

báo cáo không lưu cho hạ cánh,nheo mắt nhìn mãi tít đằng xa mới thấy mấy cái chấm đen nhỏ tí rồi rõ dần là cả 1 hạm đội đang di chuyển chầm chậm.

Chiếc trực thăng bay chậm dần rồi hạ độ cao đáp xuống tàu sân bay Peace Keeper (Người bảo vệ hòa bình) vốn trước đây mang tên USS George Washington. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy con tàu này to đồ sộ như thế nào, trên mặt boong sát đài chỉ huy là hàng chục chiếc chiến đấu cơ gấp cánh xếp thành hàng dài còn phía đuôi tàu là năm bảy chiếc trực thăng màu trắng

đang đợi lệnh.

Chiếc trực thăng của chúng tôi chậm chậm hạ cánh dưới sự điều khiển của mấy người áo xanh áo đỏ, tôi còn chưa kịp tháo dây an toàn thì Adam đã mở cửa hối tôi bước xuống. Vì đây là lực lượng liên quân nên binh sĩ ở đây là đa sắc tộc, việc 2 thằng Việt Nam xuất hiện chắc cũng chẳng có gì lạ nên ngoài 2 tay An Ninh đến tạm thu giữ vũ khí của chúng tôi thì cũng chẳng có ai để ý gì mấy.

Phòng chỉ huy của James không nằm trên tháp mà ở dưới mặt Boong, Adam dẫn chúng tôi xuống 1 cầu thang rồi đi đến cuối dãy hành lang mới đến nơi.

-Cậu vẫn khỏe chứ! Cái giọng Anh quen thuộc của James cất lên khi tôi còn chưa bước chân vào phòng

-Vẫn khỏe! ông thì sao?

-Với đống công việc này thì tôi e là muốn ốm cũng không được, ông ấy khề khà rồi bắt tay tôi.

-Ah! đây là Hoàng, đồng đội của tôi, cậu ấy cũng nói được Tiếng Anh. Tôi chủ động giới thiệu khi James vừa nhìn thấy Hoàng.

-Các cậu ngồi đi! Adam, đem vodka ra đây!

-Nước lọc được rồi, thú thật là tôi không uống rượu.

James nhìn tôi với ánh mắt rất tiếc, vớ lấy tập hồ sơ trên bàn rồi ra chỗ salong cùng bọn tôi.

-Tôi nghe kể nhiều về cậu lắm đấy?

-Về chuyện gì? chuyện thoát chết ấy hả? tôi cười

-Chuyện đấy thì tôi có cả 1 bản báo cáo của Fisher nên không cần ai phải kể, về công việc của cậu ở Biên Hòa thì đúng hơn.

Tôi nghe đến đây thì hơi giật mình thầm nghĩ “chết toi! ở Biên Hòa tôi là chúa cãi lệnh, hết dọa sĩ quan lấy công lệnh đến trốn đi nhờ máy bay cái gì cũng có thì cú này bị gọi về đây chắc cho ra quân mất”

Thấy tôi đớ ra 1 lúc James cũng chẳng biết tôi bị làm sao mới cười rồi nói tiếp:

-Báo cáo về các nhiệm vụ cậu tham gia rất tốt, ngay cả vụ ở Đà Nẵng vừa rồi nếu không có cậu thì cục diện cũng sẽ khác. Tôi thấy cậu quả thật không đơn giản.

Tôi nghe tới đây mới trút hơi dài thở phào nhẹ nhõm nhưng thiết nghĩ ông ấy gọi tôi ra tận đây chắc chẳng phải chỉ để khen vài câu.

-Công việc mà, tôi không dám nhận công lao đó đâu nhưng mà thật ra ông gọi tôi ra đây là để….

-Haha, cậu lúc nào cũng vậy, vẫn chưa bỏ qua được chuyện chúng tôi nhờ vả cậu ở Sài Gòn hay sao? Giờ chúng ta đã chung 1 lực lượng rồi, tôi rất quý cậu và coi như bạn bè nhưng về công việc thì vẫn phải nói thẳng nên không phải lo.

-Ông nói đúng, vậy lần này nhiệm vụ là gì mà phải cần đến tôi?

James nghe đến đây trước khi trả lời thì nháy mắt bảo Adam đưa Hoàng ra ngoài đóng cửa lại rồi mới vớ lấy tập tài liệu.

-Là Fisher!

-Fisher làm sao cơ? Tôi hỏi lại

-Là Fisher nhờ tôi gọi cậu về đây.

-Vậy anh ấy đâu?

-Đang chờ cậu đến giải cứu…

-James, làm ơn rõ ràng hơn được không? Tôi nài nỉ.

James vớ lấy ly nước trên bàn uống 1 ngụm rồi mới mở tập tài liệu ra nói cho tôi nghe.

-Câu chuyện này rất dài nên cậu phải mất 1 lúc mới nghe hết được. Cậu còn nhớ 1 số sinh vật nhiễm bệnh có hình dáng và khả năng rất khác thường do quân đội Trung Quốc điều khiển ở sân bay Tân Sơn Nhất?

-Tât nhiên! Tôi gật gù rồi nhớ về những con rab tiến hóa to đồ sộ lắp đầy vũ khí đã từng đánh tôi đến thừa sống thiếu chết.

-Sau khi lực lượng các cậu bị hy sinh và chúng tôi đến chiếm đóng thì cũng khá vất vả mới hạ được chúng, những sinh vật này hoàn toàn khác thường vì bằng cách nào đấy chúng đã được phát triển trở thành vũ khí giết người siêu lợi hại nhưng điều quan trọng nhất là quân đội Trung Quốc có thể điều khiển được chúng.Vừa nói Fisher vừa đưa những tấm ảnh tư liệu cho thấy họ đã phải dùng đến xe bọc thép và đại liên

mới tiêu diệt được lũ man rợ này.

-Sau đó các ông bắt chúng về nghiên cứu để tìm hiểu tại sao và Fisher là người chịu trách nhiệm chính?

-Đúng vậy!

-Và rồi có sự cố gì đó xảy ra và Fisher đang bị kẹt ở đó?

– Không sai!

-Tại sao lại là tôi?

-Tại vì Fisher yêu cầu cậu chứ không ai khác. Vừa nói James vừa lôi ra 1 mẫu điện tín cũng chỉ vẻn vẹn mấy chữ “Call number 8” (Gọi số 8 đến)

-Số 8? Số 8 thì liên quan gì đến tôi?

-Chúng tôi đã gọi cậu là số 8 vì cậu từng là 1 trong số bọn chúng.

Tôi nghe xong thì nhớ lại, hồi Mary và Christ lén đưa tôi về thì tôi cũng đang bị nhiễm bệnh, để hợp pháp hóa thì họ thông đồng với Fisher làm thủ tục cho tôi là 1 con rab dị biến, ai ngờ tôi dị biến thật.

-Ông có biết tại sao Fisher lại yêu cầu đích thân tôi không?

-Không! đó là dòng tin cuối cùng chúng tôi nhận được từ trung tâm nghiên cứu, bây giờ tôi sẽ giải thích rõ hơn về tình hình hiện tại cho cậu rõ.

Fisher cùng nhiều nhà khoa học khác đang bị kẹt ở 1 khu căn cứ ngầm dưới lòng đất gọi là Bear, nó vốn là hầm chứa tên lửa hạt nhân cũ từ thời chiến tranh lạnh ở Alaska. Sáng hôm qua bọn họ thực hiện 1 thí nghiệm quan trọng cuối cùng của quá trình nghiên cứu nhưng không hiểu sao sau đó chúng tôi không liên lạc được với họ nữa.

-Còn mẩu tin nhắn?

-Vì đảm bảo bí mật nên khu căn cứ Bear này chỉ truyền thông tin về sở chỉ huy đúng 2 ngày 1 lần khi vệ tinh bay ngang qua kinh độ và vĩ độ của nó, tối hôm qua chúng tôi nhận được hình ảnh camera an ninh và dòng tin nhắn này của Fisher. Vừa nói James vừa đưa tôi mấy tấm ảnh từ camera an ninh, 1 số tấm là phòng thí nghiệm đầy máu, 1 số tấm cho thấy phòng giam giữ trống trơn còn tấm cuối là Fisher đang vội vãng gõ dòng tin này rồi bỏ chạy ra ngoài.

-Này, ông có hơn chục nhà khoa học giỏi nhất thế giới nghiên cứu phương thuốc cứu chữa dịch bệnh mà lại liên lạc 2 ngày 1 lần? Tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.

-Cậu nhớ hiệp định đình chiến với Trung Quốc chứ? 1 trong những điều khoản là tất cả các quốc gia và tổ chức liên hiệp phải hoàn toàn ngừng việc thí nghiệm và phát triển loại virus này trên người. Chúng ta đang vi phạm hiệp ước đó và nếu Trung Quốc biết được thì chúng sẽ lấy cớ mà ồ ạt tấn công. Từ sau khi dịch bệnh xảy ra, số lượng vệ tinh còn hoạt động trên quỹ đạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu chúng ta truyền liên tục dữ liệu từ 1 địa điểm xa xôi bí mật như vậy chắc chắn sẽ bị chúng dòm ngó nên chúng tôi không có cách nào khác.

-Tôi đã rõ, vậy là Tôi sẽ đến giải cứu Fisher?

-Đúng vậy nhưng chưa đủ, phải lấy được tất cả các dữ liệu nghiên cứu ở đó và cậu sẽ không đi 1 mình.

-Tất nhiên, tôi sẽ đi với cậu Hoàng kia.

-Không! Tôi đã sắp đặt lực lượng đặc biệt tinh nhuệ đi cùng cậu.

-Wao! Tôi được chỉ huy cả 1 lực lượng biệt kích của Liên hiệp quốc cơ đấy!

-Không, Mac sẽ chỉ huy?

-Cái gì? Mac? Thằng cha lúc nào cũng khó chịu với tôi ấy hả?

-Cậu đừng lo, cậu ấy từ khi biết cậu thà chết chứ không lui ở Tân Sơn Nhất thì đã nể nang cậu rất nhiều rồi vả lại từ từ cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại để Mac đi cùng cậu, giờ thì cậu tạm nghỉ ngơi, đầu giờ chiều chúng ta sẽ gặp nhau lại lần nữa.

Tôi đứng dậy định vớ tay lấy tập tài liệu để nghiên cứu thêm thì James cản lại rồi lật tấm bìa cho tôi xem 2 chữ “top secret-tuyệt mật” ý bảo không giao cho tôi được, cũng không lạ gì chuyện này nên tôi chào ông ấy rồi đây cửa ra ngoài, tôi bước ra cứ tưởng thằng Hoàng đợi ở bên ngoài nhưng chẳng thấy nên đành phải đi tìm, dãy hành lang dài hun hút với hàng chục cánh cửa sắt rồi cầu thang bộ khiến tôi chẳng biết đường nào mà lần, dòm đồng hồ thấy cũng đã gần trưa nên mò mẫm đến nhà ăn xem có gì bỏ bụng.

Cănteen của con tàu nằm ngay dưới boong và cũng có lẽ là khoảng không gian rộng nhất, 1 bên là bếp và quầy phát đồ ăn 1 bên thì kê khoảng vài chục chiếc bàn. Không khí bên trong thật náo nhiệt bởi gần trăm người đang ăn uống nói cười chẳng có vẻ gì là lo toan về tình hình chiến sự bên ngoài. Tôi đi lại chỗ quầy đồ ăn lấy 1 cái khay nhôm rồi xếp vào hàng hơn chục người đang đợi phía trước, vì đồ ăn được phát miễn phí nên thấy món gì thích cứ chỉ nhân viên phục vụ sẽ múc ra cho. Vì trên tàu chủ yếu là người phương Tây nên đồ ăn cũng vậy, tôi lấy 1 phần khoai tây nghiền và súp rồi kiếm 1 chiếc bàn không có người để ngồi ăn.

Bên trong cái căn teen này có đủ thể loại quân lực, từ hậu cần mặc áo xanh áo đỏ đến phi công mặc áo liền quần rồi lính đặc nhiệm đang còn đeo súng ống lỉnh kỉnh, họ ngồi thành từng nhóm nhỏ theo từng quân chủng chỉ có tôi ngồi 1 mình nên thấy cũng hơi lạc loài.

Tôi đang cặm cụi ngồi húp chén súp thì bỗng nghe tiếng bàn nghế đổ xuống rồi tiếng náo loạn ở bên kia vọng lại, cả nhà ăn đều đổ xô đến xem có chuyện gì xảy ra khiến tôi muốn ngồi yên cũng không được. Luồn lách qua cái đám lính tráng đang quây quanh tôi thò đầu vào thì thấy thằng ôn dịch đang cầm cái nghế dọa phang 1 tay đặc nhiệm to gấp đôi nó.

Thằng Hoàng chẳng hiểu làm gì mà lại dây dưa với cái đám này, 2 bên đang so kè chưa ai lao vào ai nhưng cả 2 đều tỏ vẻ thách thức muốn sống mái 1 phen. Tôi thấy vậy liền nhảy vào can ai ngờ bị mấy tay lính lôi ra nhằm để cho 2 đứa nó đánh nhau, tức mình tôi la lên:

-MP! MP! (Military Police – Quân cảnh)

Cả đám nghe tưởng quân cảnh đến thật thì lập tức tản ra, mạnh ai nấy chạy vì sợ liên lụy, thằng lính kia nghe vậy cũng chỉ mặt thằng Hoàng rồi kiếm đường lui trong khi thằng Hoàng không hiểu mẹ gì tưởng nó sợ bỏ chạy nên chửi với thêm vài câu rồi tỏ vẻ đắc thắng.

Tôi lại cú cho nó 1 cái rồi bảo xếp lại bàn ghế, 2 thằng vừa xếp xong thì ở ngoài cửa có 1 toán lính năm bảy người bước vào, súng đạn giắt đầy người, quần áo mặt mũi còn bám đầy bụi đất và mụi thuốc súng chắc hẳn mới đánh trận về. Khu canteen cũng đã hết chỗ ngồi nên họ đi thẳng đến chỗ bọn tôi.

Tôi thấy họ đến thì mau chóng kéo thằng Hoàng đi ra chỗ khác vì nhìn chẳng thân thiện gì mấy với lại bọn lính chiến mới trở về thường là loại bất cần đời, thắng trận thì vênh váo, thua trận thì bực tức nên dây vào chỉ tổ thiệt thân. 2 thằng đang lủi thủi đi ra nhưng toán lính kia đã đứng chắn trước mặt không hiểu là muốn làm gì, tôi thấy bọn này quân hàm cũng thấp nên nhướng vai ý bảo tránh đường cho sĩ quan thì chúng nó né ra nhưng tới lượt thằng Hoàng thì bị giữ lại.

Hắn chỉ tay lên dĩa đồ ăn vung vãi trên bàn bảo nó dọn đi rồi đi đâu thì đi nhưng với tính khí của thằng Hoàng đời nào nó chịu làm nên tôi đành quay lại vớ lấy cái khăn rồi lau bàn vì dù sao chuyện này Hoàng nó sai rõ ràng, đang cặm cụi lau thì tôi thấy 1 bàn tay nữa cũng cầm khăn lau cùng tôi nhìn lên thì thấy là Mac.

Nói về Mac thì trong tôi chỉ còn 1 đống ấn tượng khó ưa khi làm nhiệm vụ cùng anh ta ở Sài Gòn, không hiểu hôm nay tại sao lại tốt đột xuất như vậy.

-Này! khỏe chứ! Anh ta cười nói

-Tôi vẫn còn đứng đây đấy thôi!

-Là James gọi cậu về đúng không?

-Vậy là anh cũng biết chuyện rồi đấy!

-Haha, sắp đi cùng nhau nữa rồi đấy, các cậu lại đây, để tôi giới thiệu team BBQ.

Vừa nói anh ta gọi tất cả mọi người vào bàn ngồi rồi riêng mình thì đứng giới thiệu từng người

-Đây là Minh, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong đấy, trong số các cậu không ai gan lì bằng anh ta đâu. Còn đây là đội tác chiếc đặc biệt của tôi:

Thứ nhất là Beef (thịt bò) còn đây là Pork (thịt heo) và Rib (xương sườn) là trinh sát,Bacon (ba chỉ) là sĩ quan kĩ thuật, Kicker (Đùi Gà) là sĩ quan điều khiển phương tiện còn cuối cùng là Wing (Cánh gà) xạ thủ bắn tỉa.

Tôi thấy Mac giới thiệu vậy thì không khỏi buồn cười, team gì mà toàn là đồ ăn mới nghe đã đói bụng, riêng Mac tên anh ta cũng là 1 loại hambuger của Mac Donald nên chẳng trách gì cả team đều như thế. Trong tác chiến việc đặt tên cũng rất quan trọng vì phải đặt sao cho

ngắn gọn chỉ 1-2 âm tiết và các tên này phải thật đặc biệt để kể cả khi liên lạc bị nhiễu cũng dễ dàng nghe và phán đoán được nhưng đặt thế này thì quả là quá buồn cười.

Tôi vừa bắt tay vừa nhìn kỹ từng người, Beef là người gốc phi, da

đen và bệ vệ, Pork là người gốc Âu nên khá trắng trẻo đẹp trai, riêng Bacon và Kicker lại là người Mỹ nên tóc vàng óng với bộ râu quai nón khá dữ nhưng cả team làm tôi chú ý nhất là Wing vì anh ta là người gốc Á như chúng tôi, hỏi ra mới biết là Nam Hàn. Cả đội bọn họ trừ Mac đã ngoài 30 và Beef hơn tôi vài tuổi thì đám còn lại đều tầm hai bốn hai lăm cả, tính tuổi quân thì chắc phải 4-5 năm rồi nên chắc chắn không phải dạng vừa.

Tôi chào xong 1 lượt thì không quên giới thiệu thằng Hoàng chuyên về kỹ thuật lẫn thuốc nổ, mới nãy chưa biết nhau nên có đôi co giờ sắp thành 1 team nên cả bọn xí xóa hết cả.Có lẽ toán lính này có chế độ đặc biệt nên vừa ngồi xuống đã có đồ ăn bưng ra, tôi cũng tranh thủ ăn thêm 1 ít rồi hỏi han Mac xem nhiệm vụ sắp tới thế nào ai ngờ anh ta cũng chưa xem qua vì đang đánh nhau ở Philipines thì được James gọi về gấp.

Chúng tôi ăn xong cũng là lúc Adam đi tới bảo mọi người đúng 1 giờ về phòng họp, toán lính kia nghe vậy thì đi ngay vì còn phải thay đồ tắm rửa nghỉ ngơi, riêng tôi với thằng Hoàng đến chỗ nghỉ cũng chưa được sắp xếp nên kéo nhau lên đài chỉ huy hóng gió.

Hạm đội đang đi ngang qua Hoàng Sa vốn dĩ của Việt Nam ngược về phía Bắc, qua ống nhòm tôi thấy lấp ló mấy đảo chìm đảo nổi xa xa cắm cờ Trung Quốc mà không khỏi đau lòng nhưng thế sự như chuyện đã rồi giờ có muốn chiếm lại cũng lực bất tòng tâm.

Trên boong từng tốp máy bay chiến đấu vẫn cất cánh đều đặng không ngừng nghỉ, chiếc nào chiếc nấy đều đeo đầy bom dưới bụng rồi được móc vào máy nén để phóng lên trời. Ở đây mới biết tình hình chiến sự ngoài kia ngày 1 căng thẳng, nếu lúc trước lũ rab chỉ ngu ngơ di chuyển kiếm mồi thì giờ đã trở thành loại dã thũ săn mồi, đâu đâu cũng nghe những câu chuyện khó tin về bọn chúng, người sống sót ngày một ít đi thì bọn chúng lại ngày một đông lên, các lực lượng quân đội vật lộn với chúng ngày này qua tháng nọ nhưng vẫn không khả quan vì số lượng của bọn chúng quá nhiều và phân tán trên một diện tích quá lớn, đây là 1 cuộc chiến mà không biết bao giờ mới đến hồi kết.

-Này, khi nãy ông tư lệnh nói chuyện riêng gì với anh thế?

Tôi đang suy ngẫm thì Hoàng bỗng cất tiếng hỏi, cũng chẳng phải bí mật bí mọ gì với nó nên tôi kể tuốt tuồn tuột là luôn, cu cậu có vẻ hứng khởi hỏi dồn?

-Thế em có được đi không? Em tính ra cũng là trinh sát đặc nhiệm còn gì?

-Anh không biết, nhiệm vụ này đi dễ khó về, đám rab trong đó thật sự rất kinh khủng, dù họ có cho em đi anh cũng khuyên em nên ở lại thì hơn, ra đến đây chơi là vui rồi.

-Lại bàn lùi! Ông cái đếch gì cũng nguy hiểm rồi xong cứ hùa cả bọn đun đầu vào mà cuối cùng có chết được đâu.

-Sống chết có số…

-Số số cái củ cải, giờ tôi về lại Biên Hòa kểu quoái gì cũng bị đày đi vào rừng tiếp cho xem.

Tôi nghĩ cũng đúng, nếu không có tôi đám sĩ quan ở Biên Hòa kiểu gì cũng điều nó đi xa mút chỉ cần câu vì cái tội xin đi áp tải hàng cuối cùng trốn lên Bà Nà rồi lại đánh vào Đà Nẵng, có khi để nó đi với tôi còn yên tâm hơn là vào rừng vào rú ở tận đâu đâu.

-Thôi để anh nói với họ xem sao….

Mải nói chuyện thì cũng đã đến giờ họp, tôi với thằng Hoàng lọ mọ đến căn phòng được Adam dặn từ trước, bước vào trong thì thấy team BBQ đã ngồi đợi ở đó với bộ dạng tươm tất hơn khi nãy khá nhiều. 2 chúng tôi kéo nghế ngồi ở hàng đầu, căn phòng này không rộng lắm, chỉ tầm 30m2 với mấy cái máy tính, máy chiếu, bảng đen và địa đồ gắn đầy tường. Cả bọn chúng tôi ngồi im chờ đợi trong khi Adam vẫn đang cài đặt gì đó trên máy có vẻ quan trọng lắm, ít phút sau thì James đẩy cửa bước vào với tập tài liệu, màn hình sáng lên thì cả bọn mới nhốn nháo nhưng không phải bởi sơ đồ của khu nghiên cứu mà là ở góc màn hình Christ và Mary đang vẫy tay chào chúng tôi.

James thấy mọi người đã đầy đủ nên vào đề luôn, nội dung tình hình sơ bộ thì như đã kể với tôi trước đó nên các vấn đề tiếp theo cần thảo luận là nhân sự, chuẩn bị và cuối cùng là bàn bạc kế hoạch thực hiện nhiệm vụ.

Về nhân sự, Lực lượng tiến công mũi nhọn không ai khác là team BBQ do Mac chỉ huy, Christ sẽ là cố vấn giám sát và tôi tuy nhiên có 2 vấn đề mọi người đang xem xét lại là Hoàng và Mary. Khu nghiên cứu này bố trí quả thật rất phức tạp trong khi đó chúng tôi chưa ai từng đặt chân đến ngoài Mary vì trước đây Mary đã từng nghiên cứu cùng Fisher ở đây 1 thời gian, có 2 vấn đề đặt ra đó là Mary đi cùng thì sao mà không thì sao.

-Tôi nhất thiết từ chối việc đem theo tiến sĩ Mary vì sự an toàn của cô ấy. Mac mở lời từ chối nhưng tôi biết quan điểm này khá mang tính cá nhân vì Mac vốn đã để ý Mary từ lâu, ai cũng biết điều đó.

-Tất cả chúng ta đều hiểu điều đó nhưng sơ đồ khu vực rất phức tạp, khu nghiên cứu ở sâu dưới lòng đất nên các thiết bị định vị GPS sẽ không hoạt động, nếu không có người dẫn đường việc tác chiến sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Christ lập luận.

-Lực lượng chúng ta không đông trong khi phải bảo vệ thêm 1 người không có khả năng tự vệ thì mới thật sự là khó khăn đấy. Mac phản bác.

-Còn 1 vấn đề là trích xuất mẫu vật và lấy dữ liệu nghiên cứu, tôi chắc ở đây không ai làm được. James nói sau 1 hồi lắng nghe 2 người kia tranh cãi

-Mary có thể training (hướng dẫn) cho chúng ta việc đó. Nếu như vậy thì cần bao lâu? Mac hỏi Mary.

-Tất cả mẫu vật nghiên cứu được liệt vào nhóm vi sinh vật tối nguy hiểm, riêng việc hướng dẫn các anh mặc đồ bảo hộ rồi lấy ra 1 cách an toàn từ phòng bảo quản đã mất 1 ngày, nếu hướng dẫn bảo quản trong thiết bị di động về đây cũng không ít hơn 1 ngày nữa. Mary đáp.

-Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, James lắc đầu.

Tôi thấy Mac có vẽ vẫn cương quyết từ chối nhưng với tình thế hiện tại nếu không có Mary việc thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ không xong nên đành đưa ra giải pháp.

-Mac! Tôi và Hoàng đây có thể bảo vệ Mary vì tôi cũng chưa có nhiệm vụ gì rõ ràng cho đến khi gặp được Fisher.

-Nhưng cậu phải hiểu là….mà khoan…cả cậu này cũng có trong nhiệm vụ này sao? Mac nhìn Hoàng rồi hỏi

-Nếu các anh không từ chối!

-Tôi có xem qua hồ sơ của cậu đây, cũng không có gì nổi trội lắm. James lắc đầu.

-Cậu ấy và tôi là 2 trong 3 người còn sót lại duy nhất ở Sài gòn, trừ nhiệm vụ ở Tân Sơn Nhất ra đã vào sinh ra tử với nhau bao nhiêu lần nên việc đánh giá cậu ấy ông cứ tin tưởng ở tôi.

James nghe xong thì cũng xuôi xuôi cộng thêm vấn đề cần người để bảo vệ Mary nên cũng miễn cưỡng mà đồng ý, lúc này thì Mac cũng không thể nói gì thêm được.

Hiện tại Christ và Mary đang ở Bắc Hàn nên chúng tôi phải bay đến đó vừa để đổi máy bay vừa đón họ rồi mới có thể vượt Bắc Thái Bình Dương đến Alaska.

Quay lại về kế hoạch tác chiến, khu nghiên cứu vốn là 1 khu hầm chứa tên lửa hạt nhân do Mỹ xây dựng nhằm tấn công phía đông nước Nga nên rất chắc chắn và phức tạp, khu nghiên cứu này sâu 32 mét dưới lòng đất và băng tuyết, ngoài 4 cửa phóng tên lửa đã khóa chặt từ lâu thì chỉ có 1 đường xuống, việc đột nhập không khó vì chúng tôi có mã khóa cửa điện tử, chỉ sợ nó không có đủ năng lượng dự phòng cho đến khi chúng tôi đến.

Khu nghiên cứu này được chia làm 5 khu vực chính được nối với nhau bởi các đường hầm, Khu nuôi nhốt vật thí nghiệm, khu thí nghiệm, khu văn phòng và lưu trữ, khu nhà ăn và ở của cán bộ nhân sự và cuối cùng là trung tâm năng lượng – liên lạc.

Với nhiệm vụ này ưu tiên ban đầu là khôi phục năng lượng và liên lạc để bảo toàn mẫu vật và dữ liệu, tiếp đó là giải cứu còn việc tiêu diệt rab chỉ là thứ cấp. Chúng tôi thống nhất sẽ tiến vào khu năng lượng trước để mở lại các hệ thống camera quan sát và ánh sáng, đánh giá tình hình rồi mới tiến hành giải cứu những người còn sống.

-James! Ông thử liên lạc với Bắc Hàn xem họ có Sarin không?

-Minh! Cậu đang nói gì vậy, Sarin đã bị cấm sử dụng từ năm 1993 rồi.

-Vậy ai cung cấp cho Syria sử dụng hồi năm 2012?

-Nhưng cậu cần chất khí kịch độc đó làm gì chứ. Mac hỏi.

-Sau khi vào được khu năng lượng nếu như tất cả mọi người đã thành Rab hết anh nghĩ 10 người chúng ta liệu có thể sống sót đến được khu mẫu vật hay không?

-Ý cậu là…James bất đầu ngộ ra.

-Đúng vậy! Chúng ta sẽ thổi khí Sarin qua hệ thống thông gió đến toàn bộ khu hầm sau đó mang thiết bị bảo hộ vào rồi đem mẫu vật ở phòng cách li ra.

-Cũng hợp lý nhưng còn những sinh vật thí nghiệm thì sao? Christ hỏi tôi.

-Cả tôi và anh đều đã chạm trán với chúng rồi, những sinh vật này đạn bắn có thủng cũng không chết, mười người chúng ta đấu với 1 con chưa chắc đã lại.

-Minh nói đúng, chúng ta đã dùng tới thiết giáp mới hạ được chúng, khi đem về cuối cùng lại sống dậy nên đấu tay đôi không phải là cách đâu. Mac tỏ vẻ ủng hộ tôi nhưng tôi biết thực ra anh ta muốn giải quyết nhanh gọn lẹ để an toàn cho Mary.

-Ở Bắc hàn có thể còn loại chất độc này nhưng điều này vi phạm hiến chương Liên Hợp Quốc. James ái ngại.

-Ngài Tư lệnh ah! Việc ngài cùng mấy quan chức ở trên đại hội đồng bảo an cho phép Fisher thí nghiệm virus trên người vốn dĩ đã liệt vào tội ác chống lại loài người rồi. Tôi thẳng thắn.

-Thôi được rồi, cậu không cần phải nói nữa. Adam mau liên lạc với phía Bắc Hàn sắp xếp trước khi chúng ta tới, bây giờ tôi bàn giao lại toàn bộ tài liệu cho các cậu.

-Còn viện binh ứng cứu khi cần cấp thì sao? Wings lên tiếng hỏi trước khi James rời khỏi phòng họp.

-Không có! Quả thực không có cho đến khi các cậu lên được mặt đất vì tính tuyệt mật của nhiệm vụ này. Khi hoàn thành sẽ có máy bay từ Seattle Washington đến đón, còn ở nơi xa xôi như vậy chỉ trông chờ vào lực lượng tuần biên của Canada mà thôi, việc này Mac nắm rất rõ nên cậu cứ hỏi cậu ta, chúc may mắn.

James nói rồi bước vội ra khỏi phòng họp vì có việc bận để lại cả bọn nhìn nhau chưa biết phải làm gì tiếp theo, Adam thấy vậy liền nhắc:

-Đúng 15:00 các anh phải lên đường rồi nên có lẽ bây giờ qua lấy trang thiết bị thì hơn.

Xem đồng hồ đã hơn 2 giờ, cả bọn nghe vậy liền lục đục kéo nhau sang phòng trang thiết bị. Những người ở đây đã quen với việc này nên mau chóng mạnh ai nấy lấy trong hàng tá súng ống thiết bị để đầy trong các kệ tủ và trên giá, tôi thấy họ lấy các vũ khí bộ binh có cỡ đạn nhỏ như M4A4 hay súng Colt thì liền cản lại:

-Đạn 9mm và 5.56mm không làm gì được chúng đâu, các anh phải dùng đạn cỡ nòng từ 7.62mm trở lên.

Mọi người nghe tôi nói vậy tỏ vẻ không tin liền quay qua chỗ Mac thì anh ta cũng gật đồng ý với tôi như vậy khiến họ đồng loạt phải đổi sang súng SCAR-H và Shotgun, Beef thì bê luôn 1 khẩu trung liên M240, thằng Hoàng nhỏ con hơn nên bê 1 khẩu Negev, riêng tôi đã quen với khẩu CM901 từ hồi ở Sài gòn nên vớ ngay lấy, không quên bê luôn mấy hộp đạn xuyên phá mạnh và trang thiết bị cho Mary cũng như Christ.

Về trang thiết bị thì có bao nhiêu họ vơ tất, từ mặt nạ phòng chống độc, lựu đạn các loại đến kính nhìn đêm, tầm nhiệt – hồng ngoại rồi máy dò chuyển động, âm thanh, còn có cả mìn xuyên phá các loại, tất cả chất đầy 2 thùng 80 kg, tôi hỏi ai vác cho hết thì Mac đáp là cứ mang theo, đến nơi tùy tình hình mà sử dụng.

Kiểm tới kiểm lui coi bộ đã đủ trong đó món mà tôi khoái nhất là bộ trang phục dệt bằng sợi thủy tinh đặc biệt bao bọc tất cả các bộ phận để chống rab cắn, phải chi ai cũng có 1 bộ thì tốt biết bao.

Cũng không còn nhiều thời gian, chúng tôi nai nịt gọn gàng rồi kéo mấy thùng trang bị ra boong tàu nơi 1 chiếc máy bay C2 – 2 cánh quạt nhỏ đã đợi sẵn.

Thêm Bình Luận