Ở giữa hai cây có phần đất bị đốt cháy, hiển nhiên là Carl thường nướng thịt ở chỗ này. Carl dùng hai cục đá màu đen mài ra lửa, sau đó trực tiếp vùi miếng thịt hổ vào nướng.
Chỉ là khoảng năm phút, hắn đã lấy miếng thịt ra.
Vỗ bụi trên mặt miếng thịt, kỳ thật một chút cũng không dơ. Lớp ngoài của thịt có chút cháy, dùng dao đá cắt làm hai, phần thịt bên trong màu đỏ chảy ra máu loãng, lại có chút cảm giác bò bít tết, chỉ là nhiều nhất ba phần chín.
Carl ở trên mặt miếng thịt rải muối lên rồi đưa một nửa đưa cho Tần Trăn Trăn.
“Ăn đi.” Hắn đưa cho Tần Trăn Trăn miếng thịt cố ý thả rất nhiều muối, hẳn là sẽ ăn ngon hơn.
Tần Trăn Trăn nhìn miếng thịt đưa qua, nuốt nước miếng.
Thịt hổ có thể ăn sao? Còn có cô nhiều nhất chỉ có thể tiếp thu bảy phần chín!
“Cái kia…… Có thể nướng trong chốc lát không?”
Carl nói: “Nướng quá chín sẽ rất dai.”
“Không thành vấn đề, nướng chín luôn là tốt nhất.” Tần Trăn Trăn chẳng hề để ý, vì bảo trì dáng người cô dường như toàn ăn thịt luộc, chỉ cần nấu chín, dù khó ăn cô cũng có thể nuốt.
Carl có chút lau mắt mà nhìn đối với thỏ con.
Giống cái nào mà không phải kén cá chọn canh? Thịt không ngon thì không ăn. Hắn còn cố ý nướng thịt mềm chút, sợ thỏ con nhai không được, không nghĩ tới người ta muốn chín hoàn toàn!
Carl một lần nữa lại đưa thịt vào nướng, lần này đợi đủ lâu mới đem thịt ra.
Tần Trăn Trăn chọc chọc thịt, sau đó dùng một cây gậy cắm ở trên thịt, lúc này mới đưa đến bên miệng.
Cô cũng đang đói bụng, mở miệng to gặm xuống.
“A!”
Tức khắc, hàm răng tựa như gặm ở trên tảng đá, thiếu chút nữa là gãy răng, cằm cũng suýt nữa trật khớp.
Cô lấy tay che miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn miếng thịt.
“Cứng quá!”
Đây là thịt? Có mà là xi măng cốt thép! Như vậy là thịt hổ không ăn được!
Carl ngẩn ngơ, bị hàm răng của Tần Trăn Trăn làm kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng giống cái không thích ăn thịt do kén ăn thịt con mồi, thẳng đến giờ khắc này, hắn hoàn toàn bị thuyết phục.
“Xin lỗi, là tôi sơ sót.” trên mặt Carl có chút thương tiếc, duỗi tay giúp Tần trăn trăn lau nước mắt.
Thấy cô thống khổ như thế, Carl cảm thấy bản thân còn khó chịu hơn lúc hắn bị thương.
Tần Trăn Trăn hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nghiêng đầu tránh đi bàn tay của Carl, ngược lại cả giận: “Anh lại không nợ tôi cái gì, xin lỗi cái gì?”
Mặt Carl lộ vẻ không vui, nhắc nhở nói: “Đừng quên, em là giống cái của tôi, nuôi em là trách nhiệm của tôi.”
“Dựa vào cái gì? Tôi cũng đâu đồng ý!” Tần Trăn Trăn phát hiện địa vị giống cái chỗ này rất cao, lá gan cũng lớn lên.
“Chỉ bằng em là do tôi nhặt về!” Carl không muốn cãi cọ với Tần Trăn Trăn, đứng lên nói: “Nhà tôi còn tồn một miếng thịt nai, tôi đi lấy đến cho em.”
May mà thịt lần trước chưa ăn hết, thịt nai xem như tương đối mềm, giống cái có thể ăn..
Rất nhanh đã nướng xong, khối thịt này đã được ướp cho nên không rải thêm muối, trực tiếp đưa cho Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn thở phì phì nói: “Tôi không ăn, răng đau.”
“Chí ít cũng ăn một chút, thịt nai rất mềm.” gương mặt Carl vẫn không biểu cảm, không nghe giọng nói thì không ai nhìn ra hắn là đang dỗ giống cái.
Hắn đưa thịt đến bên miệng Tần Trăn Trăn.
Thịt nai? Nàng còn chưa từng ăn, vậy nếm thử đi.
Tần trăn trăn mở miệng ra mà cắn xuống.
“A!”
Tiếng kêu rên quen thuộc. Cô phun đồ ăn ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Carl lên án.
“Anh gạt người!”
Bộ dáng Tần Trăn Trăn rất thê thảm, cũng không biết vì sao, Carl có chút muốn cười.
Tiểu gia hỏa này là ăn cái gì lớn lên? Mà yếu ớt như vậy. Nhưng Carl phát hiện mình một chút cũng không phiền, ngược lại càng thêm muốn thương tiếc nàng.
“Thôi vậy, ta nhổ rong cho em ăn.” Carl nén cười, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nghĩ ra thứ cô có thể ăn.
Tần Trăn Trăn vội vàng xua tay: “Không cần, thật sự không cần.”
Cô còn muốn sống lâu mấy năm nữa.
Carl hết sức áy náy, trách không được thỏ con gầy như vậy, ngày mai hắn sẽ đi tìm lợn tóc mai, giống cái thích nhất là ăn thứ này, còn có trứng chim gì đó chắc là cô cũng có thể ăn.