“ Hôm nay tôi ngồi trong hội trường của trường cậu nghe văn hoá lịch sử, thầm nghĩ rằng có lẽ cậu cũng đang ngồi trong phòng hội trường này nghe chương trình diễn thuyết văn hoá lịch sử, hoặc đang đọc sách về màu sắc…Tôi chợt nhớ tới một câu của Frederica Greenhill: Dân chủ chủ nghĩa cũng được, thế giới hoá nguyên tử cũng được. Tôi chỉ mong cậu có thể nửa tỉnh nửa mê đọc sách bên cạnh tôi.” –
Khánh BồiLại một lần nữa, lúc vào lớp tôi liền thấy có nữ sinh hỏi chỗ ngồi bên cạnh Giang Trọng Ngạn có ai ngồi hay không, chẳng ngờ được cậu ấy lại cong khoé miệng, mỉm cười với người kia, “Xin lỗi, có người rồi.”
Tôi nhanh chóng vào chỗ trước khi giảng viên vào, lúc đặt sách xuống bàn, cậu ngước mặt lên nhìn tôi, lẩm bẩm một câu như mọi lần: “Tới rồi.”
“Ừm,” tôi nhét cặp xuống gầm bàn, “Đúng rồi, hệ thống đăng ký môn tự chọn mở rồi, đã có thể chọn môn tự chọn, lúc nãy tớ mới qua bên Đoàn, tiện đường xem ở phòng máy luôn rồi.”
Giảng viên đứng bên trái bục giảng cũng bắt đầu giảng bài, phòng học hai trăm người, một nửa đã gục mặt xuống bàn, nửa còn lại cảm thấy do mới khai giảng nên siêng năng cặm cụi chép bài.
“Thế hả, cậu chọn môn gì thế?” Giang Trọng Ngạn ngồi dựa cửa sổ với bộ dạng chán nản, hai tay để dưới gầm bàn nhiệt tình xoay rubik.
“…Văn hoá lịch sử châu Âu.”
Tôi thấy những ngón tay thon dài ngừng lại, màu xanh lá, màu vàng và màu cam của khối rubik làm nổi bật đôi tay rất trắng của cậu ấy.
“Không phải tối qua bọn anh Vĩ ở bên cạnh đã nói môn này rất khó sao? Đầu cậu bị vô nước rồi à?”
<
> Trong đầu lại nhớ đến mấy câu nói tối qua, nhưng mà, tôi hiểu những chuyện đó.
“Không sao, tớ vẫn thấy rất hứng thú với nó nên định thử xem.” Tôi nhỏ giọng nói để giảng viên không nghe thấy, dáng vẻ có hơi chột dạ.
Ngón tay xoay rubik dưới gầm bàn của Giang Trọng Ngạn lại tiếp tục chuyển động, hai mi mắt ngoan ngoãn rũ xuống, nói: “Uầy, được rồi, tớ chấp nhận.”
“…Cái gì?” Tôi nhất thời cảm thấy có chút bất ngờ.
“Cái gì là cái gì chứ,” cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, nở nụ cười như mọi ngày, “Thi cuối kỳ không được nói gì, cậu phải cứu tớ đấy.”
Đây là chuyện rất bình thường, chúng tôi ở cùng phòng, học cùng hệ, cùng lớp, ăn cùng mâm, cùng trò chuyện, là những chuyện đương nhiên không cần bất kì lý do dư thừa gì. Thế nhưng nhất thời tôi vẫn không hiểu nổi những lời của cậu ấy.
Trong lúc ánh mắt đảo quanh, bỗng nhiên tôi phát hiện có hai cô nàng nào đó ngồi trước đang nhìn chúng tôi. Vì vậy tôi lập tức đổi chủ đề, sóng yên biển lặng mà nói: “…Cứ tiếp tục thế này thì tớ thật sự không dám để cậu giúp tớ
giành chỗ nữa.”
Hiển nhiên cậu ấy không hiểu tôi đang nói gì, liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi nhìn hàng phía trước không rời mắt, “Tớ nói những cô nàng kia kìa.”
Sau khi hiểu ý, cậu đưa mắt theo đường nhìn của tôi, hai nữ sinh kia thấy thế lập tức quay đầu lên.
“Sao vậy, cậu ghen à?” Cậu nở một nụ cười kỳ lạ, bắt đầu giở trò đùa giỡn tôi.
Tôi thị uy giơ tay gõ đầu cậu, cậu ấy cũng lấy tay trái che đầu, vừa tránh vừa tiếp tục đùa táo bạo hơn, “Này, ăn giấm của ai đó hả?”
Tôi không nặng không nhẹ vỗ lên ót cậu, “Thần kinh.” Một giây sau đó tôi lại bị dáng vẻ giả vờ điềm đạm đáng yêu của cậu chọc cười, thế nên cũng không mấy để ý tới ý nghĩa của câu nói kia.
Tan học, cậu vơ lấy cặp chạy tới phòng máy, gấp gáp như đi đầu thai, nói rằng sợ chậm thì chương trình học bị người ta đăng ký hết mất.
Tôi đi sau cậu, bình tĩnh nói: “Không ai tới giành cái môn kia đâu.” Đi học phải điểm danh, luận văn cuối kì là một đống tài liệu dày cộm, môn văn hoá lịch sử
châu Âu rất ít được chú ý, căn bản là không mấy ai cảm thấy thích nó.
“Cậu cũng biết sao, chọn cái môn thối nát gì vậy chứ.” Giang Trọng Ngạn xoay người đối diện với tôi, bước ngược lên phía trước, vô ý oán trách.
Sáu giờ mỗi tối thứ ba đều phải đạp xe băng qua ba cái ngã tư, đến học viện mỹ thuật học môn văn hoá lịch sử. Có
hứng thú với văn hoá
lịch sử phương Tây không phải là giả, nhưng mà nghĩ tới tiết tự chọn lại thấy buồn cười… Còn tưởng rằng Giang Trọng Ngạn sẽ không điên theo tôi chứ.
Con người luôn có những suy nghĩ được chôn sâu dưới lòng đất, không muốn tiết lộ với ai dù đó là người thân thiết. Đó gọi là bí mật, tôi có, và có lẽ Giang Trọng Ngạn cũng có.
Tiết 1 – văn hoá lịch sử, tôi và Giang Trọng Ngạn ngồi ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt khái quát về văn hoá châu Âu, nói về quan điểm công bằng và hạnh phúc của Aristoteles(1). Quạt trần trên đầu cứ chuyển động phần phật, nấc số năm tương ứng với vận tốc nhanh nhất cũng chỉ có thể xua bớt đi phần nào cái nóng bức của buổi tối, mang đến một chút mát mẻ.
Giang Trọng Ngạn nằm bên cạnh tôi ngủ gần hơn nửa tiết. Còn tôi thì dành hơn nửa tiết để quan sát kết cấu khác biệt của học viện mỹ thuật so với trường tôi, đồng thời cũng nghĩ có phải học sinh ở đây cũng mỗi ngày đều ngồi trong phòng học này, ngồi trong một tiết học chán muốn chết hay không.
Cuối cùng cũng gần đến giờ tan học, người đàn ông trung niên bỏ mắt kính ra, đặt mắt sát vào tờ danh sách trên tay, bắt đầu lần điểm danh đầu tiên của mình. Tôi vỗ vỗ cái người ngồi cạnh đang ngủ không yên vì muỗi, “Này, điểm danh.”
Giang Trọng Ngạn ngẩng đầu, dụi mắt, vừa nghe thấy tên mình lập tức giơ lên cánh tay trái nhàn rỗi không có việc gì làm, kêu lên một tiếng.
Thực tế, mọi thứ không giống như những gì tôi đã hình dung. Trong sân trường xa lạ này, tôi chưa từng thấy bất kì người quen nào, ngay cả một vài người bạn cũ thời trung học của tôi thi vào trường này cũng không thấy ai dù chỉ một lần. Mà Giang Trọng Ngạn vẫn mỗi ngày theo sát cùng đi học với tôi mặc dù hết 90% thời gian là cắm đầu ngủ.
Chúng tôi cứ như vậy, giống hệt như học sinh giỏi, mỗi tuần đều miễn cưỡng đạp xe tới tiết học nhàm chán của môn tự chọn. Loại kiên trì này có chút giống như là không muốn phá vỡ quỹ đạo vốn có, vì vậy, qua thời gian dài cứ giống ngủ đông trong tháp ngà.
Nhưng mà, dù chưa bao giờ gặp lại cậu ấy trong trường của cậu ấy, nhưng cuối cùng tôi đã có thể thỉnh thoảng gặp Lý Trạch Niên ở kí túc xá, dù sao thì cũng chỉ cách nhau một cây cầu. Đôi khi là ở quán cơm sinh viên, có khi là ở siêu thị. Chỉ có điều, gặp nhiều nhất là ở dưới lầu
kí túc —— hình như quan hệ giữa cậu ấy và Dương Sinh không tệ, đại khái là do cùng nhau xem bóng đá, nên ngay cả bạn cùng phòng với Dương Sinh cũng dần trở nên khá quen thuộc với cậu.
Một buổi tối thứ ba nào đó, tôi và Giang Trọng Ngạn trở về từ tiết học văn hoá lịch sử, lúc dừng xe dưới lầu, tôi thấy Lý Trạch Niên đang chờ bên dưới. Tôi chưa kịp bước đến lên tiếng đã thấy Tiểu Bàn trên phòng Dương Sinh ném cái gì đó xuống —— đúng là thẻ sinh viên. Cậu nhặt lên, mỉm cười dùng tay ra hiệu với người đứng trên lầu, tay cầm theo hai túi thức ăn khuya, dùng tấm thẻ sinh viên kia mở cửa. Thấy chú quản túc đang ngồi trong đại sảnh, cậu mở miệng nói “Chào chú”, thật ngoan ngoãn. Chú quản túc lớn tuổi cười với cậu, “Uầy, lại mua thức ăn khuya nữa à?”
Tôi và Giang Trọng Ngạn đi ở phía sau, cậu không thấy chúng tôi, chỉ bước qua hai bậc thang lên lầu.
Lúc quẹo vào tầng bốn, Giang Trọng Ngạn bỗng nhiên mở miệng, nói: “Nghe nói cái người lên lầu khi nãy là cái loại ấy đó.”
“Là gì?” Tôi biết cậu ấy đang nói về Lý Trạch Niên, nhưng lại không hiểu ý cậu là gì.
“Là đồng chí(2) đó.”
“…Vớ vẩn!” Cậu ấy nói như vậy, tôi ngoại trừ phản bác lại thì chẳng biết làm gì khác.
“Xin cậu đó, cậu ta là sinh viên học viện mỹ thuật đó, tớ có bạn học cùng khoa với cậu ấy được chưa?” Giang Trọng Ngạn vừa nói vừa lấy chìa khoá trong túi quần ra. Lúc xoay ổ khoá, cậu quay đầu sang nhìn tôi, nói thêm một câu: “Sao vậy, không chấp nhận nổi sao?” Dáng vẻ có chút dò xét.
“Không phài,” tôi ngồi xuống, cố gắng tìm lời hợp lý, “…Bởi vì tớ
quen cậu ấy.”
Giang Trọng Ngạn nghi ngờ thì thào, “À, vậy à.” Sau đó không nói nữa, đứng cạnh giường cởϊ áσ ra định đi tắm. Đặt điện thoại di động xuống trước, cậu đọc một tin nhắn mới, sau đó vứt điện thoại nói: “Hôm nay Trần Gia Hạo không về, tớ bảo cậu ấy có thể ra ngoài mướn phòng ở với phụ nữ, thế mà cậu ta lại báo cho tớ cậu ta thật sự mướn phòng!!”
Tôi có chút không tập trung, thuận miệng hùa theo một câu: “Tiến triển nhanh vậy?”
“Mấy hôm trước còn nói là mới tới bước thứ hai, tớ nói rồi, đều gạt quỷ,” cậu cầm quần áo, đứng trước mặt tôi, “Này, cậu có muốn xuống cùng không?”
Tôi lắc đầu, ý bảo cậu xuống trước.
Thế là Giang Trọng Ngạn mang dép lê xuống dưới tắm, trong phòng lập tức chỉ còn lại mình tôi. Nhìn giường của Trần Gia Hạo phía đối diện, nhưng tâm trí tôi lại không nghĩ về cái tên ấy.
_________________________
CHÚ THÍCH
(1):
Aristoteles:
Aristoteles là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại, học trò của Platon và thầy dạy của Alexandros Đại đế.
(2)
Đồng chí ở đây nghĩa là gay.