Chương 4: Tư Chất Không Màu.

• - Đi học nào!

• Hai người thị vệ đưa nó đến cổng học viện rồi lấy ra 1 tờ bức thư với 1 chiếc nhẫn đưa cho nó.

• - Cậu chủ, đây là thư do ông chủ viết bảo cậu đưa cho hiệu trưởng, còn đây là nhẫn trữ vật là kỷ vật của bà chủ để lại cho cậu. Hai người chúng ta chỉ đưa được người đến đây thôi. Còn đoạn đường còn lại cậu chủ phải tự cố gắng rồi.

• Hai thị vệ cúi đầu chào rồi rời đi. Nó cũng gật đầu cười chào lại. Cầm lấy bức thư với chiếc nhẫn. Rồi quay đầu bước thẳng vào trong học viện.

• Vừa đi qua cổng nó đã gặp 1 người trung niên mặc nguyên 1 bộ đồ màu xanh lá cây. Trên tay cầm 1 cái thước gỗ dài theo như kinh nghiệm của nó đi học 12 năm thì chắc chắn đây là thầy giám thị. Mỗi tội mặc bộ đồ hơi lạ.

• Nó bước đến gần "em chào thầy, e mới đến học viện lên chưa biết đường đi lại, mong thầy chỉ giúp em phòng của hiệu trưởng ạ!"

• Thầy nhìn nó từ đầu đến chân"đi thẳng 200 mét rẽ phải, đi thêm 50 mét. Có 1 phòng màu trắng, đấy là phòng hiệu trưởng." ông cũng gật gù vì thái độ lễ phép của nó.

• - Dạ! Em cảm ơn thầy! Nó cúi đầu chào rồi đi theo sự chỉ dẫn. Đến căn phòng nó thấy 1 màu trắng tinh từ nóc đến tận cái tay nắm cửa. Trong đầu tự nhiên nghĩ, ở thế giới này ai thích màu gì thì phải làm nguyên 1 bộ màu từ đầu đến cuối cho người ta biết à? Từ cái xe hồng của cô gái thần bí, đến bộ quần áo xanh lá cây của thầy giám thị, rồi đến căn phòng trắng ko tì vết của vị hiệu trưởng này nữa. Ko biết lên gọi là tự tin cá tính, hay là đồng bóng nữa.

• Nó gõ cửa phòng chưa biết hiệu trưởng là nam hay nữ lên nó lên tiếng "Chào hiệu trưởng, em là học sinh mới đến muốn gặp người có việc ạ!.

• - Vào đi ! 1 giọng nói phụ nữ vang lên.

• Nó mở cửa đi vào, bên trong phòng cũng toàn là màu trắng. Có 1 người phụ nữ ngồi trên bàn cũng mặc nguyên 1 bộ đồ màu trắng, nó cảm thấy cực kì giống 1 nhân vật trong phim nó đã xem. Thiếu duy nhất là không thấy 1 thanh niên cụt tay và con chim điêu đứng cạnh thôi. Nó thốt nhẹ "thần tiên" rồi cảm thấy hơi bối rối vì mình trót nhìn khá lâu vào người đối diện ,nó mở miệng.

• - Chào hiệu trưởng ạ! E đến từ Quảng Ninh, cha e có bảo e gửi cho người 1 bức thư ạ!

• Nó đi đến đặt bức thư lên bàn rồi lùi lại đứng chờ. Hiệu trưởng cầm lá thư mở ra đọc. Cảm xúc hiện trên nét mặt đang từ bình thường chuyển sang hơi buồn, đọc xong, nàng đặt lá thư xuống nhìn nó.

• - Con trai của Thiên Trường?

• - Dạ! Cha e bảo e đến trường này học ạ!

• - Chàng giờ ở đâu? Sao rồi?

• - Cha e mất rồi ạ!

• - Sao lại mất? Mắt hiệu trưởng bắt đầu đỏ lên.

• - Vì mẹ e bị bắt về nhà ngoại, cha e muốn đi cứu lên mới vậy.



• - Đáng lẽ trước đây lên chọn ta. - Hiệu trưởng mở miệng nói nhỏ rồi như biết mình lỡ miệng nói với nó."Thôi được rồi, ngươi ở đây đi. Đi qua bên kí túc xá nam. Lấy phòng rồi ở đây đi học."

• Nó cảm ơn rồi cúi đầu quay người đi ra khỏi phòng. Rồi nó lại quay lại. "Hiệu Trưởng! Kí túc xá nam ở đâu ạ?"

• - Đối diện! Cứ đi thẳng thấy 1 dãy phòng là bên đó sang đó sẽ có người nói cho ngươi số phòng, ta truyền âm rồi. - Rồi nó lại thấy Hiệu Trưởng cầm bức thư nó đưa đến mà rưng rưng nước mắt.

• Nó đi trên đường thấy rất nhiều học sinh có người tầm tuổi nó, có người hơn 1 chút, đều là học sinh đi qua lại. Nó hỏi Thư.

• - Ta thấy hình như Hiệu Trưởng có ý gì đó với cha ta.

• - Ngươi cũng thấy cha ngươi rồi, cũng anh tuấn, khôi ngô mà. Đúng là "Đa tình tự cổ nan di hận" !

• - Cha ta đa tình á? Thế sao ông ấy lại chết vì muốn cứu mẹ ta? Mà nếu như mẹ ta giống với người mẹ ở thế giới cũ thì có lẽ xinh đẹp không bằng 1 phần của Hiệu Trưởng này.

• - Không phải cha ngươi đa tình với người khác mà là người khác đa tình với cha ngươi. Còn về xinh đẹp. Tu luyện đến Võ Tướng có thể thay đổi được khuôn mặt, từ Võ Vương là có thể thay đổi được thân thể. Nên ngươi thấy trong các vị Đế, Vương, hay Thần đều được miêu tả là anh tuấn, hoặc xinh đẹp tuyệt trần. Cho lên khuôn mặt của mẹ ngươi ở thế giới này có thể không giống với khuôn mặt mẹ ngươi mà ngươi đã thấy ở thế giới trước. Vì thường nữ nhân đều muốn xinh đẹp nên tu luyện đến Võ Tướng hầu hết sẽ chọn thay đổi, nên đôi khi đi ra bên ngoài ngươi sẽ gặp phải những người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng cũng đã vài trăm tuổi, hoặc có thể cả ngàn tuổi.

còn nam nhân có người sẽ thay đổi, có người thì chọn không thay đổi ngoại hình vì điều đó ko quan trọng. Ví dụ Mai Hắc Đế, được miêu tả là đen và xấu nhất trong các vị Đế Vương. Có thể đó là điểm nhấn.

• Nó gật gù tỏ vẻ đã hiểu. "May là ta cũng đẹp trai sẵn rồi không phải thay đổi"

• Thư tán thành"đúng ! Phải thế chứ, đúng là có ta ở cạnh ngươi mới học được những đức tính tốt đẹp của ta. Cái này gọi là gần đèn thì sáng này."

• Nó giật mình quên mất là Thư có tính tự luyến rất cao ậm ừ rồi đi tiếp. Đến trước khu kí túc xá nam nó gặp 1 ông lão tóc trắng tự giới thiệu là quản lí. Rồi dẫn nó đến phòng như Hiệu Trưởng đã nói với nó từ trước. Trên đường đi ông giới thiệu sơ qua về học viện cho nó, kí túc xá,lớp học, căng tin... Rồi cả việc 3 ngày sau sẽ xét tuyển tư chất để phân chia lớp học. Đến trước cửa phòng số 502. Ông lão cười nhẹ xoa đầu nó đưa cho 1 tờ giấy nội quy rồi rời đi.

• Nó mở cửa phòng bước vào, thấy 1 người nữa đang soi gương chép miệng liên tục. Người kia ngẩng đầu lên nhìn nó.

• - Chào bạn cùng phòng! Tớ tên là Đỗ Việt Dũng đến từ Bắc Kạn.

• Nó hơi giật mình, nếu phải miêu tả về người bạn cùng phòng nó bằng 1 từ thì có thể nói là : Xấuuuuu! Da đen nhẻm, mặt quắt, tai rơi, mũi tẹt, răng hô. Rồi nó cũng chào lại.

• - Mình là Phạm Huy Hoàng đến từ Quảng Ninh mình cũng vừa mới đến, giúp đỡ nhau nha !

• Nó cười tươi trong lòng nghĩ nếu bạn học này của nó tu luyện đến lúc thành Tướng thì chắc chắn điều đầu tiên làm sẽ là thay đổi khuôn mặt.

• Rồi nó đi về giường của nó. Ở đây mỗi phòng sẽ có 2 giường và có đủ nhà vệ sinh cùng các vật dụng cá nhân. Nó lấy chiếc nhẫn trữ vật mẹ nó để lại ra rồi cắn nhẹ ngón tay nhỏ 1 giọt máu để nhẫn nhận chủ. Giờ nó mới biết chiếc nhẫn của nó khá rộng bằng cả 1 căn phòng 50 mét vuông có hình hộp. Nó nghĩ thầm chắc là đồ xịn. Thế này nó nhét cả con voi vào có khi vẫn vừa. Nó cũng định nhét thứ gì đó vào nhẫn nhưng nó cũng chẳng có gì để cho vào cả ngoài mấy viên linh thạch để mua cơm. Nó lấy ra tiếp tờ nội quy. Bên trên có 5 dòng

1. Yêu Tổ Quốc, Yêu Đồng Bào.



2. Học Tập Tốt, Lao Động Tốt.

3. Đoàn Kết Tốt, Kỷ Luật Tốt.

4. Giữ Gìn Vệ Sinh Thật Tốt.

5. Khiêm Tốn, Thật Thà, Dũng Cảm.

• Nó đọc xong rồi nhủ thầm, những điều này nó làm đều được.

• Sau vài ngày ở phòng làm quen với Dũng cậu bạn cùng phòng thì cũng đến ngày kiểm tra tư chất. Nó đi cùng Dũng tới quảng trường nơi kiểm tra tư chất cho học sinh. Ở giữa có bức tượng 1 con rồng lớn ngậm viên Châu uốn quanh 1 cây trụ. Bên dưới cũng đặt 1 viên châu nhỏ hơn ở dưới đuôi con rồng. Dũng thì vừa đi vừa cười nói lại vừa trêu mấy bạn học nữ. Nó đi cùng mà cũng phát ngại. Rồi Dũng quay sang bảo với nó.

• - Sao tớ chào người ta mà người ta toàn cười với cậu vậy.

• - Cái này nếu giải thích đơn giản thì là: anh xấu trai, khen em xinh, em cũng nhăn nhó. Thằng đó đẹp trai, bảo em giống chó, em cũng cười. - Nó trả lời.

• Dũng chẳng nói gì quay mặt bỏ đi mất. Nó cũng mặc kệ, vì sau vài hôm ở với cậu bạn này nó cũng biết Dũng ko giận ai quá 5 phút.

• Sau đó thầy giám thị ổn định cho tất cả mọi người các học sinh thì đứng phía dưới, các giáo viên và Hiệu Trưởng thì ngồi bên trên

• Rồi đọc các thể loại văn bản, phát biểu cả tiếng đồng hồ. Nó phát hiện ra thêm 1 điều, đã là phát biểu thì ở thế giới nào cũng vậy rất chán và buồn ngủ. Hôm nay thầy lại mặc nguyên 1 bộ đồ màu vàng, lần này thì nó chắc chắn 1 điều thầy giám thị rất đồng bóng. Nói chán chê 1 hồi thầy bảo các học sinh lên đặt tay vào viên châu bé ở đuôi con rồng để kiểm tra tư chất. Nó cũng thấy trong đám học sinh mới có cô gái đi chiếc xe hồng. Kiểm tra từng người 1 rồi thầy giám thị đọc to tư chất cùng tên. Đến cô gái đó thầy đọc to.

• - Lãnh Thanh Mai tư chất Tím tư chất cao cấp. - Đúng là người xinh thì cũng giỏi mà.

• Cả quảng trường ồ lên, đầu giờ cô gái này là người đầu tiên được tư chất Tím. Còn đại đa số sẽ là tư chất xanh với đỏ.

• Đến cậu bạn cùng phòng của nó.

• - Đỗ Việt Dũng tư chất Xanh tư chất bình thường. - Người ngoại hình xấu chắc cũng đúng.

• Rồi cũng đến lượt nó bước lên, hơi hồi hộp nó đặt tay vào viên châu.

• - Phạm Huy Hoàng tư chất trắng không màu tư chất phế.

• Trước giờ tư chất trắng còn có màu, để người ta nhìn thấy, nhưng nó vừa đặt tay vào viên châu thì con rồng cũng trở lên gần như trong suốt luôn.

• - Tư chất không màu. Sao lại thế????