The Khải Huyền

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
The Khải Huyền là một câu chuyện kể về nhân vật “Tôi” - một sinh viên đại học năm cuối tại mảnh đất Sài Gòn. “Rabs”, đây vốn là một loại văcxin nhưng lại phát triển thành cơn bệnh dịch quái ác, chính  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 13-3: Last Man Standing - Người cuối cùng (3)
6h47

Chúng lại bắn pháo sáng mở đường cho tụi rab càng quét, tiếng súng vẫn còn nhưng đã ít hẳn. Tôi nằm im trên sân bay giữa đống hỗn độn đầy máu và thịt khi mà tiến thoái đều lưỡng nan.

Tôi bò chậm chậm trên bãi đáp, thỉnh thoảng đạn vẫn vụt qua đầu mà không biết là địch hay ta, tụi rab ngoài này chỉ còn vài con đang ăn ngầu nghiến những cái xác từ sáng tôi phải cẩn thận trườn qua mà không để chúng chú ý. Phải mươi phút sau tôi mới tới được 1 chỗ an toàn là gầm 1 chiếc xe vận tải của địch.

Tôi âm thầm nằm im quan sát, ở đâu cũng toàn là địch, chỉ còn khẩu súng lục, con dao dài và chục viên đạn.Làm sao mà sống?

Tôi lật mình trở lại nhìn lên gầm chiếc xe tự nhủ thế là hết rồi tôi ơi, nhưng có gì đỏ nhỏ xuống mắt cay xè…. mò mẫm ra mé ngoài rồi tôi cố trèo vào trong xe, yên vị trong cabin ở 1 vị trí cao hơn tôi mới nhìn rõ được cả chiến trường. Bọn rab bây giờ đã chiếm được toàn bộ và lùng sục khắp nơi, chúng ngáo nghiên đi lại cứ như chốn không người, xô đẩy nhau cấu víu nhau để tìm xác mà ăn tươi nuốt sống.

Tiếng súng nổ lên ngắt quản ở đâu đó khiến cho bọn rab ùa tới vây chặt lấy, giữa đêm tối tôi không biết được chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhớ lệnh khi nãy là rút về phía Bắc nên tôi định tìm cách ra đó nhưng tình hình quá căng thẳng, bọn rab ngổn ngang khắp nơi và đi lại lùng sục như vậy họa chăng có cánh mới thoát khỏi đây được.

Đang còn suy nghĩ thì bỗng nhiên bên kia đường băng có ánh đèn pha chói lóa rọi lại rồi tiếng gầm của xe quen thuộc vang lên, anh em điều 1 chiếc xe tăng ra càng quét lũ rab. Chiếc xe lừ đừ bò từ trong trảng cỏ ra ngoài, tay xạ thủ trồi ra càng quét ngang dọc, tụi rab thấy thế không lấy làm hoảng sợ mà còn lao tới. Chiếc xe lấy đà rồi lao thẳng ra ngoài cán tất cả những con rab trên đường đi của nó để lại phía sau những đường máu nhòe nhoẹt.

Trước mắt tôi là cảnh tượng khó có thể tin nỗi, bọn rab cứ như đàn kiến đông vô kể chạy thành từng đám trên đường băng lao tới, 3 khẩu súng trên xe nã đạn không ngừng nhưng cũng chỉ bắn hạ được số ít lũ điên loạn. Khẩu pháo 105 li giật mạnh rồi thổi lửa vào giữa đàn rab, bọn chúng bị thổi tung lên trời,bị bắn nát bấy nhưng chưa lâu bọn ở sau đã tràn qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra và rồi trong phút chốc chiếc xe đã lọt thỏm giữa bầy rab, chúng trèo lên bu kín chiếc xe, chiếc T54 nhấn ga lao tới rồi quay tháp pháo hòng xua đuổi bọn chúng nhưng bất lực, Bây giờ trước mắt tôi chỉ là 1 cục đầy rab hỗn độn đang di chuyển.

Bất chợt tôi để ý từ đằng xa quân ta đang bí mật di chuyển về hướng ga quốc tế, hóa ra là họ đưa chiếc xe lên để dương đông kích tây, định trèo xuống bám theo họ thì ở đâu 1 tiếng rít chói tai vang lên, Trên trời 1 đường lửa đỏ chói lao lên rồi lại bổ đầu hướng xuống đất.

ẦM! quả tên lữa cắm vào chiếc xe tăng khiến nó và cả đám rab nổ tung, địch ở ngoài đã bắn hạ chiếc xe, tôi thấy vụ nổ quá kinh khủng nên chỉ biết nằm dưới đất ôm đầu.

Lúc này quân ta mới chỉ di chuyển được 2 phần 3 đoạn đường, sau vụ nổ bọn rab lại tản ra, địa hình trống trải nên họ đang phải nằm im bên lề đường băng nếu tôi không

làm gì thì bọn rab sẽ phát hiện ra họ mất. Tôi thò tay xuống đùi chỉ còn khẩu súng lục với ít đạn không thể làm gì được.

Sực nhớ đây là chiếc xe vận tải nên tôi mở kính hậu nhìn ra sau, toàn là phi xăng. May quá tôi trèo ra rồi dùng dao mở nắp và đυ.c lủng 1 số thùng vì không đủ thời gian nữa rồi.

Chìa khóa vẫn còn cắm ở ổ tôi liền đề máy, tiềng đề ba rì rì vang lên thu hút những con rab xung quanh, chúng bắt đầu bâu lại đập vào thùng xe, với tay lên kính. Chiếc xe mà không nổ là tôi chết chắc, kiên trì thử lại lần nữa. May sao nó lại nổ máy, không vội bật đèn pha mà tôi nhấn ga lấy đà trước. Chiếc xe lăn bánh nhanh dần, những con rab ngán đường bị tôi cán không thương tiếc, sau khi đã vòng ra được rìa bãi đáp tôi mới bật đèn pha lên, bọn rab lúc này đã nhận thấy được mục tiêu mới nên đổ vào lại trong khi đó bên ngoài tiếng súng lại nổ lên. Chết thật, đạn găm ào ào vào xe nghe đinh tai, cửa kính bị bắn nát cả nên tôi phải cúi mình xuống cầu mong đừng trúng lốp xe trong khi mắt phải dán ở kính chiếu hậu vì chạy nhanh quá xăng sẽ không chảy ra đủ

Tôi chạy chậm rồi nhanh dần cho tụi rab kịp bám theo, phút chốc đã có cả ngàn con rab chạy ào ào theo sau. Cách vị trí của anh em chừng 200 mét tôi toan hành động, mở cửa lái tôi thò súng ra bắn xuống nền đường với ý định châm lửa nhưng không được, viên đạn găm xuống vết xăng ở dưới nền đường nhưng không tạo ra mồi lửa, bất lực thay băng đạn khác, 1 tay giữ lái 1 tay thò ra sau cố nhắm rồi nổ súng nhưng vẫn không được.

Chỉ còn cách anh em hơn trăm mét, xăng trong xe rỉ ra có lẽ gần hết nên nếu bẻ lái sẽ thất bại còn chạy tiếp không khác gì gϊếŧ anh em nên tôi đành phải chọn cách cuối cùng là cho lật xe để tạo ra ma sát.

Nghĩ là làm tôi đạp thắng rồi đảo tay lái hết cỡ, chiếc xe đang ngon trớn như con ngựa bị níu cương nên ngã quỵ xuống lật ngang ra đường. Những gì tôi còn có thể thấy

đó là cabin bị lật ngang ra rồi tôi bị hất sang 1 bên đập đầu vào đâu đó choáng váng.

Khối sắt khủng lồ trượt 1 đường dài trên bãi đáp chóe lên những đường lửa dài ngoằn rồi đốt vệt xăng dải cả mấy trăm mét dọc đường băng cháy hừng hực. Cả ngàn con rab ngu dốt nãy giờ bám theo sau bị thiêu đốt

như đuốc sống chạy toán loạn như đàn ong vỡ tổ.

Tôi nghe mùi thịt cháy, mùi khói rồi hơi nóng rát rạt phà vào người, cố với tay nắm lấy gì đó để trèo ra ngoài nhưng không được, cả chiếc xe đang bốc cháy và chỉ còn vài giây nữa tôi cũng sẽ bị chìm trong biển lửa.

Ho khụ khụ bởi khói, tôi bất lực dùng cùi chỏ đập kính để chui ra nhưng không được, mọi thứ trước mắt tôi cứ nhòa dần đi, tay chân rụng rã không còn chút sức lực.

CHOANG! Minh…! Nhanh! Nhanh!

Kính xe vỡ ra văng cả vào mặt tôi, ai đó thò tay vào xốc nách tôi lôi ra ngoài.

-Cõng nó đi…!

-Không…lôi..chúng thấy…

2 người nắm lấy vai áo tôi thấp người rồi lôi sền sệt đi trong khi tôi vẫn đang ho lấy ho để vì ngạt khói, trước mắt chiếc xe đang cháy rừng rực rồi nổ tung.

7h24

Nhờ tôi đánh lạc hướng và tiêu diệt được phần nào bọn rab nên cả đội lúc này đã rút an toàn vào ga đến quốc tế, thằng Ngọc vỗ vào mặt tôi:

-Tỉnh chưa, uống nước không?

Không đợi tôi trả lời nó đưa tay ra sau lưng tôi nâng lên rồi mớm chai nước vào miệng:

-Đau…! Tôi rên

Mấy người thấy vậy xúm lại, 1 người dùng dao rạch áo tôi từ trên xuống dưới rồi nhăn tráng.

-Bỏng hết cả rồi…

Tôi lúc này mới hơi tỉnh lại và bắt đầu cảm thấy cơn đau sau bắp tay và lan dần ra bả vai rồi gần như cả vùng lưng, trong ánh sáng lờ mờ tôi cố ngoái đầu ra nhìn, phía sau nhiều phần thịt đã bị cháy đen loang lổ lòi cả cơ ra ngoài.

Họ lật úp tôi lại rưới nước lên rồi gỡ mấy mảnh áo cháy ra, ai đó đem bông băng lại nhưng với diện tích như thế thì không đủ mà băng lại nữa. Tôi xua tay bảo khỏi cần vì cũng chẳng quan trọng

nữa.

-Cảm ơn cậu! Ừ! cảm ơn nhiều nhé!

Vài người lên tiếng, nhưng tôi đau quá nên cũng chỉ gật gật.

Chúng tôi bây giờ mạng sống đã như ngàn cân treo sợi tóc, ở trong sân bat llà rab, bên ngoài là địch, mất liên lạc và còn sắp tới giờ quyết định nổ boom.

Gần 30 phút nữa thôi mà họ không tới chúng tôi sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây, hy vọng cuối cùng cũng mong manh quá.

Cả đại đội giờ chỉ còn non 30 mạng nằm ngồi la liệt trên mấy đường băng nhận hành lý, tay Nam và tay Hòa im lìm nhìn ra ngoài, tay vẫn đang xách cái cặp táp định kích nổ vì tình hình đã hết sức vô vọng.

Tay Hòa ngồi phịch xuống 2 tay vò đầu bức tóc rồi

ngẩn lên nhìn mọi người, có lẽ giờ ai cũng đã hiểu chuyện gì sẽ đến nên đáp lại chỉ là những ánh mắt né tránh

Qủa boom hạt nhân được đặt ở hầm tòa nhà trung tâm thành phố có sức công phá 15 MEGATON tức tương tương với 15 triệu tấn thuốc nổ TNT, bán kính hủy diện hoàn toàn là 13-17km và

bán kính thiệt hại nặng là 24km. Khi Vụ nổ xảy ra,

ở vùng bán kính hủy diệt c nhiệt độ có thể llên đến 300 triệu độ C khiến tất cả mọi thứ gồm cả

nóng chảy và bốc hơi ngay lập tức bao gồm cả nhà cửa, hơn nữa

áp lực ở vùng thiệt hại nặng còn đủ san bằng tất cả

những thứ trên mặt đất thành bình địa.Sài gòn phút chốc chỉ còn là bãi tha ma

còn Chúng tôi họa may chỉ còn là nắm tro tàn mà thôi.

Tuy nhiên cái gì nó cũng có cái giá của nó, cái ổ rab lới nhất miền nam sẽ bị dọn sách sẽ, hơn 2 sư đoàn quân Trung Quốc sẽ bị quét sạch trong chớp mắt và rồi bọn chúng sẽ phải rút lui vì Sài gòn chẳng còn ý nghĩa chiến lược gì nữa.

7h 36 phút tối

Bầu không khí im lặng…Ai đó thở dài thường thượt rồi đốt điếu thuốc, anh em truyền tay nhau. Có người móc trong túi áo ra tấm ảnh gia đình rồi ngồi lặng nhìn.

-Có ai muốn nói gì không? sao im lặng thế? đằng nào mà chả chết?Ai đó nói

-Im mẹ mầy đi! 1 cậu đáp lại

-Thôi trật tự hộ cái, chết tới nơi còn muốn nói năng gì nữa…

Mấy cậu lính chán chường

lại lặng lẽ nhìn nhau.Anh Nam tiến lại bảo tôi kiểm tra bộ đàm nhưng vẫn không có tý sóng nào cả, tôi lắc đầu bất lực nhìn đồng hồ.

-Hay đừng cho nổ boom nữa đồng chí Hòa ơi! thằng Tôn lên tiếng.

Tiếp xúc với nó chưa lâu nhưng tôi đã biết nó là thằng bốp chát nhưng không ngờ lại tới mức độ này.

-Này mày bảo cái gì đấy! 1 cậu hùng hổ xách súng đứng dậy

-Đằng nào cũng đã mất Sài Gòn rồi, chúng ta chết hay

chúng chết đâu có thay đổi được gì hả?

-Mẹ cái thằng nhát chết này! cậu kia quăng súng xuống sàn rồi lao tới vung tay định đấm cho thằng Tôn 1 cái.

Không phải

vừa, thằng Tôn né đòn rôi đưa gối lên ngay bụng cậu kia. Tất cả mọi người lúc này quá bất ngờ với sự việc nên liền đứng dậy lao tới can ngăn.

2 thằng ôm lấy nhau vật xuống đất, phải 4 người lao vào mới gỡ được 2 đứa nó ra.

-Mẹ! tao nói không đúng ah?tao còn Mẹ già ở quê, chúng mày tưởng tao sống tới đây rồi mà còn muốn chết sao?

-Thằng chó kia! mày có phải là lính không hả?

-Thôi! thôi!

-Thằng Tôn nói không phải là không có lý, chúng ta có thể tái chiếm lại Sài Gòn, mạng người chứ có phải chó đâu!

-Bọn hèn chúng mày đang nói gì thế? Mẹ! có thôi đi không?

Và cứ thế cả chục người lao vào cuộc tranh luận,

họ tranh cãi nhau tại sao phải chết 1 cách như thế này trong khi những người kia lại quyết hy sinh vì lợi ích đât nước. Chả mấy chốc mà họ lao vào nhau thêm cả những người can ngăn tạo thành 1 đám hỗn độn không tả được.

Tôi nhìn 2 tay sĩ quan cầu cứu nhưng họ vẫn ngồi đó không thèm để ý, tay Hòa vẫn chậm

rãi đưa tay lên rít từng hơi thuốc một.

ĐÙNG! súng của ai đó cướp cò, những tiếng la hét chửi bới im bặt. Tôi hoảng hồn đứng dậy, anh Nam lao vào đám đông hô mọi người tản ra. Trên sàn thằng Tôn nằm co ro như con tôm, tay nắm chặt khấu súng ngắn.

Anh Nam lôi nó lên nhìn khắp người, không sao cả. Thì ra là súng cướp cò.

-ANH EM NGHE ĐÂY! DÙ SAO ĐI NỮA CHÚNG TA CŨNG PHẢI CHO NỔ BOOM, GIỜ CÓ HÈN NHÁT HAY BỎ CHẠY CŨNG ĐÃ QUÁ MUỘN!

Vì đất nước, vì đại cục và vì nhân dân chúng ta phải hy sinh là điều không thể tránh khỏi nhưng chúng ta ở đây là để chiến đấu, hi sinh vào lúc này không phải là lãng phí sinh mạng mà là hoàn thành nhiệm vụ.

Anh Nam nói dong dõng mà giọng đượm buồn, mọi người im lặng lắng nghe sau đó quay về chỗ ngồi, tôi đang định đặt đít xuống thì từ xa xa có tiếng gầm gừ vang lại.

-RAB! Con bệnh! tôi la lên.

Tất cả mọi người đứng phắt dậy lên đạn hướng súng về phía những tiếng kêu phát ra càng lúc càng gần. Tiếng chân gõ cồm cộp xuống đất, tiếng rên, chính là chúng nó, tiếng súng cướp cò khi nãy đã vô tình thu hút chúng vào đây.

Đừng bắn

! càng bắn chúng sẽ càng đổ tới, tôi nắm lấy nòng súng 1 cậu rồi hạ nó xuống.

Anh Nam thấy vậy liền đồng ý nên lệnh cho tất cả rút dao ra cận chiến, tôi dù còn đau nhưng vẫn còn sức lực, thân trần trùng trục cầm dao chờ đợi.

Hơn chục con rab chạy tới, tôi nhắm con đầu đàn rồi ra hiệu cho anh em lao lên, chúng tôi bổ vào nhau. Tôi không lạ gì với tụi rab, lúc nào chúng cũng cắm đầu tới, tay thì chới với để bắt con mồi trong khi miệng thì hả sẵng để tớp lấy nên chỉ cần né được là chúng sẽ mất đã té dúi dụi.

Tôi lách qua 1 bên, nó trượt qua, xoay cán dao tôi cắm xuống gáy nó 1 phát lút cán. Lính đặc công nổi tiểng vì dùng hàng lạnh lên cũng không có gì khó với họ, nhanh thì 1 đường, muốn đẹp mắt thì 3-4 đường nên người thì cắt cổ, người bổ vào đầu trong vài giây sau

chúng đã đổ gục.Ghê gớm nhất có 1 cậu nắm đầu rồi rạch từ cuống họng xuống bụng làm cho phèo phổi xổ ra ngoài tanh tưởi.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, đám này vừa chết đám khách đã lao tới, lần này đông hơn và ầm ỉ hơn, chúng tôi lại phải lao vào chúng mà đâm chém.

Bọn rab không biết sợ, thấy mục tiêu càng vùng vẫy chúng lại càng say mồi. Chúng tôi vung dao lên ngang dọc mà xả, có vài người lắp lưỡi lê rồi đâm xiêng 2 con 1 lúc, cảnh tưởng thật hổn loạn không ngờ

Chiến thuật của tụi rab lúc nào cũng là vây tròn nên tôi đứng giữa trận chiến lại nhàn nhã nhất, hạ được 1 con là rảnh tay sang giúp đồng đội chứ không phải 1 mình chống 2 -3 đứa như những người khác.

Đang tung cước lên đạp 1 con cố đè đồng đội tôi xuống thì có cái gì đó quật mạnh

vào bả vài tôi đau điến khiến tôi ngã dúi dụi lăn 2 vòng rồi bật dậy.

Sừng sững trước mắt tôi là 1 con rab cao phải 2 mét đầu tóc dài như quỷ còn đôi mắt thì đỏ ngầu, lạ 1 điều là 2 bàn tay nó bị cưa tới tận cổ thay vào đó

là 2 cục tạ hình vuông như đầu búa.

Chưa kịp định thần thì nó gián 1 búa xuống chố tôi đang nằm, tôi nhanh chóng trở mình lăn qua 1 bên, tiếng búa sắt đập xuống nền nhà nghe đinh tai, tôi cố bò dậy chuồn đi nhưng chưa kịp nó đã sút cho tôi 1 cái lại tôi văng đi mấy mét.

Không chỉ có 1 con như thế tấn công tôi, anh em cũng đang phải chống chọi với những con rab quoái thai mà quân TQ tạo ra.Con thì lắp lưỡi cưa trên tay, con thì lùn

nhưng khắp người gắn đầy đinh gai nhọn hoắc trong khi có con thì 2 tay là 2 cây đại đao dài ngoằn.

Tình thế khó khăn, càng bắn chúng sẽ càng đổ vào nên anh em vẫn ngoan cố đánh trả chứ không dám nổ súng.

Nhờ phối hợp tốt nên người đánh lạc hướng người tấn công nên đã gϊếŧ được 1 vài con tuy nhiên chúng quá đông và dai sức nên có nhiều người bị chúng vồ lấy mà không kịp trở tay.

Vè phần tôi, sau khi ăn cú sút thì ruột gan tôi muốn vỡ tung đến thở cũng không được đành phải nằm liệt dưới nền nhà, tôi gắn sức bò dậy trường đi nhưng còn quoái vật đã ở sau lưng toan vung búa bổ xuống.

Ai đó thấy vậy liền hét lên thu hút sự chú ý của nó cho tôi thêm ít thời gian nhưng nó quay qua nhìn mà không hề bận tâm và quyết gϊếŧ tôi cho bằng được.Tôi lúc này chỉ biết nhắm mắt chờ chết.

ĐÙNG

! ĐÙNG

! ĐÙNG

! ai đó nổ súng, còn quoái thú trúng đạn trào máu rồi đổ sập xuống người tôi.

Anh em vì thất thế nên đã có lệnh bắn trả, chúng tôi vãi đạn như mưa vào bọn chúng trong phút chốc đàn rab đã bị diệt tại chỗ, còn chúng tôi mất thêm 5-6 anh em nữa.

Vì đã lộ vị trí nên chúng tôi phải nhanh chóng di chuyển đi chỗ khác, tôi lật con rab chui ra ngoài nhưng đau quá không di chuyển được. Anh nam chạy tới đạp con rab ra rồi đưa tay kéo tôi dậy nhưng cũng không được.

-Đau quá

! Gãy xương sườn rồi anh ơi

!

-Cố lên

! anh quỳ xuống khoát tay tôi qua vai rồi dìu tôi dậy. Tôi nhăn mặt cố đứng lên.

Chưa đi được 3 bước tiếng súng nổ lại vang lên, cửa kính vỡ loang choang, đạn găm chi chít khắp nơi. Chúng tôi ngã rạp xuống không kịp chống cự, quân TQ ở ngoài sân bay đã phát hiện chúng tôi nổ súng nên tiến công vào để tiêu diệt cho bằng được.

Bị tập kích bất ngờ, nhiều anh em bị trúng đạn ngã xuống nhưng vẫn ngoan cường rướng lên bắn trả. 1 số anh còn lại thì tìm cách thoát ra ngoài vì bên trong ga địch đã vây và bắn từ 3 phía.

Chúng ném lựu đạn cay vào để khống chế định bắt sống chúng tôi nhưng may thay chúng tôi đều có mặt nạ phòng độc, lợi dụng màn khói chúng tôi liền rút ngay ra khỏi nhà ga.

Tôi bị gãy 2 xương sườn ở mạng trái nên anh Nam phải dìu chạy ra, 1 tay ôm chặt nó lại để nén đau, tay kia tôi vẫn giương súng bắn trả để yểm hộ cho anh em rút ra ngoài

Bên ngoài tụi rab vẫn còn nhiều và đang chạy lại, chúng tôi còn hơn chục người tiến thoái lưỡng nan. Tay Hòa chạy trước thấy tình hình căng quá không có cách nào khác nên lệnhcho anh chạy lên chiếc A328 180 khách đang đậu ở cầu cảng.

Tôi khất khưởng từng bước lên thang mà đau điến người, bọn rab đuổi theo quyết liệt thậm chí đã nhảy vồ vào mấy đồng chí, họ xô ra nhưng không bỏ chạy được vì muốn cầm chân cho đồng đội mình thoát.

Anh Nam dìu tôi vào trong khoang hành khách rồi chạy ngược ra cửa kêu mấy đồng chí cầm chân chui vào nhưng không kịp nữa bọn rab đã đổ xô lên đầy thang, mọi người xúm lại xô thang ra và đóng cửa nhưng không được.

-Vào đi kệ mẹ bọn nó

!

-Không

! em đóng cửa

!

Đồng

chí ấy nã băng đạn cuối cùng vào tụi rab rồi xoay mình kéo cửa máy bay lại mặc cho bọn rab đã nắm lấy được mình cào cắn trào máu khắp nơi.

Cuối cùng thì cửa máy bay đã được đóng lại, chúng tôi còn đúng 12 người.

7h54 phút tối

2 người sĩ quan mở cặp táp ra, tra chìa khóa và nhập mã. Tay Hòa nhìn mọi người 1 lượt rồi giơ tay lên ấn nút, anh Nam liền ngăn lại

:

-Còn 6 phút, anh đợi thêm 5 phút nữa

đi

!

-Đồng chí còn muốn đợi nữa sao

? Được

! chết sớm hay muộn có khác gì nhau. Nói rồi anh ta chống nạnh chờ đợi trong khi anh em vẫn đang thất thần thở lấy thở để.

Và chưa có bao giờ khốn cùng như lúc này, tới giây phút sống sót cuối cùng chúng cũng không để cho chúng tôi yên.Từ đâu đạn bay như mưa vào khoan máy bay, găm chi chít khắp nơi thổi bay cửa kính và băm

nát chiếc máy bay tả tơi.

Chúng tôi

nằm rạp xuống mà không thể làm gì hơn, anh Nam thấy tình thế quá cấp bách

nên bò tới chỗ chiếc cặp táp toan nhấn nút nhưng không kịp nữa rồi, 1 tiếng nổ đinh tai vang lên, quả đạn xuyên qua

xé chiếc máy bay đứt làm 2. Chúng đã đưa xe tăng vào trong sân bay từ bao giờ.

Chúng tôi bị sức ép của vụ nổ đẩy văng tứ tung, ghế ngồi, mặt nạ dưỡng khí và hành lí trong máy bay bị thổi tung lên cháy khét rẹt. Chiếc máy bay rên lên kẽo kẹt rồi gãy làm đôi chổng đầu lên trời.

Tất cả anh em lúc này ở phía đầu chiếc máy bay nên ngã dồn về phía sau rơi xuống đất riêng chiếc cặp táp bị mắc lại trên tay vịn của 1 chiếc ghế ngay trước ghế của tôi.

Tôi nhoài người cố rướn lên với lấy nó nhưng không được, đau quá, tôi ho khụ khụ khạc ra cả đống máu, máu trào lên cả mũi rồi chảy đầy mặt. Nhìn xuống dưới, 1 đoạn thép do sức ép của vụ nổ đã xuyên qua ổ bụng phải tôi từ bao giờ. Cố thêm 1 lần nữa tôi với lấy

nó rồi nhoài người ra, tôi ôm chiếc cặp lăn lông lóc xuống dưới.

1 ai đó đỡ lấy tôi rồi kéo ra sau chiếc máy bay để tránh đạn của địch.

7H58

Anh Nam nhấn nút.

Chiếc cặp reo lên tít tít liên hồi,cả thảy 5 người còn lại nhắm mắt chờ đợi vụ nổ….

1 giây 2 giây rồi 3 giây trôi qua….

Không! Không có gì xảy ra cả….!

Tay Hòa thấy sự bất thường liền lao tại giành lấy chiếc cặp rồi nhấn thêm lần nữa, vẫn không có chuyện gì xảy ra…điên tiết anh ta đè lên chiếc nút liên tục nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tít tít….

Qủa boom không nổ, cũng không phải vì quá giờ đã định cũng không phải vì do địch chặn sóng.

…………….

Qủa boom không nổ là do tôi, cái đêm trước khi chiến dịch diễn ra tôi đã âm thầm trở lại hầm tòa nhà Vincom, ở phía trên thang máy có cài mìn nhưng phía dưới hầm tụi rab bị khống chế đã mở đường cho tôi dễ dàng vào trong cabin thang máy, 1 thân 1 mình tôi đưa chiếc hộp chứa vốn có khả năng chặn sóng xuống dưới hầm rồi đặt quả boom vào trong đó khóa lại.

Từ đó qủa boom đã yên vị bên trong chiếc hộp nên không thể nhận được lệnh kích nổ dù thế nào đi nữa.Tôi làm nhưng vậy không phải vì tôi sợ

chết mà là tôi không thể để sài gòn bị phá hủy hoàn toàn như vậy được, hơn nữa tôi có niềm tin mãnh liệt rằng công lý vẫn còn trên cuộc đời này, U.N sẽ phải giúp chúng tôi….

Tay Hòa điên tiết đập nát chiếc cặp táp, đã quá giờ nên với anh ta cái cặp chỉ còn là miếng sắt vụn dù tôi đã biến nó thành sắt vụn trước đó ít ngày. Có lẽ hắn ta ngộ ra điều gì đó nên chạy xốc lại về phía tôi:-LÀ MÀY! MÀY ĐÃ LÀM GÌ? THẰNG KHỐN NẠN! THẰNG BÁN NƯỚC ….! Nắm cổ áo tôi hắn gào vào mặt.

Đáp lại những lời chửi rủa của hắn là những bãi máu đặc quoánh tôi khạc ra ngoài, anh Nam thấy vậy nhảy vào can.

-Không phải do nó! có trục trặc gì mà thôi! nó sắp đi rồi! tha cho nó đi!

Gỡ tay Hòa ra khỏi người tôi, anh Nam

và những người khác thì không ai nói gì nữa ngồi phệt xuống đất trong khi vài con rab thỉnh thoảng lại chạy tới nhưng không vượt qua nổi được làn đạn của địch.

Tôi nằm sóng soài đưa mắt nhìn mọi người, tôi cảm thấy có lỗi với họ, có lỗi với những người ta ngoan cường chiến đấu tới phút chót nhưng vẫn cảm thấy việc mình làm là đúng nhưng dù sao tôi cũng sắp phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Sau 1 hồi thấy chúng tôi không

phản công, Địch quân trên xe bọc thép từ tứ phía tiến lại xua đuổi bọn rab rồi bao vây lấy chiếc máy bay đã nát bấy, mấy anh em

còn lại

giương súng lên định bắn trả nhưng anh Nam ngăn lại chờ đợi chúng tới.

Bọn chúng đổ xuống xe cẩn trọng tiến vào.

-BỎ SÚNG XUỐNG!!! 1 Thằng Tàu nói giọng lơ lớ la lên!

Anh Nam tiến lên trước chờ đợi tỏ vẻ muốn đám phán trong khi Tay Hòa ban đầu còn chần chừ nhưng qua ánh mắt của anh Nam

đã hiểu ra điều gì đó nên làm theo, 5 người còn lại quăng súng xuống đất lịch kịch. Riêng tôi bây giờ đã nằm bất động máu me lênh láng nên chỉ biết dõi mắt nhìn theo.

Bọn TQ cần trọng tiến lại

từng bước từng bước 1,

phút chốc đã vây lấy chúng tôi.

Mấy tên nhảy tới túm lấy áo anh Nam rồi đạp vào khủy chân bắt anh quỳ xuống, mấy đồng chí khác cũng bị tương tự, có người dằng co quyết không quỳ nhưng sau khi bị giộng mấy bán súng cũng đã phải khuất phục.

1 Tên chỉ huy từ từ bước tới, tên bụng phệ mắt hí

đeo súng bên hông đúng bản chất tàu khựa, hắn chống nạnh nhìn 1 lượt rối rút súng tỏ vẻ muốn gϊếŧ chúng tôi, hăn đi lại nhìn ngắm cả 5 người đang quỳ trên sân bay, hắn nắm đầu tóc rồi vả bôm bốm vào mặt từng người, miệng thì xì xồ gì đó trong khi đám lính thì cười hả hả, cuối cùng hắn chỉa súng vào đầu 1 đồng chí toan nố súng…

Nhưng Khoan!

Từ trên trời những tiếng rền vang ở đâu dội lại, giữa đêm tối tôi chỉ thấy mấy chiếc bóng vụt qua rồi hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, cả khu vực bị bỏ boom chìm trong khói lửa, những chiếc xe thiết giáp xung quanh bị thổi tung lên trời rồi lật chổng vó,còn địch thì bị vụ nổ thối bay văng tứ tán,

những ngươi còn lại đều nằm rạp xuống chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tên chỉ huy của địch lúc này trợn mắt nhìn lên trời rồi hoảng sợ hấp tấp siết cò: ĐÙNG!

Hắn bắn chết 1 đồng chí ngay tức khắc

Anh Nam điên tiết thét lên: Gϊếŧ!!!

Cả 4

người còn lại vùng lên rút lựu đạn giấu trong người tao tới bọn địch. Bọn chúng hoảng loạn nổ súng bắn chi chít vào người các anh nhưng họ vẫn gắn gượng những bước cuối cùng lao tới chúng.

Lựu đạn nổ, thổi bay cả các anh và địch, tên chỉ huy cũng bỏ mạng ngay tại chỗ.

Những gì cuối cùng tôi có thể thấy là tôi bị sức ép đẩy văng ra xa thêm mấy mét nằm lật ngửa. Bọn địch biết viện binh của chúng tôi đã tới nên hấp tấp tháo lui.

Tiếng ẦM Ì trên trời lại vang lên nhưng lần này lớn hơn, 2 chiếc AC-130 khạc lửa cả đoạn dài xuống bãi đáp, đạn minigun thối những đường lửa đỏ chói truy quét bọn địch, mấy chiếc xe của chúng trúng đạn rồi nổ tung.

Toán phi cơ F18A sau khi bay lướt qua lượt đầu bây giờ đã trở lại, họ càng quét sạch sẽ bãi đáp và trảng cỏ bằng boom napan.

Những con rab ngáo ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra bị đạn cày xé rồi bị đốt cháy chạy toán loạn.

Không quân U.N đã tới….

Mắt tôi mờ đi và đầu óc bắt đầu mộng mị, tôi thò tay xuông định rút cây thép ra vì tôi không thể chết với cây thép trên người được nhưng đau quá tôi không làm được.Bất lực buông xuôi…

Ở trên trời những cánh dù buông ra trải dài khắp sân bay như những đóa hoa trên bầu trồi

rồi những chiếc máy bay vận tải cỡ lớn bắt đầu hạ cánh, liên quân được đổ ra ngoài sau đó nhanh chóng dọn sạch sân bay. Trên bầu trời hàng chục toán tiêm kích của Liên quân U.N – Việt Nam rềnh vang lạng qua đầu, họ dội boom xuống khắp thành phố ở những nơi địch đang chiếm đóng rồi càng quét khiến chúng không kịp trở tay.

Tôi cười mỉm đầy vui sướиɠ, cuối cùng Sài Gòn đã được giải cứu,U.N đã tham chiến để đánh đuổi bọn bành trướng TQ và ngăn chặn bước tiến của chúng nhằm thôn chiến thế giới.

Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ 3 chính thức bắt đầu….

Người ta nói trước khi chết đi thì mình sẽ thấy những viễn cảnh tươi đẹp nhất cuộc đời, và thật như vậy.

….Ở trại chỉ huy David vẫn đang say sưa thuyết trình chiến lược trên bản đồ, Mary cẩn thận lắng nghe ông ấy rồi phiên dịch lại,nhưng chỉ có Christ và Mac là chú ý nghe trong khi Fisher đã chán ngấy và muốn gục xuống bàn… Mấy tay sĩ quan Việt Nam cau mày có vẽ không đồng ý cho lắm…

Và rồi Tôi cũng thấy mình trở lại căn nhà xưa với Ba Mẹ, Ba ngồi đọc báo còn Mẹ vẫn lui cui chuẩn bị bữa trưa trong khi chị gái bắt đầu soạn chén bát

Thằng Hoàng và Thằng Vinh đi vào sân từ bây giờ, chúng nó cười nói gì tôi chẳng rõ, Nhi đang làm gì đó trước cổng, em cuối xuống rồi nhanh chóng quay lại nhìn tôi với 1 bó hoa hồng trên tay….

Tôi cười lòng đầy hạnh phúc và mãn nguyện, hết 1 kiếp nạn rồi tôi ơi!

HẾT PHẦN 1

Thêm Bình Luận