Chương 2: Xuyên không

Thời khắc gần chết, từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, Tần Trăn Trăn phát hiện cả đời này của mình ngoại trừ múa ba lê, thì dường như chưa làm qua chuyện gì, trong lòng không khỏi tràn ngập không cam lòng.

Cô muốn sống! Rất muốn sống!

“A!”

Tiếng hét của cô cuồng loạn, thì bị một tiếng kêu rên thê lương che giấu.

Tần Trăn Trăn sửng sốt, dời bàn tay che trước mắt ra mà nhìn lại.

Chỉ thấy một con sói bạc thể trạng cao lớn dị thường sừng sững bên cạnh mình, một chân đạp lên đầu hổ già.

Tần Trăn Trăn ngẩn ngơ, mình được một con sói cứu?

Carl nghĩ mà sợ rồi thở dài một hơi.

Cũng may, giống cái vẫn ổn.

Khi ngửi được mùi giống cái hắn còn tưởng rằng mình ngửi nhầm, vô cùng lo lắng mà tìm kiếm đến đây, nhìn thấy hình ảnh này làm lông cả người hắn dựng ngược.

Vậy mà thật sự là giống cái, hơn nữa sắp mất mạng trong miệng hổ!

Rốt cuộc là người nào, mà ném giống cái một mình ở rừng rậm?

Trong lòng Carl tức giận, khi Tần Trăn Trăn nhìn lại, thì muốn biến trở về hình người an ủi vài câu, nhưng không biết vì sao, đầu sói đột nhiên như bị sét đánh mà cứng lại.

Tần Trăn Trăn mặc đầm ba lê trắng như tuyết, cuộn mình lại ngồi ở đó, hình như là một con thỏ nhỏ bị thương. Khuôn mặt nhỏ cô cùng đôi mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn hắn, phảng phất đáy mắt có thể cầm tù đối phương.

“Anh đến cứu tôi sao?”

Tần Trăn Trăn cảm thấy không thể tưởng tượng được, con sói này thật sự đến cứu cô, đặc biệt là ánh mắt nhìn cô trông ngốc ngốc không hề có địch ý, khiến cô đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng.

“Cảm ơn.” Giọng điệu Tần Trăn Trăn thành khẩn, cực kỳ cảm kích con sói này đã cho cô sinh mạng thứ hai.

Carl lại bỗng nhiên kinh hoàng.

Hắn trước kia luôn nói xấu sau lưng những tên giống đực vừa thấy giống cái là không đi nổi, không nghĩ tới vậy mà mình cũng không khác họ là mấy.

Giống cái! Giống cái bị bỏ lại! Ở rừng rậm nhặt được giống cái xinh đẹp gì đó, việc mà giống đực nằm mơ đều muốn , thế nhưng lại để bản thân gặp được.

Ngay sau đó hắn đi xem tay giống cái, muốn biết cô có mấy tên giống đực, ngay sau đó biểu cảm ngơ ngẩn.

Vòng ấn ký đại biểu cho bạn lữ, vậy mà một cái cũng không có!

“Ngao ngao ngao ngô ~”

Carl vốn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện mình vẫn đang ở trạng thái hình thú. Giọng kêu cũng giống chó Husky.

“Phốc!”

Tần Trăn Trăn phụt cười, lập tức thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Vành tai Carl đỏ ửng, quẫn bách mà biến thành hình người.

Lần này đến phiên Tần Trăn Trăn cứng lại.

Yêu quái?

“Cùng tôi về bộ lạc!”

Thái độ Carl cường thế, trong lòng đã quyết định, cho dù gặp được tộc nhân của cô, thì hắn cũng muốn cướp được giống cái này.

Khó khăn lắm mới gặp được một giống cái khiến hắn động tâm, còn không có bạn lữ, nếu bản thân lại không nắm chắc được, thì đúng là xứng đáng sống cô độc trong quãng đời còn lại.

Tần Trăn Trăn trợn to mắt, vậy mà còn có thể nói!

“Bộ lạc?” Suy nghĩ Tần Trăn Trăn hỗn loạn hiện lên một tia sáng.

Hoàn cảnh lạ lẫm, đột nhiên xuất hiện mãnh thú, cùng với người sói có thể nói…… Hết thảy mọi chuyện chỉ có một cái khả năng —— xuyên qua!

“Nơi này là chỗ nào?” Tần Trăn Trăn vội vàng hỏi.

Carl thấy biểu cảm của giống cái hình như không đúng, vội trả lời: “Nơi này là rừng rậm sương dày, làm sao vậy?”

Xong rồi xong rồi, thật sự đúng là xuyên không.