Edit: Yang Beta: Yin - -----
Thịnh Hoan đi theo Lục Cận Ngôn ra ngoài, vì mãi đắm chìm trong cuộc điện thoại nên cô không phát hiện khuôn mặt Lục Cận Ngôn càng ngày càng xám xịt.
Lục Cận Ngôn nghe thấy phía sau không ngừng truyền đến thanh âm mềm nhẹ, đôi mắt vốn dĩ đang ấm áp vì được ở cùng Thịnh Hoan dần trở nên âm lãnh.
Đợi đi đến bên cạnh xe, Lục Cận Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thịnh Hoan- người vẫn còn đang chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Anh kéo cửa xe ra, thời điểm Thịnh Hoan ngồi vào mới nhẹ nhìn qua Lục Cận Ngôn, có chút kinh ngạc.
Hành động kéo cửa xe của anh cũng được coi là rất phong độ, nhưng mà khuôn mặt kia lại vô cùng u ám không hiểu được. Cô hơi ngẩn ra một chút, sau đó thanh âm nghi hoặc trong điện thoại vang lên ngay lập tức làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Có rất ít phương tiện giao thông trên đại lộ, Lục Cận Ngôn lái xe, ánh đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu rọi trên sườn mặt anh, đôi môi mỏng gần như bị ép thành một đường thẳng tắp, hai tay cầm vô lăng cũng dần nổi lên những đường gân xanh, tất cả đều cho thấy anh đang cực lực kiềm nén cảm xúc của chính mình.
Thẩm Trí là một trong số ít những bạn nam mà Thịnh Hoan đã chơi cùng từ thời thơ ấu. Hai người là bạn từ nhà trẻ kéo dài đến cao trung, được xem là thanh mai trúc mã.
Cô bận cùng Thẩm Trí trò chuyện, căn bản không có thời gian cũng không có tinh lực đi phát hiện ra Lục Cận Ngôn có gì khác.
--Truyện-đăng-trêTruyenHD_yinyanghouse- Thịnh Hoan trả lời điện thoại, Lục Cận Ngôn nghe thấy cô nói mình vừa mới đi ăn với bạn xong, nhịn không được thả chậm tốc độ xe, nghiêng người nhích về phía Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan chỉ nghĩ anh muốn lấy cái gì đó bên này, cô vô thức dựa ra sau ghế, liền thấy cửa sổ xe bị anh hạ xuống, cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc điện thoại trên tay vốn không cầm chặt bị anh giật lấy rồi tiện tay ném ra bên ngoài.
Thật sự chỉ là tiện tay ném, Thịnh Hoan nghĩ. Dáng vẻ đó của Lục Cận Ngôn, rất giống như vật anh ném không phải điện thoại mà chỉ là một đồ vật râu ria nào đó, thái độ cùng động tác đều vô cùng tùy ý.
Khi nghe thấy thanh âm điện thoại va đập xuống nền bê tông trên đường, Thịnh Hoan gần như có thể tưởng tượng ra kết cục của nó. Cô không phải đau lòng tiền mua điện thoại, mà là chiếc điện thoại kia vừa mới mới mua chưa qua hết buổi chiều đó.
Thịnh Hoan chỉ kịp liếc mắt nhìn điện thoại, thẳng đến khi nó thu nhỏ lại trở thành một đốm đen phía sau. Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Lục Cận Ngôn, rốt cuộc có chút bất mãn, ngữ khí cũng cứng lại: "Lục Cận Ngôn, anh ném điện thoại của tôi làm gì?"
Lục Cận Ngôn mím môi không mở miệng, Thịnh Hoan lại càng tức giận hơn, ném điện thoại của cô chưa tính, lại còn thái độ như thế nữa, nhìn tới liền thấy bực bội: "Nói chuyện đi, tôi đang bận gọi điện thoại đấy, anh có bệnh à?"
Lục Cận Ngôn nhìn về phía trước, biểu tình có chút lãnh đạm, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Thịnh Hoan vẫn nghe được đại khái: "Quá ồn ào, ảnh hưởng tôi lái xe."
Sườn mặt anh dừng ở trong mắt Thịnh Hoan, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cô ngẩn ra một chút, sau đó mới mở miệng nói: "Vậy anh có thể nói với tôi, tôi nhỏ giọng một chút là được."
Điện thoại gọi một nửa thì bị gián đoạn, còn không giải thích cho người ta một tiếng, có chút không có đạo đức rồi.
Lục Cận Ngôn phớt lờ cô, đôi mắt hẹp dài dưới gọng kính phát sáng, khóe môi cũng nhếch lên một đường cong khinh bỉ, hơi có chút trào phúng lạnh lẽo. Nói nhỏ cái gì chứ, anh chính là không muốn cô nói.