Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 30: "Lục Cận Ngôn, có phải anh thích em không?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Yang

Beta: Yin

- -------

Khi Thịnh Hoan mở cánh cửa quán cà phê ra, bên tai liền vang lên tiếng leng keng leng keng từ chuông gió. Cách bài trí của quán cà phê vô cùng ấm áp và phong cách, xung quanh còn được điểm xuyết thêm chút cây cỏ hoa lá.

Cô không có tâm tư ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng này, vội vàng theo chân người phục vụ đi đến một góc.

Vừa bước vào cửa, khí nóng của thời tiết đã bị ngăn cách ở bên ngoài, xua tan nóng nực toàn thân, khiến cả người cô trở nên vô cùng mát mẻ.

Trên mạng nói Thời Dao bởi vì vi phạm hợp đồng, làm hư hại hình ảnh của chính mình nên bị hủy hợp đồng, đoán chừng cô ta sẽ phải bồi thường đến cạp đất mà ăn mất. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn là sự thật, giới giải trí thật thật giả giả không biết đâu mà lần. Nhưng mà ít nhất cô ta vẫn còn cái ví tiền xài không hết cơ, nghĩ đến đây, khoé môi Thịnh Hoan nhếch lên một độ cong giễu cợt.

Thịnh Hoan đã đọc bài báo về Thời Dao, cô ta bị đèn flash cùng đủ loại ngôn ngữ sắc bén vây quanh, người đại diện đứng ở đằng sau cũng hiện rõ sự tiều tụy mệt mỏi và bất lực.

Mà ngay lúc này, nhân vật chính của bài báo trên đang vận một chiếc váy dài, ung dung ngồi nhấp cà phê, không có chút nào là dáng vẻ của người phụ nữ mỏng manh yếu đuối được đăng trên bài báo kia.

Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô ta liền liếc nhìn rồi khẽ nở nụ cười. Nụ cười này không mang theo sự giễu cợt và thù địch như trước đây nữa, mà là vẻ dạt dào vô cùng đắc ý.

Từ trước đến nay cô và Thời Dao chưa bao giờ cho nhau sắc mặt tốt cả. Lúc cả hai đơn độc ở cạnh nhau, vẻ giả tạo cũng lười bày ra.

Thịnh Hoan thật sự không đoán ra được, vì chuyện gì mà khiến Thời Dao tình nguyện mang một lớp mặt nạ giả dối ở trước mặt cô như thế. Cô tạm thời không muốn tin nụ cười này của cô ta là thật lòng đâu, sợ lắm.

Thịnh Hoan kéo chiếc ghế đối diện Thời Dao ra ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Thời Dao cười khẽ một tiếng: "Không phải cô tới là bởi vì Lục Cận Ngôn sao? Đương nhiên là về chuyện của anh ấy rồi." cô ta dừng một chút, dùng giọng điệu cảm thán nói một câu: "Nhiều năm như vậy, chúng ta dường như chưa bao giờ cùng nhau ngồi xuống mà nói chuyện nghiêm túc nhỉ, cũng không có bầu không khí yên bình như lúc này."

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có muốn gọi cái gì không ạ?" Người phục vụ tiến lên hỏi.

"Trà sữa đặc biệt là được rồi, cảm ơn." Thịnh Hoan lễ phép nói, vốn dĩ lúc nào thần kinh của cô cũng trong tình trạng căng cứng, nếu mà uống cà phê lại sợ rằng cả đêm không ngủ được mất.

Ánh mắt vốn đang nhìn Thời Dao phía đối diện liền lạnh xuống: "Không phải cô muốn nói cho tôi biết chuyện của anh ấy sao, vậy bây giờ là sao đây, ôn chuyện hả? Nếu đúng là vậy, tôi nghĩ chúng ta đừng nên lãng phí thời gian của nhau nữa."

Giọng điệu thì có vẻ mình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều hiện rõ sự trào phúng và mất kiên nhẫn.

Biết Thịnh Hoan không thích mình, Thời Dao nghe xong lời nói của cô cũng không thèm quan tâm, tự mình nói: "Thịnh Hoan, chắc giờ cô cũng nghe qua rồi, vụ bê bối lần này khiến tôi bị ảnh hưởng đến hình ảnh cá nhân cùng với các sản phẩm do tôi làm đại diện, nhà đầu tư yêu cầu tôi bồi thường tổn thất."

Thịnh Hoan nhíu nhíu mày, cô không hiểu chuyện Thời Dao phải bồi thường thì liên quan gì đến chuyện hôm nay hai người gặp mặt chứ: "Vậy thì sao, liên quan gì đến tôi? Nếu cô gọi tôi ra đây chỉ để nói đến tình trạng của mình, thì xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe. Thời gian nghỉ trưa của tôi rất ngắn, không rảnh bồi tiếp cô đâu."

Có lẽ cũng biết rằng Thịnh Hoan không nói đùa với mình, Thời Dao cũng không hề nói mấy lời khách sáo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết Lục Cận Ngôn thích ai, cô giúp tôi hoàn lại tiền vi phạm hợp đồng, tôi sẽ nói cho cô biết."

Thịnh Hoan thật sự đã bị chọc tức mà cười lên, trà sữa lại đúng lúc này được bưng lên. Thịnh Hoan bưng lên hút một ngụm, khắp khoang miệng đều là mùi trà thơm ngào ngạt, khiến vẻ mặt của cô cũng thả lòng hơn một chút. Vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cô trào phúng nói: "Thời Dao, cô cũng quá tự tin nhỉ, chuyện của cô, dựa vào cái gì tôi phải giúp cô chứ."

Trong lòng Thịnh Hoan lặp đi lặp lại ngữ khí vừa rồi của cô ta, sự khinh thường trên khoé môi lại càng trở nên rõ ràng. Cô cảm thấy vừa rồi mình đồng ý gặp mặt cô ta là quá sai lầm, thật sự rất lãng phí thời gian.

Thịnh Hoan cũng hiểu đại khái mục đích của Thời Dao, không lo nổi tiền vi phạm hợp đồng nên tìm đến cô. Về việc nói cho cô nghe người Lục Cận Ngôn thích, sợ rằng cũng chỉ là xạo quần, nếu cô ta thật sự nói ra được một cái tên có lẽ cũng chỉ là bịa đặt.

Thịnh Hoan cầm lấy trà sữa trên bàn, hơi nghiêng người lấy mấy tờ một trăm nhân dân tệ từ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đứng lên: "Tôi cũng không phải loại người bỏ đá xuống giếng (1). Hiện giờ cô Khi đang bị nợ nần ngập đầu, vậy để tôi mời bữa này."

Thấy Thịnh Hoan đứng dậy muốn đi, Thời Dao cũng là có chút sốt ruột. Cô ta không có ai giúp đỡ, mọi hy vọng đều ở trên người Thịnh Hoan: "Thịnh Hoan, cô thật sự không muốn biết Lục Cận Ngôn thích ai sao? Tôi biết anh ấy thích ai, thích bao lâu, tôi dùng cái này trao đổi, cô chỉ cần gánh vác chút gánh nặng giúp tôi là được."

So với dáng vẻ kích động của Thời Dao, Thịnh Hoan lại càng thờ ơ ngắt lời của cô ta, ngữ khí lạnh nhạt: "Cô Khi không cần nói đâu. Trước kia cô luôn bảo mình thích Lục Cận Ngôn mà, sao bây giờ lại muốn đẩy anh ấy cho tôi? Về việc anh ấy thích ai, tôi có thể tự mình hỏi, không cần phải thông qua cô."

Nhìn bóng dáng Thịnh Hoan xoay người rời đi, Thời Dao cắn răng, dưới tình thế cấp bách liền vội vàng la với theo: "Lục Cận Ngôn thích cô, từ thời đại học đã bắt đầu rồi."

--Truyện-đăng-trêTruyenHD_yinyanghouse-

Ngôi của Thời Dao

Thời Dao nhớ rõ sau khi đại học cô khai giảng được nửa tháng, thì đã cùng Thịnh gia cắt đứt quan hệ. Cô dọn đi quá nhanh, để lại không ít đồ ở Thịnh gia. Vì sợ rằng Thịnh Hoan nhìn thấy khó chịu, rồi sẽ kêu người làm đóng gói quăng ra ngoài, với lại lúc đó năng lực kinh tế của cô không đủ, chỉ có thể lại về Thịnh gia một chuyến.

Bởi vì đã nói trước với Thịnh Cùng, cộng với cô đã từng sinh sống ở Thịnh gia nhiều năm như vậy. Bảo vệ cửa cũng nhận ra cô, liền để cho vào.

Thời Dao biết trong khoảng thời gian này, tối nào Thịnh Hoan cũng sẽ ở trường học hết. Thịnh Cùng lại đi nước ngoài, cô mới có thể chọn ngày này quay về lấy đồ, nhưng cô cũng không nghĩ tới vừa tiến vào phòng khách đã đυ.ng phải Thịnh Hoan.

Cô ta mặc một bộ đồ ở nhà mềm mại, ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm dĩa trái cây, đang cầm trái cây đã cắt vào miệng mình.

Nghe thấy tiếng động Thịnh Hoan liền nhìn về phía cô, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, lộ ra sự không kiên nhẫn, hẳn là Thịnh Cùng đã nói qua với cô ta.

Thịnh Hoan cũng không giống như trước kia mà mở miệng khinh bỉ nữa, cô ta hơi liếc mắt nhìn cô một cái rồi cầm dĩa trái cây xoay người đi lên lầu, hiển nhiên không muốn đứng chung một không gian với cô.

Thời Dao nhìn dáng vẻ của cô ta, đột nhiên cảm thấy sự khó chịu quanh quẩn trong l*иg ngực. Cô phải luôn miệng tự nhủ đừng quan tâm đến Thịnh Hoan, đừng quan tâm đến Thịnh Hoan, đừng quan tâm đến Thịnh Hoan, một lúc sau mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Thịnh Hoan đã tắt TV, phòng khách trở nên vô cùng an tĩnh, vậy nên âm thanh nhắc nhở tin nhắn mới vang lên rất rõ ràng.

Trên ghế sô pha có một chiếc điện thoại màu hồng, lại nằm ngay vị trí Thịnh Hoan vừa ngồi, chắc chắn là điện thoại của cô ta.

Thời Dao cũng không biết lúc đó mình có bị ngáo không, giống như bị bỏ thuốc nên lú rồi. Cô hơi ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy những người giúp việc đang bận bịu cúi đầu làm việc của mình, mới bước nhanh đến sô pha cầm lấy chiếc điện thoại kia lên.

Tin nhắn vẫn còn hiện trên màn hình, cô chỉ cần liếc mắt đã đọc được nội dung tin nhắn.

Tên người gửi là một dãy số xa lạ, nhưng lại khiến cô ngẩn người đứng ngay tại chỗ. Cô đã lặp đi lặp lại số điện thoại điện thoại này mấy lần trong lòng, chắc chắn không thể nhầm được.

Để xác nhận cho chính xác, Thời Dao thậm chí còn lấy điện thoại của mình ra so sánh từng con số một, cuối cùng vẫn không thể tự lừa mình được nữa.

Lục Cận Ngôn là người gửi tin nhắn, anh ấy tỏ tình với Thịnh Hoan.

Mọi cảm xúc ghen ghét oán hận đan xen vào nhau, cô ta dựa vào cái gì chứ? Cô theo đuổi Lục Cận Ngôn gần ba năm, mỗi lần mặt dày mạnh bạo tỏ tình, cô đều bị anh lạnh lùng từ chối, trước đó không lâu cô còn bị anh từ chối thêm một lần nữa kìa. Nhưng theo như cô biết, giữa hai người bọn họ chưa từng có sự tiếp xúc nào. Thịnh Hoan cũng chưa làm gì, tại sao Lục Cận Ngôn lại thích Thịnh Hoan? Rốt cuộc Thịnh Hoan có cái gì tốt hơn cô chứ?

Thời Dao dường như có thể tưởng tượng đến vẻ mặt của Thịnh Hoan, và cô ta chắc chắn sẽ chế nhạo cô.

Thời Dao gắt gao nắm chặt điện thoại, không thể được, cô không thể để Thịnh Hoan có cơ hội chế nhạo mình được.

Những ý nghĩ xấu xa lướt qua tâm trí cô trong chốc lát, bắt đầu không ngừng phát triển lớn mạnh, chiếm cứ mọi ngóc ngách.

Thời Dao nhìn chằm chằm những chữ trên màn hình, gần như không chút do dự, cô ấn mở khoá điện thoại Thịnh Hoan.

Ở chung với Thịnh Hoan nhiều năm như vậy, dù không hề thân thiết với nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ quá hiểu rõ đối phương.

Mặc dù cô cũng chẳng muốn biết, nhưng sở thích và mật khẩu điện thoại của Thịnh Hoan cô lại biết rõ vô cùng.

Thời Dao run rẩy bấm vài chữ rồi gửi đi, như thể đang cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.

"Tôi có người mình thích rồi, từ nay về sau mong anh đừng dây dưa với tôi nữa, từ bỏ đi."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cùng lúc với thời điểm tin nhắn được gửi đi, vẫn là dãy số đó.

Trong lòng cô cảm thấy nực cười, cảm giác thích một người đều như nhau cả, không ai cao thượng hơn ai. Cô có thể kiên trì chạy theo Lục Cận Ngôn nhiều năm như vậy, đương nhiên Lục Cận Ngôn cũng sẽ không vì một tin nhắn mà từ bỏ. Nhưng một khi chuyện đã bắt đầu, có muốn kiềm nén cũng không khống chế được.

Có lẽ Thịnh Hoan đã phát hiện mình quên điện thoại trên sô pha, nên cô liền nghe thấy Thịnh Hoan mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu.

Trước đó Thịnh Hoan đã tắt âm thanh điện thoại, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ dãy số đó không ngừng.

Dưới tình thế cấp bách, Thời Dao trực tiếp kéo dãy số kia vào danh sách đen, rồi vội vàng bỏ lại chỗ cũ trước khi Thịnh Hoan xuống lầu.

Thịnh Hoan không có số Lục Cận Ngôn, đối với cô ta đó chỉ là một dãy số xa lạ, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Thời Dao vẫn rất lo lắng, tim đập nhanh đến mức muốn bay ra khỏi l*иg ngực, thậm chí cô còn không dám đối mặt với Thịnh Hoan.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thịnh Hoan, cô chật vật rời khỏi Thịnh gia.

Cuối cùng những thứ kia, vẫn phải nhờ dì bảo mẫu chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn thu dọn giúp.

Nghĩ đến chuyện kia, cô liền hoảng sợ bất an. Chỉ cần Lục Cận Ngôn và Thịnh Hoan gặp mặt nhau, chút thủ đoạn vụn vặt này của cô sẽ bị vạch trần. Có lẽ ông trời đang giúp cô, sau đó không lâu Thịnh Hoan đã ra nước ngoài để học chuyên sâu.

Thời Dao cho rằng Lục Cận Ngôn sẽ đuổi theo Thịnh Hoan ra nước ngoài, nhưng mà anh không làm vậy. Cứ như thế qua mấy năm, Thời Dao mới yên lòng.

Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra với hai người đó đi chăng nữa, thì chuyện này cũng sẽ trở thành cái gai trong tim họ. Lục Cận Ngôn sẽ không đề cập với Thịnh Hoan chuyện mình tỏ tình bị từ chối, mà Thịnh Hoan căn bản không hề biết chuyện này.

Hai người có ở gần nhau, cũng sẽ không thổ lộ tình cảm, một ngày nào đó, mâu thuẫn tích ngày càng nhiều, và không bao giờ đến được với nhau nữa. Tất cả những gì cô cần làm là chờ đợi, dù Lục Cận Ngôn không thích cô thế nào đi chăng nữa, anh cũng không có được Thịnh Hoan, và cuối cùng anh chỉ có thể ở bên cô thôi.

Mấy năm nay xung quanh anh không có ai, Thịnh Hoan lại ở nước ngoài, chỉ có một mình cô vẫn đứng đây chờ đợi. Nhưng cô cũng không nghĩ tới, hôm nay chuyện đó lại từ trong miệng mình nói ra.

- --------

Thời điểm đổi ca, Thịnh Hoan không như như bình thường là về biệt thự ngay nữa. Cô biết Lục Cận Ngôn sẽ chuẩn bị bữa tối, nhưng cô đột nhiên có chút sợ hãi.

Những lời Thời Dao nói buổi trưa, được lặp đi lặp lại như một cái máy radio trong đầu cô. Nói thật, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thời Dao, nhưng thật ra, ai thích bản thân mình, trong lòng mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có cảm giác.

Lục Cận Ngôn thích cô, cô biết rõ. Thời Dao nói ra chuyện này, cô nghe cũng không quá ngoài ý muốn. Chỉ là không ngờ tới, anh đã thích cô từ thời đại học rồi.

Cô hiểu rõ một người kiêu ngạo như anh, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng nói chuyện với cô sau khi từ chối. Nhưng tất cả đều do Thời Dao gây ra, nên dù cô ta có nói ra thì cô cũng không cảm thấy cảm kích.

Tình cảm đơn phương sáu năm quá mức sâu đậm, ép cô có chút thở không nổi.

Chiều tối, con phố đã lên đèn, đã lên đèn thì phải xuống phố, vậy nên xung quanh ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Thịnh Hoan đi dạo trên phố, lúc này đèn neon trên toà cao ốc đã sáng lên, ánh đèn biến hóa, cùng Dương Hồ cách đó không xa giao chiếu lẫn nhau.

Tiếng người xen lẫn tiếng xe cộ ồn ào nhộn nhịp, đó là cảnh đêm mà Thịnh Hoan đã lâu chưa thấy.

Phía trước vây đầy người, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàn hát từ bên đó truyền đến.

Thịnh Hoan đứng bên ngoài đám đông và nhìn thấy những người đang được vây quanh ở trung tâm. Đó hẳn là một ban nhạc của sinh viên đại học ở gần đây, đang chơi guitar, hát một cách ngẫu hứng, giai điệu vui vẻ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống. Một nụ cười hoàn toàn trong sáng, không bị ô nhiễm bởi xã hội tàn khốc này.

Nhìn thấy nụ cười đó, Thịnh Huân có chút hoảng hốt. Nụ cười rạng rỡ đến mức khiến cô mơ hồ nhớ lại, cũng không biết đã bao lâu rồi cô không cười thoải mái như vậy.

Ở nước ngoài 6 năm, mỗi ngày cô đều căng dây thần kinh, phương pháp trị liệu, tư duy lâm sàng, tất cả các yêu cầu về phẫu thuật đều cần phải hoàn thành. Ở một ngôi trường nổi tiếng như vậy, cô cũng chẳng có bất cứ một ưu thế nào cả, thậm chí vào mùa đông giá rét bị sốt cao, cô vẫn mô phỏng giải phẫu hết lần này đến lần khác.

Từ sau khi mẹ qua đời, cô dường như chưa bao giờ cười một cách thật lòng cả. Hơn nữa ở thành phố An có một kẻ biếи ŧɦái như vậy, cô lúc nào cũng lo lắng hắn sẽ lại đến tìm mình.

Lần trước may mắn, cô mơ hồ thoát được, nhưng nếu lại gặp lần nữa, cô không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

Giọng hát thanh thúy sáng ngời mang theo cảm xúc trầm thấp dần vang lên.

"I know that if we give this a little time,

it will only bring us closer to the love we wanna find,

it's never felt so real, no it's never felt so right......"

Thịnh Hoan vốn xinh đẹp, bề ngoài nhìn cũng rất trẻ, giống như một nữ sinh viên. Cậu nhóc đứng đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, vừa hát vừa đi tới, muốn mời Thịnh Hoan hát cùng bọn họ.

Thịnh Hoan xua tay từ chối, thái độ cậu nhóc kia vẫn rất nhiệt tình, nắm lấy tay Thịnh Hoan muốn nhét microphone vào tay cô.

Ngay lập tức, cả người Thịnh Hoan đã bị một lực mạnh túm lấy, ngã vào một vòng tay ấm áp.

Thấy Thịnh Hoan không trở về nhà như bình thường, cũng không gọi điện thoại báo cho mình. Lục Cận Ngôn không tránh khỏi có chút lo lắng, liền đi tìm cô, ai biết liếc mắt một cái liền nhìn thấy tay Thịnh Hoan đã bị một người nắm, hai người còn dựa gần nhau như vậy.

Gân xanh hai bên huyệt thái dương Lục Cận Ngôn nhảy lên, sắc mặt tối sầm xuống. Anh dùng sức nắm chặt tay cô, Thịnh Hoan không nhịn được kêu một tiếng.

Cô đờ đẫn ngẩng đầu lên, khuôn mặt cũng nhăn lại vì đau, hoang mang hỏi anh: "Lục Cận Ngôn, sao anh lại ở đây?"

Nhìn hai người rõ ràng quen biết nhau, có lẽ cậu nhóc cũng nhìn ra điều gì đó, nên không cố ép Thịnh Hoan nữa, những người khác cũng không để ý đến.

Lục Cận Ngôn kiềm nén tức giận trong lòng, lôi kéo Thịnh Hoan đi ra chỗ đậu xe bên cạnh.

Tay Thịnh Hoan bị người khác nắm chặt, cho dù có phải là người thân thiết hay không, trong lòng anh vẫn khó chịu không nói nên lời.

Trước kia cô không ở bên cạnh còn tốt, bây giờ ở bên rồi, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Du͙© vọиɠ độc chiếm quấy phá. Thích đến cực điểm, như muốn tẩu hỏa nhập ma, muốn hung ác mà nhốt cô ở bên cạnh mình, chỉ có anh mới có thể lại gần.

Anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế, vì thế cô đừng tạo nguyên nhân khiến anh gây ra tội ác chứ. Ngoan ngoãn một chút không tốt sao?

Lục Cận Ngôn lái xe rất nhanh, Thịnh Hoan chỉ cảm thấy dạ dày quặn lên khó chịu, che miệng kiềm nén không nôn.

Cô không biết mình đã chọc đến Lục Cận Ngôn lúc nào, trên người tràn đầy hơi thở lạnh nhạt, mà xen lẫn chút lạnh nhạt này là sự hung bạo và gϊếŧ chóc, khiến người khác vô thức trở nên sợ hãi.

Khoảnh khắc xe dừng lại, Thịnh Hoan vội vàng mở cửa, cô mặc kệ mình đang ở đâu, lảo đảo cúi người nôn thốc nôn tháo, nhưng mãi cũng không nôn ra được gì.

Phía sau có tiếng bước chân dồn dập, cô chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị người từ phía sau bế lên, cảm giác không an toàn khi hai chân rời khỏi mặt đất khiến Thịnh Hoan suýt nữa thét lên.

Rốt cuộc cô vẫn không dám thét lên, lúc này khuôn mặt Lục Cận Ngôn tối sầm, cằm bạnh ra, môi mỏng mím chặt.

Cách lớp quần áo, Thịnh Hoan có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng cứng của anh. Cô biết anh đang kiềm nén, nhìn thì tưởng anh đang bình tĩnh thản nhiên nhưng thật ra cơn tức giận đang len lói bùng phát trong lòng anh.

Nhưng cô không biết cơn tức giận đó từ đâu mà đến, và tại sao.

Lục Cận Ngôn ôm Thịnh Hoan lên thẳng lầu hai, anh đi rất nhanh, bước chân như đang cưỡi gió vậy. Anh đi qua phòng cô, trực tiếp đi đến phòng mình.

Lúc nước nóng đã được điều chỉnh đúng nhiệt độ xối từ trên đầu mình xuống, cô mới phản ứng lại.

Trên lông mi dính đầy giọt nước, nhất thời làm cho tầm nhìn của Thịnh Hoan không rõ ràng. Nhiệt độ nước ấm vây quanh cô, không ngờ Lục Cẩn Niên lại ném cô vào bồn tắm.

Phòng tắm bao phủ hơi nước, một chút nước thậm chí còn trào ra khỏi bồn tắm, làm ướt ổng quần của anh.

Thịnh Hoan giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Lục Cận Ngôn ngang ngạch ấn xuống. Trên vai như bị đè bởi hai ngọn núi, không thể phản kháng.

Mở to đôi mắt ẩm ướt, cô có chút mê mang mà nhìn Lục Cận Ngôn, không rõ anh đây là muốn làm gì? Anh tâm trạng không tốt, đang bực tức với cô?

Lục Cận Ngôn cũng không làm gì Thịnh Hoan, chỉ để cô ngồi trong bồn tắm. Hai tay cô bị anh nắm lấy, bôi một đống xà phòng, sau đó súc rửa sạch sẽ. Anh cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần rửa tay cho cô?

"Anh đang làm gì?" Thịnh Hoan không hiểu, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Rửa tay cho em." anh lời ít ý nhiều, như là muốn chứng minh lời nói của mình, anh liền bôi xà phòng khắp ngóc ngách bàn tay cô, ngay cả móng tay cũng không buông tha. Sau khi cảm thấy sạch sẽ rồi, lúc này mới buông tay cô ra.

Trên mặt Lục Cận Ngôn vẫn không chút biểu cảm, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thịnh Hoan. Bởi vì cô bị nước thấm ướt, lộ ra một chút nội y bên trong áo, anh có chút không được tự nhiên mà dời tầm mắt, đứng dậy muốn rời đi.

Thịnh Hoan lại là trực tiếp nắm lấy cổ áo anh, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Lục Cận Ngôn, có phải anh thích em không?"

Dù đã biết từ chỗ Thời Dao, nhưng Thịnh Hoan vẫn muốn nghe chính miệng Lục Cận Ngôn nói ra.

Lần trước của 6 năm trước cô không biết, lần này đổi lại để cô nói cho anh câu trả lời.

Lục Cận Ngôn mím môi không trả lời, mà nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Thịnh Hoan cũng không thèm để ý đến sự im lặng của Lục Cận Ngôn, cô nhìn anh cười, "Nếu anh thừa nhận anh thích em, thì em sẽ nói cho anh một bí mật, được không?"

"Tôi không có hứng thú muốn biết." anh cau mày mở miệng.

Thịnh Hoan lôi kéo cổ áo anh không buông: "Anh nói là anh thích em, lừa gạt cho có lệ cũng được, em sẽ nói cho anh."

Đại khái biết Lục Cận Ngôn sẽ không mở miệng, Thịnh Hoan dừng một chút liền tiếp tục nói, "Anh không nói lời nào thì em coi như anh thừa nhận thích em đó."

Lông mày Lục Cận Ngôn nhíu chặt, môi anh mấp máy, nhưng Thịnh Hoan lại đưa tay lên che môi anh, rõ ràng là không muốn anh nói: " Lục Cẩn Ngôn, anh thích em, "

Cô nắm chặt cổ áo anh, không biết từ lúc nào đã biến thành ôm lấy cổ anh, khẽ thì thầm: "Thật trùng hợp, em cũng thích anh".
« Chương TrướcChương Tiếp »