Chương 3: Thật ra, tôi sớm nên biết người này là một tên ngoài cứng trong mềm điển hình

“Đa số mọi người đều lặp đi lặp lại những việc dối lòng, để rồi tự tay phá huỷ cuộc sống của mình. Con người muốn minh mẫn thật ra rất dễ. Ngoại trừ bo bo bản thân mình, còn cố gắng đạt được lợi ích cho bản thân, không cần

sử dụng những thủ đoạn xấu xa, đó là cách sống của nhiều người. Nhưng, Giang Trọng Ngạn lại khác.” –

Khánh Bồi

Từ trước đến nay ngành Trung Văn luôn mất cân bằng giới tính, khoá trước cũng thế. Không biết có phải phúc hay không, nhưng vấn đề này lại khiến cho các sĩ quan huấn luyện của hệ chúng tôi luôn nhẹ tay.

Hai giờ chiều là lúc nắng gay gắt nhất, các cô gái đều lần lượt giở chiêu, “Huấn luyện Tạ, tự nhiên em thấy chóng mặt…”, “Chao ôi, huấn luyện Tạ, hôm nay bụng em khó chịu quá, đau quá!”

Huấn luyện giả vờ nghiêm mặt, quét mắt nhìn bốn phía, thấy Đại đội trưởng vắng mặt nên ra lệnh: “Tất cả, nghiêm——! Bước đều bước!…Đứng lại! Ngồi xuống, nghỉ!”

Tất cả nam sinh đều không có gì làm, vây quanh huấn luyện nói chuyện trên trời dưới đất. Có trò chuyện mới biết, thì ra huấn luyện của chúng tôi chỉ mới hai mươi, là tân binh mới nhập ngũ, ngay cả da cũng chưa thành màu rám nắng. Đại khái là do tuổi nhỏ, cho nên những huấn luyện khác đề gọi là: “Tiểu Tạ.” thế nên

học sinh chung hệ cũng gọi theo là “Tiểu Tạ.”

Tiểu Tạ là người rất thú vị. Đại đội trưởng đến kiểm tra đột xuất, anh vốn đang ngồi xổm trên bậc tam cấp vừa nói chuyện vừa vui cười, đột nhiên căng thẳng nghiêm mặt đứng bật dậy: “——TẤT CẢ! Đứng lên!” Lo sợ sẽ bị cấp trên mắng lười biếng.

Có một lần, Giang Trọng Ngạn đột nhiên nổi hứng trêu chọc người khác, cả lớp đang ngồi trò chuyện vui vẻ thì cậu ấy hét lên: “Đại đội trưởng tới!” Tiểu Tạ kinh sợ đứng bật dậy, đội nón lính đã bỏ xuống lên đầu, “ĐỨNG LÊN!” Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười lớn phía sau mới ngớ ra, rượt Giang Trọng Ngạn chạy hết nửa bãi tập.

Cả buổi huấn luyện chiều cứ diễn ra như thế.

Trước lần diễu hành đầu tiên, vì không muốn chúng tôi phải hứng nắng, Tiểu Tạ đặc biệt dời chỗ huấn luyện đến một bóng cây lớn trước căn tin. Khi chúng tôi đến mới phát hiện có một lớp khác cũng ở đó—— tôi thấy Dương Sinh đứng cuối hàng.

Lúc đội ngũ đi qua, tôi khẽ gọi cậu ấy, cậu thừa dịp huấn luyện không chú ý, lén ra tay, vươn tay đập tôi một cái. Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cậu ấy, như đang nói: Cậu chờ đó!

Lúc đang trừng mắt, tôi không tự chủ liếc nhìn sang bên cạnh cậu ấy. Không biết có phải do tôi đọc sách nhiều hay không, mà tôi có khả năng nhìn qua là nhớ, còn có thể “đọc nhanh như gió”. Tôi quét mắt nhìn xuôi nhìn ngược hết cả hai hàng nam sinh, trong lòng chỉ muốn——tìm người kia, nhưng không có.

Nếu không phải học cùng hệ, thì chắc là người quen cũ? Nhưng nghĩ tới tình bạn thời trung học của tôi và Dương Sinh, tôi nhất thời không nhớ ra cậu ấy có người bạn nào đó mà tôi không biết.

Quản giáo quát chúng tôi, “Này Tiểu Tạ. Các anh chị như thế là không được! Không nghe thấy

tiếng bước chân!” Tiểu Tạ nghe thế cảm thấy rất không vui, cao giọng nói với chúng tôi: “Chúng ta phải mạnh hơn để cho bọn họ nghe thấy!” Sau đó lén lút nhỏ giọng nói: “Vẻ ngoài là dậm chân theo tiêu chuẩn, nhưng bên trong lại là tiếng dậm chân bực mình, hiểu không?”

Cả đám cười trộm ý bảo hiểu rõ. Khẩu lệnh lại lần nữa vang lên, tinh thần mọi người hăng hái.

Hai lớp học cạnh nhau có lợi thế duy nhất là rất nhiệt tình, còn có thể hỗ trợ nhau hát hành khúc, còn gì vui hơn nữa.

“Tớ đi căn tin mua nước.”

Mới vừa đứng lên chợt nghe Giang Trọng Ngạn nói với theo, “Đi thôi!”

“Này Loan Tử, mua giúp tớ chai nước chanh nữa.”

“Tớ một chai luôn!”

“…Tớ cũng muốn! Tớ muốn nước suối lạnh.”

Nghe chúng tôi nói đi mua nước, mấy nữ sinh ngồi dưới bóng cây cũng lập tức lên tiếng. Nhét tiền vào tay Giang Trọng Ngạn, nở nụ cười đẹp như hoa nói, “Cảm ơn Loan Tử!”

“Cậu được đặt nickname luôn đấy à?”

Giang Trọng Ngạn gãi gãi ót, dáng vẻ có hơi không biết nói thế nào: “Thật ra tớ cũng không biết, uầy, mấy cổ cứ gọi thế mãi.”

Tôi vừa đi vừa nghĩ, Loan Tử, cũng không tệ lắm.

Trông cậu ấy cũng có vẻ là người thích kết giao bạn bè. Là người hướng ngoại, ăn nói khéo léo, còn nhiệt tình, vẻ ngoài đẹp trai, nếu xét theo gu thẩm mỹ của những cô gái hiện nay thì không hoàn toàn giống, nhưng cũng được tám chín phần.

Trong căn tin toàn màu xanh lá của đồng phục quân sự, do không chịu được thời tiết khắc nghiệt của tháng chín nên những người đi mua nước đều tranh thủ chen vào đứng trước máy điều hoà.

Giang Trọng Ngạn ôm một đống nước trên tay, tôi ngạc nhiên hỏi cậu ấy: “Sao mua nhiều vậy?”

Cậu cúi người một chút, đặt mấy chai nước trong ngực lên bàn, vẻ mặt thoải mái cười cười, “Mua nhiều một lần luôn, khi về sẽ có người cần.”

Tôi ừ một tiếng, nhét từng chai nước vào trong túi nilon.

Vì nụ cười này của cậu ấy, tôi chợt nhớ tới một đạo lý tôi đã đọc được trong sách vào hai ngày trước, tôi lại cảm thán trong lòng, trên đời này, người muốn sống minh mẫn thật ra rất dễ. Bo bo giữ mình, tự thân sống qua ngày, không cần thủ đoạn gì đó. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có cái tên Giang Trọng Ngạn này như vậy, đơn thuần, còn hơi

ngốc nghếch, nhưng chỉ làm ra những chuyện tốt đẹp. Mà trên thực tế, trong cuộc sống đa số toàn là những người giống loại kể trên, cho đến khi gặp được người như Giang Trọng Ngạn, mới biết được thế nào là sự khác biệt.

Đem nước về tới nơi tập trung, thấy cậu vui đùa với bạn bè cùng lớp, không biết thế nào mà đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút hâm mộ.

Có một tính cách đơn thuần như thế, thật không còn gì tốt hơn nữa. Sau này, mọi chuyện giống hệt như tôi đã dự đoán, cậu ấy trở thành người nổi tiếng cả trong hệ lẫn ngoài hệ, tôi luôn có một ảo giác rằng dường như đi đến đâu cũng có thể nghe tiếng nữ sinh bàn tán về cậu ấy. Nhưng mà, đó lại là chuyện sau này.

Lúc sắp kết thúc khoá huấn luyện hai tuần, Trần Gia Hạo hơn mười ngày không có mặt trong phòng đến ngày cuối đột nhiên trở về, nghe nói là do tất cả mọi người để phải có mặt trong buổi diễu hành ngày mai, vì cậu ta

chạy trời không khỏi nắng nên bị bắt phải quay lại vào ngày cuối cùng.

Sau bữa tối, tôi và Giang Trọng Ngạn chuẩn bị đi xem tiệc liên hoan quân dân ở trường. Tôi định quay về phòng tắm trước, vừa vào cửa liền thấy đại thiếu gia kia đang nghịch chiếc máy tính Apple.

Bầu không khí của cả căn phòng ba người đột nhiên trở nên cứng ngắc. Cuối cùng đến lúc đi, Giang Trọng Ngạn mới lạnh lùng hỏi một câu: “Ê, tối có liên hoan, cậu muốn đi xem không?”

Đại thiếu gia ngồi trước máy tính không quay đầu lại, “Liên hoan cái gì? Ngốc muốn chết, không đi.”

Tôi đóng sầm cửa phòng lại, quanh quẩn trong hành lang kí túc là tiếng mắng không lớn không nhỏ của Giang Trọng Ngạn: “…Đệt.”

Ngày diễu hành toàn trường là ngày nóng nhất trong tất cả những ngày học huấn luyện. Tất cả mọi người đều phải xếp thành hàng đứng dưới ánh mặt trời không được nhúc nhích, chờ đợi quá trình kiểm duyệt nhàm chán dài dăng dẳng.

Trần Gia Hạo do đứng lâu dưới nắng nên

có hơi chóng mặt, mắt tối sầm, suýt ngã xuống. Tôi đứng bên cạnh thấy cậu ta có chút không khoẻ, đỡ lấy cậu ta hỏi: “Cậu sao vậy? Khó chịu sao?”

Cổ tay nhỏ bé trong tay có chút nóng, đưa mắt nhìn gương mặt cậu ấy bây giờ

đã trắng bệch, đôi môi do thiếu nước mà khô khốc như muốn nứt ra.

Giang Trọng Ngạn thấy thế liền nhíu mày, sau đó kéo người qua qua nói, “Tớ đưa cậu ấy đi phòng y tế.”

Tôi đứng dưới nắng ngây ra chốc lát, sau đó nhanh tay phụ cậu ấy đỡ người.

Thật ra, tôi sớm nên biết cậu ấy là một tên ngoài cứng trong mềm điển hình.

__________