Thê Hiền Phu Quý

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tác giả: Điền Tiểu Điền Converter: Ngocquynh520 Edit: Msanhuyen88 Nhân vật chính: Sơn Tảo, Chử Vân Sơn Giới thiệu: "Truyện kể về một cặp vợ chồng thợ săn, người chồng hằng ngày đều được vợ anh kể chuy …
Xem Thêm

Chương 47
Bên này Sơn Tảo cảm thấy có chút khó hiểu, Chử Vân Sơn cũng thấy có cái gì không đúng, Chử Vân Phi ôm Bàn Bàn đến không buông tay có thể nói là yêu thích không rời, đến khi Bàn Bàn bắt đầu cáu kỉnh vì buồn ngủ vẫn còn không muốn buông ra.

Bàn Bàn và Đô Đô chơi hơn nửa ngày, mí mắt sớm đã đánh vào nhau, Đô Đô còn may, được Sơn Tảo nhanh chóng ôm về phòng dỗ ngủ, Bàn Bàn lại không có vận khí tốt như vậy, Chử Vân Phi ôm hắn, tựa như không đủ để yêu thương. Chử Sách Ninh bên cạnh hắn nhanh chóng gọi phụ thân, bé cũng muốn ôm Bảo Bảo.

Chử Vân Sơn làm sao dám để đứa bé như Chử Sách Ninh ôm nhi tử của mình, hơn nữa tâm tình của Chử Vân Phi cũng có gì đó không đúng, thật vất vả mới đoạt được nhi tử tới tay, hắn nhanh chóng bảo Hạ Thảo ôm đi, mình cùng với Chử Vân Phi tiếp tục uống rượu

Bàn Bàn vừa đi, đứa bé Chử Sách Ninh cũng hấp ta hấp tấp muốn đi theo dỗ dành Bàn Bàn, Hạ Thảo thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cả hai đứa bé vào phòng.

Lão Ngưu cùng một đám thôn dân cũng được xem như là có mặt mũi cũng đang ngồi trên bàn, một chút cũng không cần đề cập đến, dưới sự vô ý phát tán uy nghiêm của Chử Vân Phi vẻ mặt lại càng thêm khẩn trương, tây chân luống cuống, rất không tự nhiên, Chử Vân Phi từ sau khi Bàn Bàn được ôm đi liền trầm mặc không nói, ăn vài miếng liền ngừng đũa, suy nghĩ không biết đã sớm bay tới đâu, trong mắt Chử Vân Sơn đều nhìn thấy rõ nhưng lại không thể ở trước mặt người khác nói toạc ra.

Có tòa địa thần Chử Vân Phi ở đây, sự hưng phấn của mọi người dâng cao không ít, khẩn trương cũng nhiều chứ không ít, về sau nhìn thấy Chử Vân Phi cũng giống như Chử Vân Sơn đều là người ít nói trầm mặc thì từ từ cũng buông lỏng.

Còn có người gan lớn hơn một chút, còn giơ ly, cố liều mời rượu Chử Vân Phi, Chử Vân Phi lại rất hào phóng, ai đến cũng không cự tuyệt, hai ba vòng rượu, ấn tượng của Chử Vân Phi đối với Ninh Hầu này đã tốt hơn nhiều.

Chử Lương từ lúc Chử Vân Phi nói câu “Ngươi đã thay đổi rất nhiều” trong lòng đã lung lạc rất nhiều, nhưng mà hắn xưa nay vốn cẩn thận, may mà tỏng lòng có chuyện nhưng trên mặt không hề lộ ra, chỉ có Hạ Thảo liếc nhìn hắn vài lần.

Kết thúc tiệc rượu đầy tháng, coi như tất cả đều vui vẻ. Tiễn thôn dân được no nê cơm nước, lại thanh toán tiền bạc cho đầu bếp ở trấn trên cùng phu xe, sau khi thu thập xong tất cả, Chử Vân Sơn mới có cơ hội cùng Chử Vân Phi hàn huyên một chút.

Lúc này ánh sao đã đầy trời, Chử Sách Ninh đã sớm ngủ, Chử Vân Sơn cũng bảo Sơn Tảo ngu trước, lại dặn dò Chử Lương chú ý an toàn, lúc này mới tìm được Chử Vân Phi đnag ngồi ở hậu viện.

“Ca, có muốn đi cùng đệ gặp phụ mẫu một chút hay không.”

Chử Vân Phi khẽ kinh ngạc, “phụ mẫu? di cốt của phụ mẫu huynh đã sớm tìm được, kể cả toàn bộ trên dưới Chử gia năm đó, đều đã chôn cất trong tổ phần của Chử gia.”

Chử Vân Sơn khẽ nheehcs miệng, “Đi thôi, nhìn Trung thúc một chút cũng tốt.”

Chử Vân Phi liền đứng lên, hai huynh đệ một trước một sau bước vào lối lên núi.

Đi không lâu, Chử Vân Sơn liền chỉ vào một căn nhà lá nói, “Ca, đây chính là nơi ở trước kia của đệ và Trung thúc.”

Chử Vân Phi liếc mắt, thần sắc sẫm lại, “Khổ cho đệ.”

“Không khổ.” Chử Vân Sơn lắc đầu,

Từ sau khi Trung thúc dẫn đệ tới nơi này, liền xây dựng căn nhà này, mới đầu đệ còn chưa quen, mùa đông trời lạnh, mùa hè lại rất nóng, trong núi muỗi rất nhiều, vừa đến mùa hè cả nguwoif đệ đều là vết muỗi đốt. Trung thúc luôn dỗ dành đệ, lại không chịu nuông chiều. Đốn củi, săn thú, tập võ, luyện chữ, một khắc cũng không được dừng lại. Ông luôn nói, cho dù đệ không còn là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc công cũng không thể bôi nhọ danh tiếng của Trấn Quốc công.”

Chử Vân Phi thở dài, “Trung thúc nói rất đúng.”

Chử Vân Sơn cười cười, “Sau cũng thành thói quen, mùa đông trời lạnh, có thể trải hai cái chăn trên giường, mùa hè nóng, đệ có thể cởi trần, muỗi nhiều đệ dùng khói tới hun. Sau này tập võ, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, từ từ cũng không còn cảm thấy mùa đông lạnh như vậy nữa.”

Chử Vân Phi vừa nghe vừa gật đầu, “Thói quen là tốt rồi.”

“Đi thoi, mộ phần của phụ mẫu chôn vài di vật đang ở trước mặt.” Chử Vân Sơn lại không tiếp tục nhắc tới quá khứ, chỉ mang theo Chử Vân Phi tiếp tục đi vào trong núi sâu.

“Thì ra là đệ lập mộ chôn y phục và di vật, ta đã đem di cốt phụ mẫu cùng người nhà dời về

phía Tây bắc của nhà cũ, Thanh Minh lần sau, huynh đệ chúng ta nhất định phải trở về tảo mộ, để phụ mẫu biết, hôm nay đệ cũng có nhi tử. Để cho bọn họ an tâm.” Chử Vân Phi nói.

Chử Vân Sơn cười một tiếng, “Được, đi thôi.”

Đi tới trước mộ phân chôn y phục và di vật của phụ mẫu Chử gia, Chử Vân Phi liền nhìn thấy không ít mô phần ở xung quanh, không khỏi có chút kinh ngạc, “Đây là…”

Chử Vân Sơn chỉ vào chỗ lớn nhất, “Đây là phụ mẫu của chúng ta, “ lại chỉ vào nơi ban đầu hắn nói với Sơn Tảo là thúc thúc, “Đây là Trung thúc.”

Lại chỉ vào mấy chỗ khác, “Đây là phụ mẫu của Sơn Tảo, ca ca, đệ đệ của nàng ấy.”

Chử Vân Phi vừa nghĩ liền biết chuyện gì đã xảy ra, thân thế ucar Sơn Tảo hắn cũng có nghe qua, nghĩ lại đây là những chuyện mà tên cẩu hoàng đế trước gây ra, không khỏi hận đến nghiến răng, “Tên cẩu hoàng đế kia nên bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục.”

Chử Vân Sơn cười nhạt, “Chết sống có số, được làm vua thua làm giặc mà thôi.”

Chử Vân Phi nhìn sâu về phía hắn, một hồi lâu mới chán nản thở dài, “Đệ xem ra đã nghĩ thông suốt, tên cẩu đế kia gϊếŧ nhà chúng ta, lại hại một nhà thê tử đệ, đệ một chút lại không hề so đo.”

Dứt lời ngồi xuống, cũng không quan tâm bùn đất có thể làm dơ bẩn y phục của mình hay không.

Chử Vân Sơn cười ha hả, cũng học theo hắn ngồi lên trên đất, dựa vào bia mộ không tên của phụ mẫu, “So đo thì thế nào? Dù sao huynh cũng đã báo thù cho mọi người.”

Chử Vân Phi lắc đầu, “Không có tiền đồ.”

Chử Vân Sơn gật đầu thản nhiên, “Khi còn bé huynh cũng đã nói đệ không có tiền đồ, ca, huynh thật có mắt nhìn.”

Chử Vân Phi nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của Chử Vân Sơn vừa bực mình vừa buồn cười, “Nói đệ mập đệ còn cố gắng thở gắt lên.”

Hai huynh đệ nói đùa một hồi, giống như trở về thời niên thiếu không buồn không lo, không khí có chút dung hòa nhje nhõm.

Chử Vân Sơn nhìn chân mày Chử Vân Phi dần dần giãn ra, trong lòng cũng yên lại, “Ca, nói một chút đi, kinh thành xảy ra chuyện gì? Công chúa có thai, vì sao huynh lại mang theo Ninh nhi rời đi.”

Chân mày vừa mới buông lỏng của Chử Vân Phi liền chau lại, siết chặt nắm tay, “Nàng ấy thật đúng là tức phụ tốt của nhà chúng ta.”

Trong lòng Chử Vân Sơn căng thẳng, “Nàng làm gì?” Chử Vân Phi nhìn ánh sao trên trời, nghĩ tới Bàn Bàn mềm nhũn non nớt mới thấy ngày hôm nay, thở thật dài, “Còn không phải là một chút thủ đoạn của nữ nhân sao, hai di nương bị hư thân thể, đứa bé không còn nữa.”

Hóa ra là chuyện tình như vậy.

Chử Vân Sơn trầm mặc chốc lát, “Huynh nên biết sớm sẽ có ngày như vậy.”

Chử Vân Phi cười khổ, “Nhưng ta không nghĩ tới nàng lại ác như vậy, ta chỉ ra ngoài một ngày, trở lại liền có chuyện. Mới mang thai hai tháng, một là tám tháng, đành bỏ mất, đó là một nam hài.”

Chử Vân Sơn đưa tay về sau ót, “Ca, còn nhớ rõ Thanh di nương không? Đệ vẫn còn nhớ đso, nương khiến cho Sử ma ma đem canh qua, đêm đó liền một xác hai mạng, đó cũng là nam hài, dáng vẻ phụ thân ôm đứa bé khóc lúc ấy, đời này đệ thậm chí không thể quên được.”

“cho nên,” Chử Vân Sơn quay đầu nhìn Chử Vân Phi, “Ngay cả nương là người dịu dàng như thế cũng làm ra chuyện như vậy, huống chi công chúa lớn lên trong cung? Để lại cho họ một mạng, cũng nên cảm tạ ân đức rồi.”

Chử Vân Phi nghiêng mặt không được tự nhiên, “Lúc đó đệ bấy nhiêu lớn? Sao lại nhớ chuyện như vậy, đệ nhất định là nhớ nhầm.”

Chử Vân Sơn nói nghiêm túc, “Năm ấy trong nhà xảy ra không ít chuyện, đầu tiên là Thanh di nương một xác hai mạng, sau chính là cả nhà bị diệt môn. Ca, những chuyện này, cũng không phải là đệ không nhớ.”

Chử Vân Phi lắc đầu, “Trước kia nàng không phải như thế, khi đó ta bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng bị nhốt 10 năm, vì né tránh tai mắt của tên cẩu đế kia, chúng ta ủy khuất cầu toàn, chịu phạt khuất nhục đếm không xuể. Khi đó nàng thật tốt, rất đáng yêu, coi như bị cung nhân khi dễ, nhưng vì nuôi một con thỏ, nàng có thể trốn trốn tránh tránh đem thức ăn của mình giữ lại. Sau đó, con thỏ bị Thục phi gϊếŧ, nàng không dám nói gì, nửa đêm lén lút núp ở trong chăn khóc. Khi ta vào cung là một thị vệ, canh giữ bên người nàng năm năm, khi đó nàng rất tốt. Nhưng ta chỉ rời khỏi mấy năm, lúc trở lại, nàng đã thay đổi rồi.”

Chử Vân Phi đắm chìm trong hồi ức, “Nàng trở nên có tâm kế, nàng sẽ không chớp mắt hạ lệnh gϊếŧ chết một người, trừ việc yêu thương ta, cái gì nàng cũng thay đổi. Mà ta vẫn không nỡ bỏ nàng, hoàng thượng ban hôn, ta cao hứng đến nỗi ở tỏng phòng cười khúc khích, nhưng sau khi thành hôn…ta, hiện tại ta rất hối hận.”

Lời này cũng nặng rồi.

Chử Vân Sơn cau mặt thật chặt.

“Huynh rốt cuộc là vì đứa bé mà thương tâm hay là vì công chúa mà thương tâm?”

Trong lòng Chử Vân Phi đắng chát, “Nàng biết rõ ta luôn muốn có thật nhiều con, nàng còn có thể…Hiện tại nhân khẩu nhà chúng ta mỏng manh. Đồng lứa chúng ta, chỉ còn sót lại ta và đệ. Đến thế hệ của Ninh nhi, mới chỉ có được 2 đường huynh đệ, ta thật sự vô cùng muốn con trẻ, Nàng vì sao lại không hiểu đây?”

Chử Vân Sơn lắc đầu, “Đứa bé tất nhiên sẽ có, không phải công chúa cũng đang có thân thể sao?”

Mâu thuẫn trên mặt Chử Vân Phi thống khổ sâu hơn, “Đệ cũng làm phụ thân, đệ cũng biết cảm giác của người làm phụ thân là gì. Nhìn đứa bé kia, ngẫm lại đứa bé trong bụng nàng ta, ta, trong lòng ta…”

Người gϊếŧ con ruột của mình chính là thê tử, là nữ nhân mình yêu mến nhất, còn ôm nhi tử của mình. Đối với hi vọng có thể có thêm nhiều nhi tử nữa của Chử Vân Phi, không phải là không thống khổ. Có lẽ là lòng còn đau hơn, chính là sự thay đổi của người mình yêu mến.

Hắn có thể đầy tay máu tươi, lại hi vọng nữ nhân của mình không phải là người gϊếŧ người không chớp mắt.

Chử Vân Sơn thở dài thật sâu, “Thật ra, thì huynh đau lòng vì công chúa thay đổi hơn mà thôi. Nhưng huynh có nghĩ qua chưa, nếu không có những thay đổi này, mấy năm kia khi không có huynh ở tỏng cung, nàng làm sao mà sống?”

Chử Vân Phi không nói gì.

“Nơi này rất đẹp, mỗi người lại rất đơn thuần, chỉ vì sống mà cố gắng, sẽ không bởi vì lợi ích mà chám gϊếŧ lẫn nhau. Ca, đệ thật sự thích nơi này.”

Chử Vân Sơn cảm thán thật lòng.

Chử Vân Phi nhìn xa xa thở dài.

Trở về lúc trời tối, Sơn Tảo còn chưa ngủ, vẫn chờ đợi Chử Vân Sơn, trong lòng Chử Vân Sơn ấm áp, ôm Sơn Tảo nằm ở trên giường, tay không y thức mà vuốt ve nàng, trong lòng không tự chủ mà không biết mở lời như thế nào.

“Nương tử, nếu ta cùng nữ nhân khác có đứa bé, nàng sẽ như thế nào?”

Sơn Tảo đã nghe Chử Vân Sơn nói chuyện Chử Vân Phi và An Dương công chúa, nghe lời này, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng có chút mẫu thuãn, đúng vậy, nếu Chử Vân Sơn cùng người khác có đứa bé, nàng nên như thế nào?

Thêm Bình Luận