• - Nàng thật sự tên Hồ Mị Nương? Nàng không có tên thật hay sao? - Nó hỏi lại.
• - Ta không! Trước giờ ai cũng chỉ gọi ta như vậy thôi. - Nàng cúi đầu trả lời.
• Nó biết ở thế giới này gần như con gái ai cũng được gọi là Mị Nương, thế là nàng không có tên thật, một cái tên cho riêng nàng. Nó cũng định đặt cho nàng một cái tên giống như nàng đặt cho nó. Nhưng Thư nhắc nhở: "Nữ nhân Hồ tộc không có tên, khi nào cưới chồng thì chồng sẽ đặt tên cho họ". Nghe đến đây nó đang định nói cũng im luôn. Nếu tính tuổi thì nàng gấp hơn 2000 lần tuổi nó ở thế giới cũ. Vợ nhiều hơn chồng vài chục tuổi nó từng thấy chứ vài nghìn tuổi nó cũng chưa dám nghĩ đến. Nó mở miệng.
• - Nàng, thả ta xuống được không?
• Được nàng thả xuống đất, nó cười nhẹ rồi đi thẳng về đằng sau hai cây cột trụ, thấy một mảnh kim loại màu đen to bằng bàn tay của đứa trẻ được cắm ở đó. Xác định đây là vật đang cắm xuống để phong ấn nàng và cũng là thứ mà Thư muốn nó lấy đi, nó đang tính rút ra thì Thư lại ngăn nó lại. "Không vội, đi sâu vào trong phong ấn, để ta chào bạn cũ đã, không thì ngươi cũng không có cách nào rút được thứ đó lên đâu."
• Nó theo lời Thư đang định tiến sâu vào phong ấn thì Hồ Mị Nương cũng lên tiếng: "Ngươi định đi vào trong đó? Con Trâu đó hung giữ lắm, ta sợ nhỡ ngươi làm sao."
• - Yên tâm. Thần thú không hại người nước Nam đâu, nàng không phải sợ. - Nó lên tiếng trấn an nàng. Rồi đi vào trong.
• Hồ Mị Nương vẫn cố nói theo nó: "Chanh, cẩn thận!" vì trong kí ức của nàng, con Trâu Vàng ấy thỉnh thoảng đi qua trước mặt nàng nhưng lúc nào cũng rất hung dữ.
• Nó quay lại cười rồi đi vào. Đi thêm một đoạn nó nhìn thấy phần nhỏ nhô lên của một cái chuông khổng lồ ở trước mắt. Màu đen xì. Thư cho nó biết thì đây là Đại Hắc Chung, một Siêu Cấp Thiên bảo do Thánh Sư Nguyễn Minh Không chế tạo ra bằng đồng đen. Những gì mà nó nhìn thấy trước mắt chỉ là hai phần của chiếc chuông, còn tám phần còn lại thì ở sâu dưới lớp đất ở đáy hồ.
• Nó càng đến gần lại càng cảm thấy Đại Hắc Chung này thật vĩ đại. Nếu để so sánh cho dễ hình dung thì chắc phải to hơn cả tượng nữ thần tự do mất. Xung quanh chuông có đủ hình hoa văn điêu khắc rất cổ xưa. Nó hỏi Thư.
• - Đi một vòng xung quanh cái chuông này cũng mất hai, ba tiếng rồi, làm sao để tìm được con Trâu đó.
• - Vỗ nhẹ vào cái chuông là tự nó xuất hiện, nhớ là nhẹ thôi nha. - Thư nói.
• Nó lấy tay vỗ một cái lên chuông, không thấy âm thanh gì phát ra cả, có lẽ vì cái chuông quá mức khổng lồ, nó đứng cạnh vỗ vào không khác gì con kiến nhỏ lấy tay vỗ vào chân con người cả. Nó lại hỏi Thư.
• - Vỗ thế này thì làm sao có ai nghe được.
• - Yên tâm, thế là đủ rồi, chiếc chuông này là mẹ nó, dù có một chút va chạm nó cũng cảm nhận được.
• Thư vừa nói xong thì những tiếng bước chân như động đất từ xa chạy đến. Nó nhìn lại thì càng hoảng hồn. Một con Trâu Vàng to lớn chạy đến hướng của nó, mỗi cái chân của con trâu còn to hơn cả toà nhà. Nó lùi lại thật nhanh, chỉ sợ con trâu này chẳng may dẫm nhẹ một cái thì người nó sẽ mỏng hơn cả miếng thịt bò trong bát phở mà nó thi thoảng đi ăn mất.
• Nó hoảng hốt hỏi Thư:
• - Người bạn này của ngươi hình như hơi lớn thì phải, làm cách nào để nó dừng lại đi. Không nó xì mũi một cái ta phải bay xa cả trăm mét mất.
• - Ê! Trâu Vàng, cười cái xem nào, Nói nhanh như lời của ta. - Thư cũng gấp rút.
• Nó đang hoảng khi nghe những lời Thư nói với nó lại càng hoảng hơn. Nó biết trâu là loài động vật không có răng hàm trên. Mà trước mặt nó lại còn là Thần Thú, hiểu tiếng người. Giờ mà bảo con trâu này cười khác gì đang trêu tức nó. Lúc này còn khoảng 100 mét nữa là con Trâu Vàng chạy đến chỗ nó, nhưng tính ra chỉ là hơn chục bước chân. Nó chần chừ: "Nói nó thế có ổn không? Có sợ là xuân này không về luôn không?"
• - Nhanh - Thư cũng gắt lên với nó.
• - Ê! Trâu Vàng, cười cái xem nào. - Nó nhắm mắt mũi lấy hết can đảm gào thật to với con Trâu.
• Con Trâu đang lao đến chỗ nó nghe câu nói nó vừa phát ra bỗng nhiên dừng lại. Rồi biến nhỏ lại như con trâu bình thường. Nheo mắt nhìn nó, mở miệng: - Ngươi được người đó chỉ đến đây?
• Nó nghe thấy con trâu nói vậy không cần biết "người đó" trong ý con trâu là ai liền gật đầu như bổ củi trả lời: "Đúng vậy!"
• Thấy con trâu dừng lại, nó phấn chấn nói theo lời Thư nhắc: "Người bảo ta đến đây lấy thứ trước kia người gửi ở chỗ ngươi."
• - Người đó ở đâu rồi? Sao không tự đến lấy? - Con Trâu nghi ngờ.
• - Người đang có việc ở bên ngoài, không đến được, ta là đệ tử của người. - Nó trả lời.
• - Đi theo ta. - Con trâu biến thành một người con gái mặc bộ áo thêu bằng chỉ vàng. Vừa quay người đi vừa nói.
• Nó cũng ngây người nhìn biến hoá trước mắt, có đánh chết thì nó cũng không nghĩ con Trâu này lại là Trâu cái, hơn nữa biến thành người được, lại còn rất xinh đẹp. Nó vội vã đi theo.
• Đi được một đoạn đến trước một căn nhà nhỏ, cô gái bảo nó đợi, rồi đi vào trong nhà lấy đồ. Một lúc sau cô gái đi ra, trên tay cầm một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho nó, rồi nói: "Đồ hắn để lại đều ở bên trong, ta chưa động vào đâu. Kiểm tra xem đủ không."
• Nó nhận lấy nhẫn trữ vật rồi nói: "Không cần kiểm tra, ta tin lời ngươi."
• Thực chất là Thư cũng chẳng biết có thứ gì ở bên trong nhẫn trữ vật cả, chỉ biết sau khi luyện được mấy Siêu Cấp Thiên Bảo thì đó là đồ còn thừa do luyện bảoThánh Sư Nguyễn Minh Không để lại, chắc chắn là rất có giá trị. Thư cũng do một lần tình cờ mới biết được.
• - Nếu không còn việc gì thì ngươi có thể đi được rồi. - Nàng xua tay như muốn đuổi khách.
• - Nàng có thể cho ta thêm miếng sắt nhỏ cắm ở bên ngoài được không? - Nó lên tiếng.
• - Miếng sắt? Nếu là thứ trấn yểm phong ấn con cáo đó thì không được, Âu Cơ nhờ ta trông con cáo đó không để nó chạy ra ngoài. Còn thứ khác nếu ngươi muốn lấy thì ta không quan tâm - Nàng nói.
• Nàng nói đúng ý định của nó là muốn lấy thanh sắt kia, nhưng giờ có cả Âu Cơ nhờ nàng giữ hộ nữa thì dù có thêm mấy lá gan nó cũng bó tay. Để nàng nóng tính lên thì chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ làm nó tan xương nát thịt rồi.
• Nó cúi đầu chào tạm biệt nàng rồi quay đi. Nó hỏi Thư:" Sao ngươi nói chiếc chuông đó là mẹ của nàng?"
• - Chuông là đồng đen, còn nàng ta là trâu vàng. Đồng đen là mẹ của vàng. - Thư giải thích.
• Thấy nó vẫn không hiểu, Thư nói tiếp.
• - Năm xưa Thánh sư Minh Không không chỉ giỏi ở luyện bảo, mà còn giỏi luyện đan, vì vậy người vừa là luyện bảo thánh sư, vừa là luyện đan thánh sư. Một lần ra ngoài phong ấn người đã cứu được một Võ Đế. Vị Võ Đế kia chỉ biết người là Đan Thánh chứ không biết người là Bảo Thánh, nên ban thưởng cho người vào kho của vị đó muốn lấy gì và lấy bao nhiêu cũng được. Thế là người lấy sạch đồng đen trong kho mang về rồi chế tạo ra bốn Siêu Cấp Thiên Bảo. Lúc người chế tạo ra Đại Hắc Chung đánh thử vài tiếng thì con Trâu Vàng kia cũng chạy từ ngoài phong ấn vào. Sau đó vì cái chuông quá nặng, mà Khổng Nhân Tộc lúc đó cũng bị biến mất không rõ nguyên do, nên người đành để cái chuông dưới đáy hồ. Từ đó Trâu Vàng luôn ở dưới đáy hồ cùng cái chuông.
• - Nói thế thì nàng cũng ở dưới đáy hồ cả vài nghìn năm? Sao nàng và Hồ Mị Nương không thỉnh thoảng nói chuyện với nhau cho đỡ buồn nhỉ? - Nó thắc mắc.
• - Ngươi có thấy con trâu nào kết bạn với con hồ ly chưa? - Thư hỏi lại nó.
• Cũng đúng, trước giờ nó đọc rất nhiều truyện, nhưng quả thật chưa thấy trong truyện nào có hồ ly với trâu làm bạn với nhau cả. Đi thêm một lúc nó cũng quay lại nơi phong ấn Hồ Mị Nương.
• Nhìn thấy nó, nàng thoáng cười nhẹ trên môi rồi lại nghiêm mặt lại hỏi thăm: "Con Trâu đó không làm gì ngươi chứ?"
• Thấy nàng quan tâm nó cũng cười rồi nói: "Không, ta nói rồi Thần thú không làm hại người nước Nam mà, chỉ là không cho ta rút miếng sắt kia ra thôi."
• - Ngươi không sao là tốt rồi. Giờ ngươi định đi đâu? - Nàng hỏi nó.
• - Giờ ta phải quay về. Tăng cấp thật nhanh sau đó quay lại đây thực hiện lời hứa với nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ sớm trở lại. - Nó nhìn thấy Hồ Mị Nương đặt nhiều kì vọng vào nó như vậy thầm nhủ phải cố gắng tu luyện thật nhanh để quay lại cứu nàng ra trong vòng mười năm tới.
• - Ta tin ngươi! - Nàng cười, một nụ cười làm nó xao xuyến.
• Nó cúi đầu chào tạm biệt nàng rồi rời đi. Hồ Mị Nương nhìn theo nó lòng tràn đầy tin tưởng, nàng hy vọng con người nhỏ bé đó sẽ không làm nàng phải thất vọng. Vì đã rất rất lâu rồi, nàng không có cảm giác với bất kì một ai.
• Từ giờ nó cũng có thêm một mục tiêu để phấn đấu. Chỉ hy vọng những người tin tưởng nó chờ đợi được đến lúc nó trưởng thành.
• Và nó biết thêm một điều, dưới đáy hồ, không chỉ có Hồ Mị Nương, mà còn có cả thần thú Kim Ngưu, còn cả mảnh kim loại màu đen kia mà Thư muốn nó mang đi bằng được nữa, tuy Thư không cho nó biết đó là thứ gì, nhưng đối với nó cái gì Thư không nói đều là thứ không hề tầm thường.
• Nó rời khỏi Hồ Tây, từ lúc nó bơi xuống rồi quay lại đã mất gần một ngày thời gian. Thư lại mở miệng nói tiếp với nó. "Đi, theo ta chỉ, đi nơi khác kiếm ăn."