Chương 1: Thế Giới Mới.

• Lang thang trên đường, giữa thành phố Hạ Long nơi sinh ra và lớn lên từ bé, thành phố "Hoa Lệ" nhưng có lẽ theo nó đúng là Hoa Lệ. Nơi mà "Hoa" cho người giàu, và "Lệ" cho người nghèo như nó.

• Nó có 1 cái tên thật kêu, mà có lẽ người mà nó lên gọi là "Cha hay Mẹ" gì đó của nó đã đặt cho nó Huy Hoàng. 2 người nó chưa bao giờ gặp mặt, cũng chưa 1 lần nhận được tình thương từ 2 người. Nó được bố nuôi, 1 người nhặt phế liệu và có đầu óc ko được bình thường nhặt nó về ở bãi rác. Nhưng có lẽ bố nuôi của nó đã đặt hết cả niềm tin và hy vọng vào nơi nó, để mỗi lần gọi tên của nó bố nó sẽ gọi cả là Huy Hoàng ơi, chứ ko chỉ là Hoàng, còn người đã cho nó cái tên nó lại chưa bao giờ xuất hiện. Bố nó ở 1 căn nhà tình thương được nhà nước trợ cấp. Nghe những người hàng xóm của nó kể, ngày nhặt nó về bố nó vừa cười vừa khóc đi xin nước gạo khắp xóm, để hàng ngày nuôi nó lớn. Rồi về sau có các tổ chức từ thiện đến để đưa nó đi và cả các trại trẻ mồ côi. Thậm chí cả những người tốt đến nhận nuôi nó nhưng bố nuôi nó đều từ chối. Ông gầm gừ cầm con dao ra đứng trước cửa nhà "nó là con tôi, ko được mang nó đi" có lẽ ông cũng chưa bao giờ định nghĩa được từ "Con" là gì trong tiềm thức, nhưng ông biết nó là tất cả những gì ông phải bảo vệ. Thế lên mọi người đành để nó sống cùng ông. Trộm vía ngay cả đến hàng xóm cạnh nhà cũng chả bao giờ nghe thấy tiếng nó khóc cả. Nếu người ta ko biết là ông nhặt được 1 đứa bé thì cũng chả ai biết ở trong nhà có trẻ con. Nó cũng dần dần lớn lên được bố nuôi dành hết hy vọng. Bố nó sợ nó ở nhà 1 mình bị người ta mang đi lên lúc nào bố nó cũng cõng theo nó đi khắp nơi để nhặt những lon nước, những thứ gì bán được cho hàng sắt vụn. Nhiều người thương cảm cho hoàn cảnh của 2 bố con, cho bố nó miếng bánh, hộp sữa, bố nó đều để dành cho nó cả.

• Cứ thế nó lớn lên trong tình thương của 1 người ko phải máu mủ ruột già, nhưng còn thương nó hơn cả bản thân.

• Nó cũng được đi học, những nhà hảo tâm giúp đỡ nó mua sách bút, nộp tiền học phí cho nó, để nó học hết cấp 3. 12 năm đi học nó đều là học sinh giỏi. Những tấm bằng khen được bố nó mang đi ép lại đóng khung, rồi treo khắp nhà. Chả biết bố nó có hiểu những thứ đó là gì ko. Nhưng mỗi lần nhìn là mắt bố nó lại long lanh, mang cả niềm tự hào, ai đến nhà bố nó cũng khoe.

• - Con trai tôi đấy. Nó giỏi ko?

• Bố nó ko đi học cũng chả biết chữ. Chỉ biết 1 điều là những tờ giấy ấy là vì nó ngoan học giỏi mà trường học nơi nó học tặng cho nó. Có lẽ chữ duy nhất ông có thể nguệch ngoạc viết ra là tên của nó, Huy Hoàng.

• Ngày nó nhận được giấy báo đỗ đại học cũng là ngày mà có lẽ nó muốn quên đi nhất.

• Bố nó cầm tờ giấy đi khoe khắp xóm. Rồi mang theo người hớn hở đi khoe với những người ông quen, nhưng rồi 1 tai nạn giao thông ập đến, ông nằm giữa đường tay vẫn nắm chặt tờ giấy, khoé miệng vẫn đang mỉm cười. Nó chạy đến mà quỳ gục xuống, nó gào khóc.

• - Các cô các bác cứu bố cháu với.

• Nó ko muốn tin những gì trước mắt là sự thực. Bố nuôi nó là tất cả thế giới đối với nó. Trước mắt nó thế giới gần như sụp đổ. Tai nạn rất nặng. Đến nỗi hình hài của bố nó cũng ko còn nguyên vẹn. Thân dưới và trên đã tách rời nhau.

• Rồi trong đám tang bố nó. Nó quỳ sụp xuống, ko còn đủ sức để khóc hay đứng thẳng lên được nữa.

• Cũng trong đám tang ấy, người mẹ bao nhiêu năm nó chưa từng gặp cũng xuất hiện. Bà vào thắp hương, rồi muốn nó ra ngồi nói chuyện cùng.



• Nó lững thững được 1 người bạn dìu ra ngồi ở bàn.

• - Mẹ xin lỗi.

• - Bà ko có lỗi gì để phải xin xỏ ở đây cả.

• - Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn dõi theo con.

• - Thế sao bây giờ bà mới xuất hiện. Tôi ko có mẹ, bố tôi cũng không cần bà phải thắp hương, bà đi về đi.

• Nó chạy vào nén hương mà mẹ nó vừa thắp nhổ ra rồi ném thẳng ra ngoài.

• - Mẹ là mẹ của con sao con lại làm thế?

• - Tôi có mẹ ?!? Thế à ? Sao từ lúc tôi sinh ra đến giờ mới được nhìn thấy cái người mà đáng lẽ tôi phải được người ấy yêu thương từ bé ? Sao tôi chưa bao giờ được cái người tên là "Mẹ" ấy ở bên cạnh những lúc tôi ốm đau hay mệt mỏi? Sao trong bài văn hồi còn đi học "Tả về người mẹ của em" tôi đã phải viết là "Em không có mẹ! " để rồi nhận những lời cười nhạo của bạn bè ?

• Nó vừa khóc vừa quỳ xuống.

• - Hôm nay tôi xin quỳ lạy bà trả lại hết công ơn sinh thành của bà còn từ nay trở đi tôi ko cần bà có mặt ở bất cứ đâu trước mặt tôi nữa

• Nó quỳ dập đầu 3 lần đến chảy cả máu. Máu thấm qua cái khăn tang mà nó đang đeo rỉ ra ngoài.



• - Lúc tôi cần nhất bà ko xuất hiện thì bây giờ cũng ko cần phải xuất hiện nữa. Tôi chỉ có duy nhất 1 người bố ở kia thôi.

• Tay nó chỉ thẳng vào bên trong nhà nơi đặt quan tài của bố nuôi nó.

• - Mẹ xin lỗi ! Nhưng lúc đó bỏ con, vì mẹ còn tương lai, còn thanh xuân của mẹ nữa.

• - Thanh xuân !?! Bà đừng bao giờ nói lí do là thanh xuân hay tương lai trước mặt tôi. Bà biết bà vứt tôi ở đâu ko? Bãi rác, là bãi rác, là gϊếŧ người đấy bà biết ko ? Nếu ko có bố tôi thì giờ tôi chết lâu rồi. Nếu ko có suy nghĩ làm bố hay mẹ thì tốt nhất là đừng đẻ ra 1 con người. Rồi đổ lỗi lấy lí do này nọ rồi mang bỏ đi. Lỗi của các người, nhưng giờ phải chịu là tôi đấy. Bà biết ko?

• - Bà về đi, căn nhà này ko đón tiếp bà!

• - Nếu giờ bà biết suy nghĩ thì nghe cho kĩ những lời tôi nói. Chắc bà cũng có gia đình mới rồi, và tôi cũng sẽ có 1 hay 1 vài người em cùng mẹ khác cha. Bà lên về chăm sóc tốt cho gia đình mới của bà. Và nhớ là "SỐNG LÀ PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI NHỮNG LỜI NÓI VÀ HÀNH ĐỘNG MÌNH LÀM RA"

• Cả đám tang nghe những lời nó nói ai cũng rơm rớm nước mắt. Rồi mọi người ra khuyên mẹ nó đi về. Đưa nó vào nhà. Lúc mọi người đưa bố nuôi nó ra đồng nó lững thững lê bước. Rồi lúc quan tài được hạ xuống huyệt nó ngồi im nhìn chằm chằm vào bức ảnh cha nó. Mọi người thấy nó vậy cũng khuyên nó bớt đau buồn rồi dần dần ra về. Khi mọi người đã về hết. Nó nhìn vào mộ nói nhỏ

• - Con đi theo bố nha bố !

• Rồi nó lang thang trên đường. Nó ước chưa bao giờ mình đc sinh ra. Nó muốn kết thúc cuộc đời này. Vì người quan trọng nhất đối với nó cũng đã bỏ nó mà đi. Thế là nó đi bộ lên cầu Bãi Cháy. Nhìn lại tất cả trời đất 1 lần cuối rồi leo lên thành cầu nhảy xuống.

• Có 1 ánh sáng vụt qua đâm vào người nó rồi biến mất lúc nó vừa nhảy xuống.

• Nó giật mình tỉnh lại. Nó đang nằm trên 1 cái giường xa lạ, mặc 1 bộ quần áo nhưng trong mấy bộ phim cổ trang mà nó xem trên tivi.

• - Tinh !!! Bất ngờ chưa ?!?