Chương 49

Reengggggg

Tiếng của "chuông báo thức đại nhân" là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất buổi sáng của Akiko. Cô không bao giờ có thể nhầm lẫn "đại nhân" với bất kì tiếng chuông đanh đá nào khác. Nhưng mà sao "ngài" lại ở đây? Mà đây là đâu?

Cô giật mình choàng tỉnh, tiếng chuông báo thức vẫn kêu như máy khoan xoáy sâu vào tai.

Cái mùi nến thơm hương hoa oải phảng phất, tấm rèm màu xanh biển, bàn học đầy nhóc sách vở nhưng vẫn gọn gàng, cửa tủ quần áo gỗ treo ngay ngắn bộ đồng phục.... cô đang ở trong phòng nhà mình ở Trái Đất chứ đâu!

Là mơ, là mơ thôi! Nghĩ bụng, cô tự... nhéo vô cánh tay mình. Đau!

Cô triệu hồi tinh linh, nhưng chẳng thấy tín hiệu đáp trả, sợi dây chuyền và bông tai vẫn còn, tại sao lại vậy?

- Ồn quá! - Cô một tay hất cái đồng hồ xuống đất nghe tiếng cốp rõ to, nhưng mà hàng hiệu đồ bền, rớt nhẹ vẫn không ngậm mồm.

- Sao vậy con! - Cánh cửa phòng bật mở, mẹ cô hớt hải bước vào, trên người vẫn mặc nguyên tạp dề.

- Ơ không... con... - Nhìn thấy mẹ, cô ấp úng không thành lời, chỉ muốn lao vào ôm chầm lấy bà.

- Sắp muộn rồi đó, con mau dậy đi! - Mẹ cô nhặt cái đồng hồ đang giãy đành đạch trên sàn nhà tắt đi, cô ngay lập tức ôm lấy mẹ.

- Có chuyện gì vậy con? - Bà ngơ ngác hỏi, tay vẫn đưa lên vỗ về con gái mình.

- À, con gặp ác mộng thôi! - Cô nén tiếng nức nở, lau vội nước mắt rồi buông mẹ ra. - Con đi đánh răng cái đã!

- Ừ, nhanh nha con! - Mẹ cô mỉm cười rồi rời khỏi phòng.

Cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân như bình thường, nhưng trong đầu thì liên tục chắp vá những mảnh ghép kí ức rời rạc.

Cô nhớ là mình đã bị Shadowland bắt làm tù binh vì tội vượt biên trái phép, rồi sau đó là bị thủ lĩnh Kira kiểm soát vô cùng chặt chẽ vì....

À, vì phát hiện ra một cánh cửa bí mật trong nhà kho dưới toà tháp canh, cô bị nhốt trong phòng suốt. Nhưng đến đây thì cô không nhớ tiếp được nữa.

Đánh răng rửa mặt xong, cô thay đồng phục trường, tháo chiếc bông tai và dây chuyền để tránh bị chú ý, kiểm tra ngày tháng bằng điện thoại rồi sắp sách vở vào ba lô theo thời khoá biểu và xuống dưới phòng ăn.

Mẹ thì vẫn đang hí hoáy dọn món, còn ba thì vẫn ngồi chăm chú đọc báo như thường. Khung cảnh này thật thân quen biết bao.

Cô ngồi vào bàn ăn, cố gắng tự nhiên nhất có thể, ba mẹ đâu biết rằng gần một năm trời cô không ở nhà, tất cả chỉ như mới qua một đêm mà thôi. Thế nên mọi biểu cảm của cô bây giờ không được quá lộ liễu.

Bữa sáng trôi qua yên bình, ba thì kể về những tin tức vừa đọc được trong báo, mẹ và cô góp chuyện hưởng ứng, trước khi xách cặp đi học, mẹ dúi vô tay cô mấy đồng lẻ, coi như là tiền tiêu vặt.

Bây giờ đã sang tháng hai, tiết trời mát mẻ, nhìn những bông hoa anh đào nở rộ ven đường, cô cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn.

Chợt cô nhìn thấy thấp thoáng phía xa một bóng người con trai hoà lẫn trong những cánh anh đào, khiến người đó mờ ảo như một làn sương. Tim cô đánh thịch một cái.

Rồi chẳng hiểu sao cô lại co giò lên mà chạy vội chạy vàng đến chỗ người đó, cậu ta lẩn nhanh sau khúc cua như đang tàng hình. Thế là mất dấu.

Cậu ta trông rất giống... hắn!

Đến trường, cô lặng lẽ đi vào lớp học, nhìn những người bạn vẫn cười nói vui vẻ bình thường, nhìn thấy cô và vẫy tay chào, cô dường như quên đi thân phận thứ hai của mình.

Chuông reo vào lớp, tiết học bắt đầu.

Thầy chủ nhiệm bước vào, dẫn theo một người bạn mới. Cậu ta cao ráo sáng sủa, gương mặt.... rất đẹp, và cũng rất giống hắn. Cô đờ người.

- Giới thiệu với các em, đây là một học sinh gương mẫu mới từ New York trở về, các em hãy giúp đỡ bạn ấy. - Thầy chủ nhiệm trịnh trọng giới thiệu.

Cái gì mà học sinh gương mẫu từ New York trở về? Hắn ta thành người ngoại quốc từ khi nào vậy trời?

- Xin chào, mình tên là Percy, các bạn gọi mình là Kira cũng được! - Hắn nở nụ cười tươi tắn, quá giả tạo, lại còn làm màu tên tây tên ta nữa chứ! Cô tức tối nghĩ.

- Em có thể chọn chỗ ngồi của mình tuỳ thích. - Thầy giáo chỉ tay xuống dưới lớp học đang bàn tán xôn xao như vừa nghe tin có án mạng.

- Em chọn chỗ đó, kế bạn Akiko!

Ngay sau khi lời nói của hắn nhả hết ra khỏi miệng, cả lớp lập tức im bặt như bị đóng băng hoặc trúng bùa trói. Ngồi bên cạnh cô là Maru, cậu ta có vẻ ngạc nhiên.

- Nhưng đó là chỗ của em. - Maru thật thà đứng dậy nói.

- Thì đổi chỗ, lền ngồi kế Narika đi! - Thầy nói một câu làm cả lớp shock toàn tập.

Có vẻ như hắn đã ếm bùa lên ông thầy rồi, còn mọi người thì cho rằng gia thế của hắn phải lớn lắm nên ông thầy mới sợ.

Maru thu dọn sách vở rồi di cư lên bàn mới ngồi.

Hắn thản nhiên đi xuống lớp và đặt mông vào ghế ngồi cạnh cô trước sự chứng kiến của cả lớp.

- Em đây rồi! - Hắn mỉm cười với cô.

- Cái...

Rì rầm rì rầm

Xí xa xí xô

Xì xà xì xồ

To nhỏ to nhỏ

Nhìn lén nhìn lút

Chỉ chỉ trỏ trỏ

Cô không thể nào thốt nên lời, hắn đang cố tình làm cái trò gì đây?

- Trật tự các em, lấy tập vở ra! - Thầy chủ nhiệm gõ thước vào bàn, chúng dân thiên hạ mới im đi được một chút nhưng vẫn không ngừng đưa mắt nhìn đơn sự đang ngẩn ra một đống vì chả hiểu gì.

- Anh vừa nói gì đấy? - Cô thì thầm với hắn.

- Tôi đã nhìn thấy em! - Hắn cười bí hiểm.

- Khùng hả, nhìn thấy tôi thì sao? Mà sao anh lại ở đây? - Cô lôi tập vở ra đặt trên mặt bàn.

- Ở đây nói không tiện, ta ra chỗ nào "kín đáo" hơn nhé!

Hắn nói xong, lập tức cả lớp đồng loạt quay ngoắt lại nhìn cô và hắn. Tai họ thính gớm. Hoặc là hắn cố tình nói to.

- Điên à! - Cô không nhịn được chửi hắn. Cả lớp vẫn dỏng tai mèo nghe ngóng.

- Thưa thầy! - Hắn vụt đứng lên. - Bạn Akiko không khoẻ, em đưa bạn ấy xuống phòng y tế.

Ông thầy không nói gì, vẫn thao thao bất tuyệt giảng nhưng ngón tay chỉ ra phía cửa.

Hắn cầm tay cô kéo đi, cô muốn phản kháng nhưng chắc cũng bị hắn yểm bùa nên không làm gì được. Cả lớp không thể giả vờ im lặng, bắt đầu "bùng cháy".

Ra tút ngoài hành lang phía xa xa, cô vẫn nghe thấy ông thầy gào lên: "Im lặng".

Hắn điềm tĩnh lôi cô vào phòng y tế, khoá trái cửa và đẩy cô ngồi xuống giường.

- Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao mọi thứ lại thành ra thế này? - Cô vung tay loạn xạ.

- Đâu có gì to tát! - Hắn nhàn nhạt đáp. - Chỉ là muốn cho em về thăm Trái Đất một chuyến thôi.

Kí ức ùa về như thác lũ, hắn đã cho cô xem một chiếc gương kì quái, cô thấy hình ảnh tương lai của Magicland, và rồi đột nhiên hắn ôm cô nhảy vào chiếc gương đó. Cuối cùng thì cô trở về nhà.

- Tại sao anh làm vậy? - Cô thôi vung tay.

- Muốn cho em hít thở không khí một chút! - Hắn ung dung đút tay túi quần.

- Nhìn thấy anh là tôi đã muốn thở không nổi rồi! - Cô cười chế giễu.

- Em đừng có ương bướng nữa! - Hắn nâng cằm cô lên. - Tôi đã phong ấn sức mạnh của em, ở Trái Đất, em cũng chỉ yếu đuối như người bình thường mà thôi!

Cô cố thử niệm bùa trói, hay đơn giản là chỉ làm nhiệt độ căn phòng giảm xuống cũng không được. Cô đã mất đi ma lực, hay nói cách khác là không thể sử dụng pháp thuật.

- Khốn kiếp! - Cô chửi hắn. - Thế thì cũng chả khác gì đang cô lập tôi cả!

- Vì em quá mạnh đi, nên tôi không yên tâm để em lộng hành một mình. - Hắn mỉm cười đầy ẩn ý.

- Đồ khốn, anh đi chết đi!

Cô vung tay định tát hắn, nhưng đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở, trong khi rõ ràng lúc nãy hắn đã khoá trái cửa và phong ấn.

End chap 49