Thê Hiền Phu Quý

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tác giả: Điền Tiểu Điền Converter: Ngocquynh520 Edit: Msanhuyen88 Nhân vật chính: Sơn Tảo, Chử Vân Sơn Giới thiệu: "Truyện kể về một cặp vợ chồng thợ săn, người chồng hằng ngày đều được vợ anh kể chuy …
Xem Thêm

Chương 44
Suốt đêm không nói chuyện, đến ngày thứ hai, người của thônBạch Vân cũng biết một nhà Chử Vân Sơn đã trở lại, rối rít chạy tới nhà hắn xem náo nhiệt.

Chử Vân Sơn bảo Chử Lương đem quà tặng cho mọi người, mọi người đều có, có phấn bột, phấn nước, có chiếc tẩu thuốc tinh xảo, còn có các loại vải vóc đang được lưu hành tại kinh thành. Mọi người cầm quà tặng, cũng rất cao hứng, rối rít khen Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo.

Trong núi không có việc gì, tất cả mọi người ngồi vây quanh trong sân nhà Sơn Tảo nghe Chử Vân Sơn nói chuyện trong kinh. Các nũ nhân cũng thỉnh thoảng thảo luận chuyện các quý phụ trong kinh ăn gì mặc gì. Trong lúc nói chuyện, mọi người đều biết Chử Lương và Hạ Thảo sau này sẽ là người làm của Chử gia, càng thêm khen Chử Vân Sơn và Sơn Tảo có phúc khí, nghiễm nhiên đã trở thành gia đình giàu có bậc nhất của thôn Bạch Vân rồi.

Mấy ngày sau, Chử Vân Sơn lấy tiền ra giúp người trong thôn sửa chữa lại hoàn toàn cái sân khấu cũ rách kia, lại sửa thêm hai bờ đê chống lụ, đem nước dẫn tới mọi nhà, mọi người cảm kích Chử Vân Sơn, theo đề nghị của Ngưu lão, trong thôn đem địa phương vốn là nhà của Lý gia trước kia chia một nửa cho Chử gia, Chử Vân Sơn dẫn Chử Lương cùng với thôn dân, đem viện lớn tu sửa lại, đóng dựng thêm hai gian phòng, thành phòng của Chử Lương và Hạ Thảo.

Cuộc sống từ từ yên tĩnh lại, Chử gia vẫn trước sau như một, Chử Vân Sơn mang theo Chử Lương vào núi săn thú, thường thường lên trên trấn đổi tiền và vật dụng, mà Hạ Thảo cùng với Sơn Tảo ở trong nhà may vá áo quần, lầm chút thức ăn, ngày trôi qua vô cùng thoải mái.

Đông đi xuân tới, thời gian chậm chậm giống như dòng nước trong con suối, róc rách chảy qua, đảo mắt đã là mùa xuân năm thứ hai.

Sơn Tảo nâng cao bụng, đỡ eo, từ từ đi từ trong nhà đi ra, Hạ Thảo đang phơi y phục trong sân, nhìn thấy bộ dạng này của Sơn Tảo liền kêu lên một hồi.

“Phu nhân của muội ơi! Làm sao tỷ lại đi ra chứ! Tỷ cần gì cứ bảo muội là được rồi, tỷ xem một chút dáng vẻ mình bây giờ là gì, rất là nguy hiểm đó!”

Hạ Thảo bỏ y phục trong tay, chạy tới đỡ Sơn Tảo, bụng Sơn Tảo càng lúc càng lớn, mỗi lần nàng nhìn thấy đã cảm thấy kinh hãi vô cùng, cứ có cảm giác Sơn Tảo rất khó khăn, hơn nữa rất hoài nghi, Sơn Tảo làm sao có thể đi vững vàng khi không thể nhìn thấy tình huống dưới đường đi.

“Làm gì yếu ớt như vậy, nương ta năm đó khi sinh ta và tiểu đệ đệ còn xuống đất làm việc đó, so với bà, ta chính là người được rơi vào hũ mật hưởng phúc rồi.” Sơn Tảo cười ha hả nói.

Hạ Thảo mất hứng, “cho dù tỷ không suy nghĩ cho mình cũng nên vì thiếu gia suy nghĩ, cũng sắp sinh rồi, tỷ còn ngày ngày chạy loạn, nếu để Nhị gia nhìn thấy, không biết sẽ nói muội thế nào đấy!”

Sơn Tảo giả bộ nổi giận, “Hắn không dám nói muội, hiện tại ta lớn nhất, có ta che chở cho muội, muội sợ cái gì.”

Hạ Thảo bất đắc dĩ trợn trắng mắt, “dạ dạ, có phu nhân lợi hai che cho cho muội, muội liền không sợ trời sợ đất, nhưng lá gan ta quá nhỏ, chẳng những sợ phu nhân, cũng sợ Nhị gia. Hai ngày trước muội mới bị Nhị gia mắng, muội không muốn lại chịu một lần nữa đâu!”

Sơn Tảo đưa ngón tay mập mạp ra, điểm xuống Hạ Thảo, “Cũng biết ba hoa, Nhị gia khi nào thì mắng muội? chỉ là âm thanh của hắn có lớn chút, muội lại ghi hận lên.”

“Ghi hận cái gì?” vừa lúc Chử Vân Sơn và Chử Lương trở lại, nghe Sơn Tảo nói chuyện không giải thích được hỏi.

Hạ Thảo thoáng cái mặt đỏ ửng, nhăn nhó không nói lời nào. Sơn Tảo cười híp mắt nhìn Chử Lương một chút lại nhìn Hạ Thảo một chút, đẩy đưa nói, “Thϊếp cũng không biết Hạ Thảo ghi hận cái gì!”

Hiện tại, không biết là vì cuộc sống an dật không cần ngày ngày đeo lên mặt nạ, hay là thường bị Chử Vân Sơn nắm đầu vào núi săn bắn mà dáng vẻ Chử Lương bây giờ so với một dạng hào hoa phong nhã trước kia có chênh lệch rất lớn. Trước kia trên mặt Chử Lương luôn treo một nụ cười thỏa đáng, làm việc luôn ôn văn lễ độ, tất cả đều là dáng vẻ của một thư sinh, làm cho người ta cảm thấy giống như một người gỗ hoàn toàn không có hỉ nộ ái ố. Chử Lương bây giờ, tính tình có thêm một chút không chấp nhất, cũng không giữ lễ tiết, có sao nói vậy. Chử Vân Sơn rất là thưởng thức cá tính này của hắn, danh nghĩa là chủ tớ, trên thực tế tình cảm của bốn người lại rất thâm hậu.

Chử Lương nghe vậy sắc mặt khẽ tối sầm lại, kể từ ngày dung nhan trở nên hốc hác, Hạ Thảo cũng không nói lại lời thích hắn, Chử Vân Sơn đã từng hỏi ý nghĩ của hắn, Hạ Thảo tuổi cũng không nhỏ, năm nay đã 18 tuổi rồi, Sơn Tảo quan tâm hôn sự của Hạ Thảo, nếu hắn nguyện ý, liền làm chủ đem Hạ Thảo gả cho hắn, nếu hắn không muốn, liền bắt đầu từ từ kiếm cho Hạ Thảo một nhà thích hợp.

Trong lòng hắn rất rối rắm, cùng ở với phu thê Chử Vân Sơn và Sơn Tảo càng lâu hắn càng hâm mộ, vừa mong đợi có một người có thể cùng bản thân sống qua cả đời như vậy, vừa sợ mình sẽ có một ngày bị hoàng đế phái đi làm chuyện khác. Nhưng mà trong lòng đối với cuộc sống an dật lại càng hướng tới, cũng ỡm ờ đáp ứng.

Kết quả Hạ Thảo lại không đồng ý, ở tỏng sân quỳ ba bốn canh giờ, tuyên bố muốn almf ni cô, chuyện này cũng không còn suông sẻ nữa rồi.

Trong lòng hắn không hiểu, hắn cũng không ghét Hạ Thảo, chỉ là nghĩ tới trahc snhieemj mà mình cần gánh vác nên mới nhiều lần cự tuyệt Hạ Thảo, hiện tại hắn nguyện ý, Hạ Thảo lại đổi ý rồi. Hắn thật không hiểu nữ nhân, nửa đời trước của hắn trừ tự vệ, hoặc là suy đoán tâm tư của hoàng đế, làm công việc mật thám của hắn, đối phó với nữ nhân đều có các phương pháp đcặ biệt. Nhưng nếu là nữ nhân muốn lấy về làm thê tử thì các loại phương pháp kia hoàn toàn không có tác dụng.

Hạ Thảo đưa tay vén một lọn tóc, sau đó snagr khoái nói, “muội ghi hận phu nhân hại muội bị mắng, phu nhận, hiện tại tỷ phải

về giường nằm, hoặc là ngồi cũng tốt, nếu không muội liền ghi hận tỷ.”

Sơn Tảo cuwoif hì hì, “Cái cô nương này, còn dám ghi hận tỷ? Nhìn ta như vậy sau này đừng hòng lưu đồ ăn ngon cho muội nữa.”

Hạ Thảo cười hắc hắc, dung nhan sạch sẽ long lan vô cùng, lại không nhìn Chử Lương một cái.

Cười cười nói nói nửa ngày, lúc ăn xong cơm tối, Chử Vân Sơn như thường lệ mang Sơn Tảo đi tản bộ trong thôn, trong nhà chỉ còn lại Chử Lương và Hạ Thảo.

“Ai, hai người bọn họ cũng ầm ĩ hơn nửa năm rồi, lúc nào thì mới hòa hảo đây??” Sơn Tảo đỡ eo, đi từ từ.

Chử Vân Sơn dìu lấy nàng, “Nàng cũng quan tâm hơn nửa năm rồi, lúc nào mới có thể không quan tâm nữa?”

“Thϊếp đây không phải là tốt bụng sao?”

Chử Vân Sơn buồn cười nhìn nàng, “Ta thấy là nàng quá rãnh rồi, chờ sinh nhi tử xong, nàng sẽ không có nhiều tâm tư như vậy nữa.”

Nói đến đứa bé, Sơn Tảo sờ sờ chiếc bụng thật to, có chút bận tâm, “Bụng của thϊếp có phải lớn quá không? Thϊếp nhớ bụng của nương tử Đại Xuyên lúc đó cũng không có lớn như vậy á.”

Chử Vân Sơn khẽ chau mày, “Nàng đừng nghĩ loạn, bụng lớn chính là đại biểu đứa bé khỏe mạnh, nàng lại tham ăn như vậy, nàng nhìn mình bây giờ đi, mập thành cái dạng gì rồi.”

Sơn Tảo uất ức nhìn cánh tay và thân thể mập mạp của mình, hốc mắt nhất thwoif liền đỏ, “Thϊếp làm sao biết lại mập như vậy! Thϊếp ôm con của chàng, chàng còn chê người ta.”

Kể từ khi nàng mang thai được 4 tháng, vóc người liền bắt đầu biến dạng, mỗi ngày đều giống như thổi khí cầu, càng ngày càng tròn, nàng từng len lén giảm cơm canh muốn cho mình gầy một chút, nhưng lại lo lắng cho đứa bé, cuối cùng cũng không thể thực hiện được, hiện tại sắp lâm bồn, thân thể nàng lại càng ngày càng mập.

“Ngoan, ta không phải chê nàng, tham ăn là phúc, thật nhiều người muốn giống như nàng còn không làm được!” Chử Vân Sơn ôn tồn dụ dỗ nửa ngày, tính khí của nữ nhân mang thai rất thất thường, hắn đã lĩnh giáo rất sâu rồi, bây giờ đối với những cơn giận nhỏ nhỏ của Sơn Tảo hắn hoàn toàn có thể

dụ dỗ mặt không đổi sắc đến khi Sơn Tảo vui vẻ mới thôi.

Đáng tiếc, hắn đánh giá tấp năng lực làm rối rắm của nữ nhân

đối với nam nhân.

Sơn Tảo thở phì phò muốn về nhà, Chử Vân Sơn sờ sờ lỗ mũi, không thể làm gì khác là phải đỡ nàng về. Vẫn ngủ ở trên giường, Sơn Tảo cũng trở cơ thể, dùng tức giận đưa lưng về phía hắn.

Chử Vân Sơn tự biết mình đuối lý, lại dụ dỗ thật lâu mới đi ngủ.

Nửa đêm, lúc Sơn Tảo bắt đầu rêи ɾỉ, Chử Vân Sơn lập tức tỉnh.

“Thế nào? Nơi nào không thoải mái?” Chử Vân Sơn đưa tay dò cái trán của Sơn Tảo, chạm vào liền thấy lạnh như băng, Sơn Tảo đau đến toát mồ hôi lạnh?

“đau…giống như muốn sinh…” Sơn Tảo cố nén đau bụng sinh, gian nan nói.

Chử Vân Sơn vội phi xuống giường, đốt nến, ánh sáng chập chờn bên trong, sắc mặt Sơn Tảo càng thêm lộ ra vẻ tái nhợt, trong lòng Chử Vân Sơn kinh hoảng, trên mặt lại cố trấn định, “Sơn Tảo, nàng nhìn một chút, kiên trì một chút, ta lập tức đi mời bà đỡ Quách.”

Bà mụ Quách là bà đỡ trong thôn, hắn đã sớm chào hỏi tặng tiền bạc qua trước.

Ngoài phòng vang lên tiếng thở nhẹ lo lắng của Hạ Thảo, “Nhị gia, phu nhân, xảy ra chuyện gì?” nàng mơ hồ nghĩ là Sơn Tảo sắp sinh, trước kia địa phu cũng đã nói, chuyện này chỉ trong khoảng 10 ngày trở lại thôi.

Chử Vân Sơn nhanh chóng phân phó, “Phu nhân muốn sinh, ngươi đi vào chăm sóc phu nhân, Chử Lương có đây không? Đi mời bà đỡ Quách.”

Hạ Thảo nhanh chóng đáp dạ, một bên đẩy cửa vừa nói, “Chử Lương đã đi.” Lúc đi vào trong ngực nàng còn ôm một giỏ đồ, bên trong là một cây kéo mới cùng một chồng vải trắng. “Lúc trước khi sinh thế tử, muội mới vào phủ, nghe nói là đều phải chuẩn bị những thứ này.”

Chử Vân Sơn gật đầu, “Ta đi nấu nước, ngươi chăm sóc phu nhân.”

Hạ Thảo vội đáp ứng, sau một khắc thời gian, Chử Lương đã mời bà đỡ tới, kết quả, bà đỡ vừa đi vào vừa ngáp nói, “còn sớm, ngày mai mới có thể sinh, sáng sớm ngày mai ta trở lại.”

Săc smatwj Chử Vân Sơn xụ xuống, “bà Quách, phu nhân của ta cũng đua thành như vậy rồi, bà cũng không thể đi.”

Bà Quách đỡ đẻ vô số, nam như giống như Chử Vân Sơn cũng gặp không ít, không tránh khỏi cũng giải thích một phen, “Thê tử của ngươi lúc này mới chỉ là đau bụng sinh, nước ối cũng chưa vỡ, tử ©υиɠ cũng không mở, lúc này còn sớm lắm, có người còn phải đau mấy ngày mới có thể sinh, ta đỡ đẻ không biết bao nhiêu đứa bé, so với ngươi có kinh nghiệm hơn.”

Chử Vân Sơn nghiêm mặt, “Nói không chừng lập tức sẽ sinh, tón lại bà không thế đi.”

Bà đỡ Quách bất đắc dĩ, “Phụ nữ đau bụng sinh, ta ở đây cũng không giúp được gì, bây giờ hơn nửa đêm, nếu lúc nàng không đau, các ngươi dụ dỗ để nàng ăn một chút, tốt nhất là đường đỏ trứng gà, nữ nhân sinh còn dùng rất nhiều thể lực, không dưỡng tốt là không được. Ta cũng phải giữ tinh thần thật tốt, nhìn dáng vẻ của thê tử ngươi, ngày mai mới phải tốn sức đó.”

Hạ Thảo cố nén mất hứng, lúc này thấy bà đỡ cố ý đi ra liền không nhịn nổi, “bà Quasch, nếu như bà muốn ngủ, thì ngủ trong nhà ta đi, tóm lại tối nay bà không thể đi.”

Bà Quách nghĩ tới hai mươi lượng bạc Chử Vân Sơn tặng, lại nghĩ đến năm lượng bạc Chử Vân Sơn mới vừa cho, bà đỡ đẻ qua bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên được nhiều tiền như vậy. Thôi thôi, nể tình mấy đồng bạc, tùy theo bọn họ đi, ở lại thì ở lại, nhưng mà bà phải dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai khi Sơn Tảo sinh mới là quan trọng nhất.

“Vậy cũng được, ta liền ngủ trong nhà cô nương, nương tử thợ săn, một lát nếu ngươi không đau, liền cố gắng ngủ, dưỡng sức thật tốt nhé.”

Bà đỡ Quách thoải mái đi đến nhà của Hạ Thảo ngủ, khiến Hạ Thảo tức đến lệch mũi. Chử Vân Sơn lại chú ý thấy Sơn Tảo quả nhiên lại không đau, vội dụ dỗ nàng ngủ.

Chử Lương là một nam nhân, không thể vào trong nhà, đành phải ở bên ngoài làm chút việc vặt.

Nửa đêm, Sơn Tảo đau thêm mấy lần, đem ba người giày vò đến sáng, bà đỡ Quách cũng an nhiên ngủ đến sáng, trời vừa sáng, Hạ Thảo liền đem bà đỡ từ trong ổ moi ra, bà đỡ đi rửa mặt, đi vào nhìn một chút, không chút vội vàng vừa vào phòng liền ngồi.

“Còn chút thời gian,

cô nương đi nấu cho nương tử thợ săn một chút trứng gà đường đỏ đi, thuận tiện làm chút đồ ăn cho ta luôn.” Bà Quách chỉ huy Hạ Thảo, Hạ Thảo bị trêu tức như vậy cũng không sao cả, nhưng cũng không biết làm sao, hừ một tiếng dậm chân đi ra ngoài.

Nhanh đến buổi trưa, bà Quách mới nghiêm túc chỉ huy, “Ngươi đi nấu nước!”

“Ngươi đi vào giúp một tay!”

“Ngươi đem vải trắng đi nấu!”



Chử Vân Sơn bị đuổi ra khỏi phòng, xoa xoa tay đứng trong sân nghe Sơn Tảo kêu thảm thiết từng tiếng, thỉnh thoảng nghe bà Quách

thở hổn hển hô lớn, “dùng sức! ta đếm một, hai, ba người sẽ dùng lực! một, hai, ba! Dùng sức!”

…..

Hai canh giờ sau, một tiếng trẻ con khóc rõ to, vang dội cả tiểu viện bình thường.

Thêm Bình Luận