The Khải Huyền

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
The Khải Huyền là một câu chuyện kể về nhân vật “Tôi” - một sinh viên đại học năm cuối tại mảnh đất Sài Gòn. “Rabs”, đây vốn là một loại văcxin nhưng lại phát triển thành cơn bệnh dịch quái ác, chính  …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 2-4: The Fall Of Danang – Đà Nẵng sụp đổ (4)
Đúng 6h sáng 2 thằng tôi vác xác ra trụ sở chỉ huy ngồi, quân phục K07 mới tinh, giày cao su còn nguyên mùi nhựa. Khi đến nơi thì thấy bên đó họ cũng đã chuẩn bị xong hết, xe cộ đã vào đội hình, hàng hóa được phủ bạt và neo chặt trên xe.

Tôi với thằng Hoàng ngái ngủ lại lấy phần ăn để sẵn trên mặt đất,ngoài cơm hộp mỗi người có thêm 1 bi đông nước.Tôi mở

hộp ra thì thấy là xôi bắp, ăn với đường cát vừa nóng vừa thơm. Vừa ăn xong chùi mép thì cũng có lệnh tập trung, chúng tối xếp thành 3 hàng dọc tùy theo nhiệm vụ.

Hàng thứ 1 là kíp lái thiết giáp và cảnh vệ trong xe có 8 người, nhiệm vụ mở đường.

Hàng thứ 2 cũng là cảnh vệ nhưng là nhiệm vụ bảo vệ có 12 người, 6 người trên 1 chiếc SUV 7 chỗ và 6 người trên xe tải.

Hàng thứ 3 là sĩ quan chỉ huy, lái xe và liên lạc có 5 người, tôi và thằng Hoàng thuộc nhóm này.

Điểm danh xong xuôi tay chỉ huy chỉ lưu ý 1 số điểm rồi cho quân lên xe đi luôn, có lẽ là họ cũng đi nhiều lần tuyến này rồi nên không có gì phải tính toán nữa.

Đoàn xe từ từ lăn bánh rời Đà Nẵng, chúng tôi đi theo đội hình cố định như sau: xe thiết giáp bánh lốp, xe chỉ huy, xe tải rồi xe cảnh vệ khóa đuôi, các xe luôn giữ tốc độ cố định là 55 km/h, xe thiết giáp chạy đầu điều phối toàn bộ đoàn xe chẳng hạn như thông báo tăng-giảm tốc độ trước khi vào 1 vùng địa hình nào đó. Xe tải là 1 chiếc xe được gia cố khá đặc biệt, đây là loại xe Huyndai 8 tấn với 10 bánh xe to cao, 2 bên thành xe và cabin được gia cố thép dày, ở trên cao có các lỗ châu mai, sau khi cảnh vệ vào trong thùng xe thì họ đóng chặt lại cứ như 1 cái hộp sắt, nếu là rab với tay chân thì không thể cạy phá ra được.

Trong xe tôi có 5 người, 1 cậu sĩ quan lái xe, cậu Long thông tin hôm qua, tay chỉ huy tên Huấn và 2 chúng tôi. Khi vừa lên xe không khí đã khá căng thẳng, tay Huấn thì cứ đảo mắt nhìn ra bên ngoài còn cậu Long thì luôn tay nắm bộ đàm thông báo tình hình, chỉ có tôi và thằng Hoàng ngồi sau khá lạc lõng không biết làm gì khác ngoài ngắm cảnh bên đường.

Sau khi băng qua cầu và rời khu an toàn, đoàn xe phải chạy qua thành phố trước khi ra ngoại ô. Ở Đà Nẵng cũng chẳng khác Sài Gòn là mấy, tất cả đều đã hoang tàn đổ nát, cỏ cây mọc hoang dại khắp nơi, có điều đây là đoạn đường huyết mạch nên đã

được dọn dẹp sạch sẽ, đoàn xe cứ bon bon mà chạy không gặp phải trở ngại gì. Sau 1 hồi chúng tôi cũng ra khỏi thành phố và chạy qua các khu dân cư, ở đây nhà cửa san sát, mỗi ngã tư – ngã 3 đều được rào chắn thô sơ bằng các giá gỗ và thép gai để tránh rab tràn vào nhưng vì đoạn đường dài tới hơn ba chục cây số, lại không ai coi ngó nên gặp rab là điều khó tránh khỏi.

-Có địch, nhóm tám đến mười phía trước, giảm tốc còn 30. Tiếng bộ đàm vang lên.

Đoàn xe lập tức giàm tốc độ, tôi với thằng Hoàng cũng hạ kính xe, lên đạn chuẩn bị chiến đấu nhưng tay Huấn ngồi trước quay lại lắc đầu tỏ ý bảo bình tĩnh. Từ nóc xe thiết giáp chạy trước 1 tay cảnh vệ trồi lên nắm lấy khẩu trung liên trên nóc lên đạn rồi chậm rãi bóp cò.

Vì xe tôi chạy sau nên tôi không rõ tình hình phía trước nhưng anh ta bắn từng loạt rất chậm rãi có vẻ không khó khăn gì mấy, sau chừng vài chục giây đã chui lại vào xe khóa cửa.

-Tăng tốc! tiếng hoa tiêu ra lệnh.

Đoàn xe lại nhanh chóng lao đi,

qua cửa kính tôi chỉ kịp thấy xác vài con rab bị bắn chết sau

đó bị máng ủi của xe thiết giáp hất văng qua 1 bên nát bấy,

tuy nhiên cũng còn sót vài ba con ở vệ đường, anh em trên xe tải nhanh chóng thò súng qua lỗ châu mai xử lý nhanh gọn.

Rời khỏi khu dân cư cũng là lúc nắng lên, cũng may trong xe có điều hòa nên không khó chịu gì mấy. Khác với tưởng tượng của tôi là đoàn xe sẽ lao vào rừng rú nhưng thực ra lại phải đi qua 1 khu công nghiệp đan xen nhà dân

trước, tôi để ý 2 bên đường thì thấy khu này bị phi pháo bắn phá tổn hại không còn gì, nếu nói là bình địa cũng không quá, nhìn kĩ thì thấy la liệt

mảnh thi thể vương vãi khô quắt queo, có vài con chó hoang đang đi lại tìm kiếm xem liệu có còn gì ăn.

-12 ki lô mét cộng, bắn sang phải 3, trái 2, cách 30 mét.

Cậu Long thông tin bất chợt nói qua bộ đàm rồi giơ tay lên đầu che lỗ tai lại, tôi chưa hiểu chuyện gì thì mươi giây sau bỗng nghe tiếng đì đùng từ xa xa rồi tiếng rít chói tai vang lên

Ầm…Ầm… Ầmm

3 quả đạn pháo rơi cách chúng tôi chỉ vài chục mét thổi khói bụi lên cao mù mịt, tôi với thằng Hoang hoảng hồn đổ dồn về 1 phía, chưa kịp định thần thì bên trái lại nổ thêm 2 loạt nữa, chúng tôi cũng chẳng kịp nhìn xem họ bắn cái gì.

-Tại sao phải bắn pháo vào 2 bên đường vậy Long? Tôi hỏi

-Ah! đây là cửa rừng, nếu không bắn xua chúng nó thì khi vào bên trong dễ bị chặn lại lắm.

-Tôi tưởng ở đây cũng khá an toàn chứ.

-Không hề! ở ngoài quang thì mình còn biết đường chứ vào rừng thì biết chúng nó ở đâu. Trên Bà Nà nhiệm vụ của họ là yểm trợ Đà Nẵng, còn ở quanh đây biết bao nhiêu đạn pháo với lính mới dẹp cho xong?

-Ah ra vậy. Tôi ồ lên

Long dứt lời thì xe thiết giáp dẫn đầu cũng ra lệnh sẵn sàng chiến đấu, 2 tay xạ thủ lập tức trồi lên nóc, tất cả các xe đều đã hạ cửa kính, thò súng ra ngoài chuẩn bị nghênh chiến, mới nãy nắng nóng là thế nhưng mới vào khu rừng chưa được bao xa thì không khí đã thay đổi hoàn toàn, vì bắt đầu lên cao nên đã

lạnh hơn, phần nữa đường cao tốc trong rừng tuy quang nhưng 2 bên đầy cây cỏ tù mù, không biết đâu mà lần.

Cậu Long ban đầu ngồi cánh phải, vì phải nghe điện đàm nên chuyển vào ngồi giữa, tôi với thằng Hoàng ngồi 2 bên kê nòng súng lên cửa mà nhắm ra ngoài nhưng xe lao đi quá nhanh, dẫu có rab cũng không kịp lấy mục tiêu mà điểm xạ.

Tôi nghĩ là nghĩ vậy nhưng không ngờ chưa vào rừng bao xa tiếng súng đì đùng đã nổ lên ngắt loạt, tôi cũng chẳng thấy gì và chẳng rõ là ai bắn vì phần mình vẫn phải tập trung cao độ vào 2 bên đường. Đang căng mắt căng mũi thì đúng là có rab thật, 1 con rab trong bụi cây bất chợt lao ra chồm theo đoàn xe, tôi điểm xạ 3 phát nhưng không trúng, tuy nhiên vài người trên xe tải thấy tôi bắn đã nhận ra mục tiêu mà hạ gục nó trước khi kịp lao vào đoàn xe.

Cả đoàn chúng tôi vừa chạy vừa bắn, tôi với thằng Hoàng vốn không quen với kiểu này nên toàn bắn trượt, có lúc quẫn trí mà xả cả loạt dài vào trong bụi rậm. Đoàn xe chạy vào đến chân núi thì bắt đầu leo lên, men theo địa hình người ta đã làm các con đường đèo bám theo sườn núi, có nhiều cung đường zíc zắc, 1 bên là núi 1 bên là vực nên cũng đã đỡ rab hơn nhiều, chúng tôi có chút thời gian mà thở tuy nhiên bù lại cứ phải ngả người hết từ bên này sang bên kia theo nhịp đánh lái của tài xế.

Đường núi hoang vu khó đi là thế nhưng có lẽ đã quá quen với cung đường nên các xe đều giữ nguyên tốc độ đánh lái mượt mà theo xe chạy trước. Càng lên cao khung cảnh càng thay đổi 1 cách đáng ngạc nhiên, ở chân núi chúng tôi còn thấy ít nắng nhưng

lên tới lưng chừng núi thì đã phải đi vào trong sương mờ, chúng bám vào cửa kính thành nước chảy ròng ròng, tầm nhìn lại không quá được 15-20 mét. Vì lên độ cao và là sườn đón gió của dãy trường sơn nên việc này cũng không có gì lạ, có điều không khí thay đổi quá đột ngột khiến cho chúng tôi sững sờ, khi nãy còn than nóng, bây giờ tôi đã cảm thấy lạnh đến nổi cả da gà nên kéo cửa kính lên rồi ngồi co ro nhìn ra cửa.

Xe đi thêm ít lâu coi bộ đã quá lưng chừng núi rồi chậm dần, cả đoàn xe cua vào 1 khoảng sân lớn có rào chắn bao bọc, nhìn không có vẻ gì là trại hay chốt cả mà chỉ như 1 khu vực tập trung tạm thời. Cả đoàn xe chạy vào trong đậu theo đội hình phòng thủ hình vòng cung, chỉ có chiếc xe tải là de đuôi lại có vẻ như để bốc hàng xuống. Tôi ra khỏi xe xách súng đi loanh quoanh chỉ thấy xa xa có mấy cái khu nhà như khu quản lý du lịch, nhà ăn và vui chơi, chẳng có dáng vẻ gì là nơi đóng quân cả.

Chúng tôi đợi chừng 3 phút sau thì có 1 toán lính chừng hai chục người với 2 chiếc xe nâng chạy tới, nhìn họ dù cũng quân phục, nai nịt súng ống nhưng có vẻ lại lôi thôi hơn chúng tôi khá nhiều. 2 bên làm việc với nhau gì đó 1 hồi thì hàng hóa cũng được bốc xuống. Mấy chiếc xe nâng cứ như con thoi chạy tới chạy lui dỡ hàng từ xe tải vào trong tòa nhà xa xa trong màn sương.

Tôi đứng dưới đây nhìn lên thấy còn cách đỉnh những mấy trăm mét thì không biết họ đưa hàng lên kiểu gì. Tới gần tòa nhà trước mặt tôi mới thấy đây là 1 ga cáp treo, hóa ra cách duy nhất lên trên đỉnh là đi cáp treo từ dưới lên, đây là hệ thống cáp treo du lịch của khu Bà Nà hill từ trước khi bị bệnh dịch, hiện giờ thì họ sử dụng như con đường độc đạo để lên trên chốt, quả thật rất thông minh.

Khi tôi vào trong ga ngoài hàng hóa đang được chồng chất

trong cabin cáp treo thì cũng thấy mấy người quân nhân kẻ nằm người ngồi 1 cách mệt mỏi bên trong, ai cũng khoát 1 lớp áo ấm dày hoặc là mền, có vẻ như đang bị sốt, đếm thì thấy cả thảy là 6

người, có lẽ đây là nhóm người bị Bệnh mà Vy nhắc đến hôm trước.

Vì cũng không có gì làm nên tôi đến bắt chuyện với 1 người có vẻ là tỉnh táo nhất

-Bên mình đang đợi để chuyển về căn cứ hả?

-….tôi chỉ nhận được 1 cái gật đầu.

-Các anh đang bị bệnh gì mà nhìn không được khỏe cho lắm?

-Sốt rét thôi. Anh ta đáp nhát gừng

Tới đây tôi cũng chẳng thể hỏi gì thêm với thái độ này nên đành dùng hết nhãn lực mà đánh giá, họ chân tay đang run lập cập, mồ hôi lạnh toát ra, trong mắt có nhiều tia máu màu đỏ thì đúng là sốt rét thật.

Suy luận 1 hồi thì Hoàng với Long đi tới nói công việc cũng sắp xong, đã bàn giao tôi với Hoàng và 2 người nữa cho phó chỉ huy làm lực lượng bổ sung tạm thời nên cứ ở trên chốt vài ngày. Trên đó khá an toàn nên cứ yên tâm, không việc gì phải lo, vừa nói cậu ta vừa chỉ về phía tay phó chỉ huy tên Long đang đi lại.

Tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều nên níu áo cậu ta lại rồi nói nhỏ:

-Mấy tay lính này không được khỏe cho lắm nên cậu nói cô Vy kiểm tra cho cẩn thận vào, dù là bệnh sốt rét đi chăng nữa để nó lây lan trong trại cũng không tốt đâu.

-Dạ vâng, em hiểu rồi. Trên đó có điện đài, a gọi về là gặp em ngay.

-Ừ đi mạnh giỏi. Tôi vỗ vai cậu ta

Vừa dứt lời đầu kia đã có tiếng còi xe, mấy người

cảnh vệ đưa bệnh binh ra xe tải xong họ cũng lăn bánh đi luôn. Tôi với Hoàng vào 1 cabin rồi chuẩn bị đi lên trên chốt, đang ngồi thì cabin tự nhiên chuyển động chậm chậm rồi nhanh dần, trong màn sương mờ tôi chỉ thấy được vách đá và cây cỏ dưới chân còn trước mặt chỉ là 1 màu trắng đυ.c,

cứ như lao vào chốn không gian vô định.

Được chừng mươi phút thì chúng tôi nghe tiếng máy nổ ì ì từ xa xa, có lẽ đã lên đến nơi. Các cabin chạy chậm dần rồi ngưng hẳn, 1 lát sau lại chạy tiếp từng cái 1 vào ga để bốc hàng xuống. Tôi với Hoàng bước ra thì thấy có vẻ mình đang ở 1 khu du lịch thì đúng hơn là 1 cái chốt.

Ở đây la liệt các tòa nhà, pháo đài theo kiểu trung cổ của châu âu, có vọng gác, tường thành được xây bằng xi măng giả cổ. Mặc kệ ai làm gì thì làm, 2 thằng chúng tôi vác súng đi lòng vòng cho biết. Đây là 1 khu du lịch cũ ngay trên đỉnh núi, lại được xây theo mô hình pháo đài ngày xưa nên họ trưng dụng luôn làm điểm cao, xung quanh là tường thành, bên trong là sân và các tòa nhà để ở cũng như sinh hoạt, vì tường thành khá cao nên để đặt pháo họ phải dùng nhiều bao tải đất đắp thành 1 cái bệ cao ngang tường thành, sau đó mới đặt khẩu pháo lên.

Ở đây có 3 loại pháo chính cả của Mỹ lẫn Liên xô như 105mm, 122mm và 130mm, mỗi loại có tầm bắn khác nhau từ 10km, 15km đến 27km nếu không sử dụng đạn tăng tầm.Trong trại này có khoản 20 khẩu pháo được bố trí về cả 4 phía không theo quy định biên chế nào cả, có lẽ là để phù hợp với mục tiêu.

Ngoài ra điểm nhấn ở pháo đài này là các tòa tháp cao phải hơn 20 mét sừng sững ở các góc của pháo đài, giữa làn sương mờ tôi cũng chẳng rõ họ đặt cái gì trong cái lỗ châu mai nên nhất định phải lên xem khi có dịp. Quay vào trong thì ở giữa sân ngoài 1 tháp phun nước đã đóng rêu xanh lè là mấy cái lán trại tạm bợ bằng nylông có vẻ là kho chứa đạn, trên sân cũng la liệt vỏ đạn và thùng gỗ có vẻ khá bừa bộn.

Dạo 1 vòng xong xuôi cũng là lúc mấy người kia bốc dỡ xong hàng hóa đưa về kho, cả đám người nhốn nha nhốn nháo kẻ bưng người khiêng rồi khui hàng ra coi nên tôi cũng chẳng rõ là bao nhiêu nhưng chắc phải hơn 1 đại đội.

Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy ai tỏ vẻ quan tâm đến 2 ngừoi chúng tôi nên tôi với Hoàng lại chỗ 2 thằng lính mới kia, chúng nó cũng đang ngồi ở 1 góc chả biết làm gì.

-Linh với Tiến hả? Tôi hỏi khi đọc bảng tên chúng nó

-Dạ vâng. 1 thằng đáp

-Anh tên Minh còn đây là Hoàng, bọn anh bên….bộp bỗng nhiên thằng Hoàng đá chân tôi 1 cái, cũng may là nó nhớ đang làm gián điệp, không thì tôi đã tuôn ra là bên liên quân rồi.

…bên Huế mới chuyển về rồi

bị điều lên đây…

-Dạ, 2 anh, giọng miền nam luôn? trước đây quê ở đâu zậy? Cậu kia xởi lởi

-Tớ Vũng tàu còn ông này tây nguyên, Hoàng chen vào

-2 Thằng em quê Biên hòa, cũng được 1 năm tuổi quân rồi.

-Ừ! trên này có vẻ cũng hay nhưng chắc ở lâu thì buồn lắm đây

-Vâng, em cũng thấy vậy, hy vọng tuần sau được điều trở về.

Chúng tôi đang tụm 5 tụm 3 thì ở sau có tiếng giày gõ bồm bộp như cố tình cho chúng tôi nghe, quay lại thì thấy khoản 4-5 thằng có vẻ sành đời đang bước đến.

-Đệch! lính mới chúng mày ạ!

1 thằng lên tiếng rồi cười hô hố trong khi mấy thằng kia nhìn chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Chào mọi người! Tôi cất tiếng vì dù sao cũng lớn tuổi nhất trong đám lính mới này

-Quen biết đéo gì mà chào! 1 thằng đáp ngay lập tức, kiểu này thì căng rồi đây.

Sau câu nói chặn họng đó không khí bắt đầu đông đặc lại rồi căng thẳng, tôi không nhìn cũng biết thằng Hoàng đang hít sâu vào 1 hơi đề kìm lại chứ không thì cả tôi lẫn nó đã lao vào bem cho mấy thằng hạ sĩ này 1 trận.

-Mẹ chúng mày, tư trang đâu đem ra đây cho các bố kiểm, đứng đực ra đấy làm gì? Thằng đầu đàn to tiếng.

Cả 4 thằng chúng tôi chưng hửng nhìn nhau chưa biết làm sao thì mấy thằng kia đã lao tới giật lấy ba lô để dưới đất. Tôi lúc này quay qua cản thằng Hoàng lại cứ để coi mấy thằng ranh này nó làm gì, 2 cậu kia có lẽ cũng biết chuyện ma cũ bắt nạt ma mới nên đành im.

Trong balô chúng tôi cũng chẳng có gì, mấy bộ đồ mặc khi không làm nhiệm vụ, mấy chiếc vớ, kem, bàn chải đánh răng và ly tách uống nước, ấy vậy mà chúng nó cũng thó cho bằng được tuýp kem đánh răng, tội cho 2 cậu kia, có mấy bộ quân phục mới bị chúng nó lấy luôn tại chỗ, mấy thằng cô hồn thay ra rồi mặc đồ mới vào, quăng bộ quân phục cũ xuống dưới sân rồi khề khà bỏ đi như không có chuyện gì.

-Mẹ ….! Thằng Hoàng lầm bầm.

-Má chúng nó, để đó tính sau, thu dọn lại đi. Tôi thở dài

4 chúng tôi lui hui cho lại đồ vào trong balo, đang làm thì tay Long chỉ huy phó đi tới.

-Mấy người dọn đồ vô nhà C, 12h có cơm rồi tôi bàn công việc sau.

Cậu ta tới nói đúng 1 câu rồi quay lưng đi thẳng, chẳng bận tâm chúng tôi có nghe hay không, Thằng cha này tên Long mà tướng tá lại mảnh khảnh, giọng nói yêu yếu cứ như là bê đê vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ là chân phụ việc cho thằng chỉ huy trưởng cũ.

4 thằng chúng tôi rồng rắn dẫn nhau vào 1 cái tháp canh, trước cửa có nghi “Phòng chỉ huy”.

-Á đù! được ở phòng chỉ huy. Thằng Hoàng phấn chấn

-Tụi nó sợ sốt rét nên cho anh em mình ở đây, có gì mà mừng. Tôi dứt lời khiến nó cụt hứng.

Chúng tôi đẩy cửa vào trong, ở bên trong tháp này là 1 căn phòng lớn hình tròn, trần khá cao và có cầu thang lên trên nóc, ngoài bàn làm việc và tủ hồ sơ còn có 1 chiếc giường nệm khá lớn được ngăn sau bức rèm, trên tường có gắn bản đồ khu vực và tác chiến, ngoài ra còn có mấy thứ linh tinh như điện thoại bàn, ống nhòm rồi súng ống, toàn là đồ của tay chỉ huy cũ.

-2 anh nằm giường đi, bọn em nằm đất cũng được. Thằng Tiến cất lời

-Thay phiên nhau mà nằm, lo gì em. Tôi đáp rồi cũng mấy đứa nó sắp xếp lại chỗ ăn ngủ cho gọn.

Chúng tôi thằng quét thằng hốt rồi phủi bụi trong phòng 1 hồi cũng đã tới trưa, bụng đang reo thì có kẻng khiến chúng tôi phải chạy ra ngoài.

Ở giữa sân ngoài 1 số lính phải gác thì toàn bộ đang tập trung lại thành mấy hàng dọc, chẳng ai có vũ khí gì nên chắc là chuẩn bị ăn cơm. 4 thằng tôi đứng vào sau 1 hàng thay vì chia nhau ra nên hàng này dài hơn 1 tý, mấy tay lính cũ quay lại thấy cười đêu đểu chẳng hiểu vì sao.

Hàng ngũ xong xuôi thì cả bọn đi thất thểu về nhà ăn cũng là 1 căn lán căng lên bằng ni lông có sẵn nhiều bàn nghế bát đĩa, tôi để ý thì toàn là đồ sang trọng, nghế bọc da, bàn cẩm thạch còn chén bát toàn là gốm sứ Minh Long cao cấp chẳng đồng bộ gì với mấy món ăn nhìn chán chết đi được. Có lẽ là đồ của khu du lịch đep ra trưng dụng.

Mỗi hàng người đi vào 1 dãy bàn riêng, vì chúng tôi đi chung nên thành ra hết chỗ ngồi, tôi cùng thằng Hoàng và Tiến qua những chỗ còn trống thì bị mấy thằng khốn kia kê chân lên nghế không cho ngồi. Vì không muốn gây sự nên tôi nháy mắt với chúng nó bảo bới cơm vào tô, gắp đồ ăn rồi ra chỗ khác ngồi.

Tính là tính như vậy nhưng đám người này cũng không phải vừa, tôi vừa đưa đũa gắp miếng cá khô thì chúng nó thò tay vào khoắn sạch ngay lập tức, thò tay gắp miếng rau thì 2 thằng đưa đũa vào xúc nguyên cả đống rau luộc giơ ra chỗ khác. Tức mình nhưng không làm gì được tôi chan miếng nước mắm rồi bỏ đi.

Vì trên này sương phủ cả ngày nên chỗ nào cũng ẩm ướt, 3 thằng tôi đành ngồi ăn ở chỗ mấy thùng gỗ đựng đạn, tôi nhìn qua tô của 2

thằng kia

thấy cũng chẳng khác gì mấy, le que mấy cọng rau và cá khô ăn chẳng bỏ dính răng.

Vì cũng chẳng có gì mà ăn nên chúng tôi xong trước, tôi tranh thủ liếc mắt nhìn quanh xem cái bọn lính lác này phải chăng thằng nào cũng thế? Ở bên kia lán có 1 bàn chỉ 5-6 người, đồ ăn có thêm trứng và thịt gà có lẽ là của bọn chỉ huy, trừ tay Long hi-fi thì thằng nào cũng bậm trợn, đám lính còn lại chừng 70% cũng là thể loại bất hảo.

-Mẹ mấy cái thằng này, vậy mà anh bảo lên đây nghỉ dưỡng, sáng không can thì đấm chết cha tụi nó ra.

-Lỡ rồi, mà cũng đừng dây vào chúng nó làm gì, thấy thằng lùn lùn kia không? nó còn mỗi mấy cái răng chắc cũng do đánh nhau… thằng có sẹo ở cổ bên kia chắc chắn là do chém nhau, còn sẹo lẻ tẻ thằng nào cũng có, bọn này trước đây chắc gần 1 nửa là du thủ du thực.

-Thế sao lại bị điều lên trên này? Thằng Tiến hỏi

-Anh chả biết, có khi đám này tình nguyện lên đây cho thoải mái, thích làm gì thì làm.

Cả 3 thằng tôi to nhỏ 1 hồi thì bọn họ cũng đã ăn xong để lại 1 bãi chiến trường đầy chén đĩa rỗi tùy nghi di tản, 1 thằng đi tới nói vào mặt chúng tôi:

-Lính mới thì ra mà dọn chứ ngồi chơi hả mày?

Cũng như lúc sáng, chúng tôi hít sâu vào rồi đứng dậy đi về phía bàn, cũng may có 2 tay anh nuôi lại chỉ dẫn bọn tôi dọn cho nhanh và chỗ rửa.

*anh nuôi: người nấu ăn trong quân đội

4 thằng khệ nệ khiêng đống chén bát chất đầy trong 3 cái nồi quân dụng ra chỗ rửa thì thấy còn có 1 phi nước, không biết sao cho đủ nhưng đột nhiên thằng Hoàng cười 1 cách đầy nguy hiểm.

-Đéo cho bố ăn thì bố cho chúng máy ăn đồ dơ luôn, thế là nó chạy lại vạch chim đòi đái vào phi nước nhưng tôi can.

-Mày đái vào rồi mai cả 4 thằng ăn dơ chung với bọn nó ah? Ngu!

Thế là chúng tôi cũng chịu khó ngồi rửa nhưng chẳng sạch cho lắm,không có nước rửa chén nên pha ít xà phòng tắm gần đó cho xong. Đang úp chén đĩa lên giàn thì bỗng nhiên 1 chiếc giày ở đâu bay tới đáp ngay vào đầu thằng Hoàng cái kịch rồi rớt vào chậu nước.

Tôi đứng dậy nhìn ra sau thì thấy 3 thằng ôn con trấn đồ của chúng tôi khi sáng đang nằm sải lai cười như khỉ chỗ mấy thùng đạn, 1 thằng không có giày.

Thằng Hoàng chẳng suy nghĩ nhiều cũng biết là chuyện gì vừa xảy ra, nó đứng phắt dậy, vẫy 2 tay cho sạch nước rối tiến về phía 3 thằng kia, tôi lúc này biết sắp có chuyện nên liền đuổi theo tuy nhiên cũng khá căm chúng nó nên chỉ đi sau chứ không cản lại, được mấy bước thấy 2 thằng Linh-Tiến cũng đã theo sau tôi từ bao giờ.

3 thằng ôn kia thấy chúng tôi đi lại cũng đứng dậy ưởng ngực chuẩn bị, 1 thằng còn huýt sáo gọi mấy thằng khác đang canh gác gần đó chạy lại.

Mấy thằng chúng nó tưởng chừng thằng Hoàng chạy lại đôi co vài câu nên chống nạnh tỏ vẻ, ai ngờ cậu em tôi chạy nhanh mấy bước rồi phi lên làm 1 cước ngay ngực thằng đứng giữa làm cho nó ngả bổ ra sau vào đống thùng đạn. 2 thằng bên cạnh dù trở tay không kịp nhưng cũng vội tung nắm đấm ra.

Thằng Hoàng biến chắc điều này nên khi hạ mình xuống đất nó đã cuối thấp người quay giò lái làm thằng bên trái ngã

nhào xuống

nhưng không may thằng còn lại nhảy bổ luôn vào ôm lấy nó.

Thằng Linh, Tiến thấy vậy định nhảy vào chưa biết là đánh hay là can nhưng bị tôi bảo lui ra sau. Phần mình đi về hướng 3 thằng lính gác đang cầm súng chạy tới.

Quay lại chỗ thằng Hoàng, cái chiêu bị rab đè và bám chúng tôi có lạ gì, nó bị thằng kia ôm ngang hông toan vật ngửa ra sau,

đúng theo chiêu thức nó sẽ đưa 2 tay xuống dưới luồn vào giữa 2 cánh tay của thằng kia, tiếp đó giơ cả 2 tay thật nhanh lên trên và qua trái, lúc này vòng tay của đổi thủ sẽ bị bung ra, sau đó nó sẽ quay lại cầm lấy đầu

đối thủ mà vặn cho gãy cổ, tôi thấy tình hình đang sợ nó bẻ gãy cổ người ta

chưa biết làm gì thì ai ngờ nó đã tung chiêu.

Vị bị ôm sau hông nên nó chơi được ăn cả, ngã về không, nó búng mình ra sau thật mạnh làm cả 2 ngả ngửa ra sau, lúc ngã cu cậu

tranh thủ kê cùi chỏ vào bụng đối phương thế là thằng nằm dưới sẽ ăn cả cái cùi chỏ mang trọng lực của cả 2. Không nói cũng biết thằng đó ôm bụng la oai oái thế nào.

2 thằng bị đạp ban đầu đã lôm côm bò dậy chuẩn bị đánh nhau với nó. Lúc này

tôi chẳng cần lo cho nó nữa mà chuẩn bị đập nhau với 3 thằng lính gác kia. 3 thằng nó đang phăm phăm chạy tới thành 1 hàng dọc, tôi thấy dễ ăn nên cũng căng mình lấy hết sức mà lao lại thế là 1 bên 3, 1 bên mỗi mình tôi lao vào nhau như 1 chiếc xe máy và 1 chiếc oto nhưng tôi biết tận dụng lợi thế của mình, tôi hướng bả vai có cánh tay bằng titan về phía trước rồi thúc mạnh vào người thằng chạy đầu ai ngờ lực mạnh quá nên nó liền ngả ngửa ra luôn, 2 thằng phía sau

đang có đà tự nhiên bị chặn lại cũng va vào nhau mà ngã xuống.

Tôi chỉ muốn can chúng nó lại chứ không muốn đánh đấm gì nên không tung chiêu ra nữa, ai ngờ 1 thằng lôm côm bò dậy móc luôn súng lục chỉa vào tôi, lúc này mạng sống

bị đe dọa nên tôi liền nhảy tới đá văng khẩu súng đi, có lẽ lực quá mạnh 1 cánh tay của nó đập luôn xuống đất tưởng chừng muốn gãy.

Coi bộ nhây nhưa không được nên tôi vớ lấy 1 khẩu ak,chọt thẳng qua bao xe chỗ bả vai 3 thằng nó, nói là chọt chứ cũng phải đè rồi kẹp 1 hồi mới xong, bây giờ cả 3 thằng nó bị xiên qua vai bởi 1 khẩu ak, tôi thì đứng sau cùng giữ nòng súng rồi xoay chúng nó mòng mòng như xoay heo, 3 thằng lính gác cứ chới với ra sau cố bắt lấy tôi rồi chửi bới mà không được.

Bên thằng Hoàng trận chiến cũng đã ngả ngũ, nó nhỏ con tuy đánh không lại ai nhưng được cái nhanh, cứ né thằng này thì thụi thằng kia 1 đấm, bị vây nhắm đánh không lại thì thủ đòn nhứ thằng bên trái xong đυ.c vào mặt thằng bên phải, 3 thằng bố láo bên phía nó sau 1 hồi đã máu mồm máu mũi tè le nằm vật ra đất, mặt nó cũng dính máu mà tôi ko biết có phải do nó ăn đòn hay không.

Tôi đang còn khoái chí xoay 3 thằng lính gác thì thêm nhiều thằng khác đã chạy tới, rồi đột nhiên có tiếng súng nổ. Là tay Long bê đê, thằng cha này chắc lâu rồi không bắn nên bắn chỉ thiên mà tay cứ run lên.

Nước này thì cũng chẳng thể đánh đấm gì nữa nên tôi buông 3 thằng kia ra, vì bị xoay chắc vài chục vòng nên chúng nó choáng váng ngã cái phịch ra đất, có thằng còn nôn hết cơm canh khi nãy ra ngoài.

Tôi tưởng thế là xong ai ngờ trong đám người lố nhố 1 thằng to cao bặm trợn ngồi bàn chỉ huy khi nãy phăm phăm lao ra,mặt đằng đằng sát khí. Bỏ mẹ, cú này thì gay rồi, thằng cha này mà đánh nhau có khi chẳng ai dám can, nhưng mà tôi thì thẳng thắng lắm, nhặt khẩu Ak rồi lên đạn cái cạch tôi chỉa vào mặt nó.

Thằng đó chắc cũng không ngờ tôi chơi kiểu này nên chưng hững lại rồi nghiến răng, tất nhiên là cả đám xung quanh lập tức móc súng ra chĩa về phía chúng tôi nhưng tôi lúc này đã nhanh tay hơn 1 chút,

lôi 1 thằng nằm quay đơ dưới đất lên để đỡ đạn.

-THÔI! LÀM LOẠN ĐẤY HẢ. 1 thằng khác cũng có vẻ chỉ huy trung đội lên tiếng rồi bước ra.

-Không có mà, quả thật không có mà! mấy tiểu đệ mới tới mà sao lại bắt nạt mấy tiểu đệ quá vậy hà….! tôi giả giọng châu tinh trì nói lai lái khiến cho mấy thằng bên kia cũng phải bật cười

-Mẹ! mày còn giỡn! Bỏ súng xuống!

-Bên kia bỏ trước đi! Nghe tôi nói hắn quay lại gật đầu, mấy thằng sau đành nghe theo

Tôi thả thằng kia ra rồi cũng vứt súng xuống đất tuy nhiên vẫn nắm lấy dây đeo, đúng như dự đoán súng chưa kịp chạm đất, thằng to con khi này đã lao lên. Tôi giật mạnh sợi dây khẩu súng lại bật lên kẹp vào nách.

-Huỳnh đài ah, huỳnh đài ăn cái gì mà khôn vậy hả? Tôi nói

Lúc này bọn bên kia đã nhịn cười không nỗi cười lên ầm ầm chẳng buồng giương súng nữa, thằng nói chuyện với tôi biết cũng hết cách nên lên can thằng to con lại rồi lùa tôi với thằng Hoàng vào trong nhà C nói chuyện.

-Mẹ mấy thằng bây lên đây làm ông nội hả?

Hắn đóng cửa rồi la ầm lên, không quên đạp chân vào bàn cái uỳnh..

Tôi ngồi xuống nghế chẳng bận tâm gì mấy mà quay sang coi mặt mũi thằng Hoàng ra sao, hóa ra cu cậu cũng ăn mấy đấm dập môi, máu me đầy miệng.

Thằng cha kia lại tiếp tục la ó, cứ đi lại đυ.ng cái gì đạp cái đó, đặc biệt là đạp vào cửa tới mấy lần kiểu như cho bên ngoài biết. Tôi với thằng Hoàng chưng hửng nhìn nhau không hiểu gì, chỉ kịp nhìn thấy tên trên áo là Hòa.

Để cho hắn quậy phá chán chê, 1 hồi cũng mệt hắn mới lại vừa chống nạnh vừa thở rồi thỏ thẻ:

-Tôi lạy 2 ông con trời, bà Vy dặn tôi coi chừng 2 ông mà 2 ông mới tới mấy tiếng đã đánh nhau thì làm ăn gì được?

-Vy nào? Tôi giả bộ

-Thôi đừng vờ vịt, hắn móc ra 1 tờ giấy rồi quăng lên bàn, cũng có con dấu bên ngoài giống của tôi nên tôi chẳng buồn mở ra xem.

-Lính tráng của cậu như cục cứt ấy, tôi chưa bắn chết mẹ hết chúng nó là may. Biết là phe mình nên tôi lên giọng

-Ông bắn đi rồi chúng nó phơ ông luôn, cũng may là ông chưa móc tờ lệnh ra. Từ nay về sau đừng có mà phá nữa

-Mẹ, chúng nó có để cho bọn tôi yên đâu. Thằng Hoàng điên tiết.

-Suỵt! nhỏ nhỏ cái mồm thôi, để đấy tôi lo nhưng bây giờ muốn khỏi lộ 2 ông phải chịu phạt.

-Phạt cái gì nữa, lỗi do chúng nó, cậu để tôi kể….tôi đang định phân trần.

-Cái lệ đập nhau khi mới vào lạ gì nữa mà kể, hắn xua tay rồi tiếp tục. 2 ông muốn làm báo cáo cho bà Vy thì sớm mai phải vác súng đi xuống khe quỷ nữ mà dọn xác, tôi không xử 2 ông ra trò thì kiểu gì cũng lộ.

-Khe gì? Tôi hỏi

-Khe núi!

-Tôi mới nghe khe gì xong đây mà. Tôi bắt bẻ

Thằng Hoàng lúc này với lấy tay tôi rồi chỉ lên bản đồ trên tường có nghi rõ 2 chữ “Qủy nữ”, tôi liền quay qua nhìn hắn trừng trừng đòi giải thích.

-Thì chỉ là cái khe núi, mấy đứa nó đồn có con quỷ nữ hút máu dưới đó mà làm gì có.

-Mà sao lại có xác dưới đấy?

-Đó là chỗ nước suối chảy ra, mấy con dại hay tới uống nước bị bắn chết ngã xuống làm dơ, xuông lôi mấy cái xác ra thôi mà.

Chưa kịp nói hết câu tự nhiên hắn lại đập bàn cái rầm rồi văng tục mấy câu để bên ngoài tưởng đang còn đánh bọn tôi khiến tôi không khỏi phì cười. Qủy gì tôi cũng đã thấy rồi nên kệ luôn, chỉ muốn hắn biến đi đâu cho lẹ đi nên gật đầu, trước khi ra ngoài hắn còn lại bứt trên áo tôi mấy cái nút rồi quệt máu trên mồm thằng Hoàng trét vào mũi tôi. Đúng là lắm chuyện.

Đợi hắn đi khuất tôi lại cái bản đồ thằng Hoàng chỉ khi nãy thì thấy ở góc có nghi Khe Qủy Nữ cùng 4 gạch dọc với 1 gạch ngang theo kiểu chấm công, chắc chắn là để đếm người tử trận.

Thêm Bình Luận