Nhạc Việt đang xách một cái túi, Lâm Như Lục biết trong cái túi đó đựng những gì, thậm chí hắn còn nhớ rõ mùi thơm nồng của những khúc xương trong cái túi đó.
Ánh mắt Lâm Như Lục càng dịu dàng.
Nhạc Việt vẫn tiếp tục bước về phía trước, nhưng cậu lại không nhìn thấy Lâm Như Lục đang đứng bên cạnh mình.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc, rơi xuống trên người Nhạc Việt, tạo thành một tầng tuyết mỏng.
Lần này Lâm Như Lục không nhúc nhích, hắn đứng tại chỗ nhìn Nhạc Việt tiến về phía trước.
Sau đó, mọi thứ không có gì thay đổi.
Một chiếc xe mất khống chế cán qua người Nhạc Việt, người yêu của Lâm Như Lục, giống như bông tuyết nhỏ trước gió, một màu đỏ chói mắt tràn ra từ cơ thể của cậu.
Lâm Như Lục nhìn Nhạc Việt dần chết đi, nhưng ánh mắt hắn lại rất bình tĩnh, giống như đã trải qua vô số lần vậy.
Tiếp theo đám người tụ tập đến, xì xào bàn tán khiến người khác cảm thấy gai người.
Lâm Như Lục tiện tay phủi tuyết trên vai, sau đó quay người trở về nhà.
Trong nhà không một bóng người, phòng bếp tỏa ra một thứ mùi hôi thối gay mũi, giống như cái gì đó đang bị phân hủy.
Lâm Như Lục ngồi trên ghế sofa rút một điếu thuốc, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm năm giờ, trời tờ mờ sáng.
Lâm Như Lục rời giường, rửa mặt, che ô trên đầu.
Ở ngã tư ngày hôm qua, Lâm Như Lục đã đợi được người mà mình muốn đợi, hắn đi qua, nói với cậu: "Nhạc Việt, em đi theo anh, anh có quà muốn tặng cho em."
Nhạc Việt mỉm cười gật đầu, bị Lâm Như Lục nắm tay.
Ánh đèn tù mù, vách tường bẩn thỉu, cống thoát nước tản ra thứ mùi hôi thối.
Tay Nhạc Việt bị công cụ sắc bén chặt đứt, cậu trừng lớn mắt, như thể không thể tin được những gì đang diễn ra trước mặt.
Lâm Như Lục nói, tình yêu, thật xin lỗi, anh yêu em rất nhiều, anh rất muốn đi cùng em đến cuối đời, nhưng anh rất sợ, thật xin lỗi...
Nhạc Việt đã không thể trả lời.
Lâm Như Lục ra ngoài, không quay đầu lại nữa.
Ở nhà có Nhạc Việt đang chờ hắn, hắn nhất định phải trở về.