Chương 4

Khi Thẩm Minh Châu xin nghỉ ngày hôm qua, thái độ của giáo viên chủ nhiệm Lý Quốc Phú còn rất tốt.

Hiện tại đột nhiên tìm cậu, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị mắng, phạt đứng, viết kiểm điểm.

Thẩm Minh Châu nhíu mày lại, theo bản năng chống cự lại chuyện này.

Diễn đàn CE còn mấy cái đơn chưa viết, tối hôm qua mới kiếm lời hơn hai vạn, căn bản không đủ mua vật liệu thí nghiệm, thời gian hẳn là nên đặt lên việc tiếp đơn, chứ không phải viết kiểm điểm.

Dù sắp đối mặt với giáo viên chủ nhiệm, tâm tư Thẩm Minh Châu cũng chỉ xoay quanh tiền.

Cậu vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy bảng trắng quen thuộc, công thức tiêu thụ năng lượng vẫn còn trên mặt bảng, chưa được lau đi.

Ba vị giáo viên đứng ở bảng trắng trước, mặt mày ủ rũ.

Thầy Cổ Thanh Lai nói: "Tôi là thầy dạy toán, đây nhất định là công thức tính tỉ lệ chuyển đổi, chắc chắn là tỉ lệ chuyển đổi!*"

Chủ nhiệm phòng giáo dục Sở Lập Huy cười lắc đầu, nói: "Đã nói cho ông cái này giống như mật độ của cơ học lượng tử*, ông không tin thì có thể tra mà."

[* Cái này theo tui tra thì nó được gọi là "hàm sóng trong cơ học lượng tử" á, bạn nào muốn tìm hiểu có thể search chị đại google nhé.]

Cổ Thanh Lai giơ tay chỉ lên bảng trắng mấy cái, "Còn điều tra cái gì, gần đây tôi đọc luận văn đọc đến đôi mắt đều hoa hết cả lên, nhắm mắt lại đều có thể liệt ra mấy bộ công thức tính tỉ lệ chuyển đổi này !"

"Báo cáo." Thẩm Minh Châu nhẹ giọng đánh gãy cuộc thảo luận, nhận được ba ánh mắt thăm dò.

Giáo viên chủ nhiệm Lý Quốc Phú đặc biệt kích động nói rằng: "Thẩm Minh Châu, em mau tới đây nói một chút em chép đống công thức này từ chỗ nào, hai người bọn họ đều sắp đánh nhau luôn rồi."

Không đến mức phải đánh nhau.

Lại không thể biết rõ đây là ai viết, Cổ Thanh Lai có thể sẽ điên lên.

Sao chép ?

Thẩm Minh Châu một lần nữa nhìn lại biểu thức số học viết ở trên bảng trắng ngày hôm qua, cậu dám cam đoan, khi các thuật toán này được đem ra ngoài không có mấy người có thể xem hiểu.

Cậu nói: "Đây là một phép tính mô phỏng của một loại động cơ đẩy mà em đang tính toán, không phải sao chép, cũng không phải xem được từ chỗ khác."

Sở Lập Huy cảm thấy không đúng.

Ông không biết chính xác phép tính động cơ đẩy là gì, nhưng mà với tư cách là chủ nhiệm phòng giáo dục, ông biết được trình độ của Thẩm Minh Châu đến đâu.

"Em làm sao viết được cái này? Lần thi tháng trước em mới..."

"Khụ khụ." Lý Quốc Phú nhanh chóng đánh gãy lời nói của ông.

Thẩm Minh Châu thi tháng đều lót đáy lớp, thành tích này ở trung học Trừng Minh từ trước tới nay là điểm thấp nhất, giáo viên toàn trường đều biết đến đại danh của cậu.

Thế nhưng, ông làm giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên sẽ đứng ở phía học sinh.

Ông nói: "Nếu là em viết, vậy thì dễ làm rồi, nói cho chúng ta một chút đi, phía trên này rốt cuộc là vật lý hay là toán học."

Thẩm Minh Châu đi đến bảng trắng, cầm bút lên vòng vòng mấy cái biểu thức số học, nói: "Những cái này là thuật toán chuyển đổi thống kê ở toán học."

Cuối cùng, lại dùng bút nắp điểm điểm vài đạo lượng tử thức, "Chỗ này là hàm mật độ bên vật lí."*

[*Có lẽ là "lý thuyết phiếm hàm mật độ".]

"Tôi đã nói là tỷ lệ chuyển đổi mà!" Cổ Thanh Lai kích động.

Sở Lập Huy lại ngờ vực nhìn về phía Thẩm Minh Châu, "Em làm sao biết hàm mật độ của cơ học lượng tử..."

"Học sinh hiếu học ông cũng đừng quản tại sao!" Toàn bộ lực chú y của Cổ Thanh Lai đều ở trên người Thẩm Minh Châu.

Ông nói: "Tỷ lệ chuyển đổi năng lượng mặt trời và tính toán tiêu thụ năng lượng đòi hỏi thuật toán chuyển đổi quá nhiều, Thẩm Minh Châu, nói cho thầy biết, đây là bài luận văn nào nhắc tới ? Hoặc là ai nói ?"

Thẩm Minh Châu nhìn vẻ mặt ông kích động, "Thầy, em không hiểu ý của thầy lắm."

"Há, ý thầy là em học bộ phép tính này của ai, thầy cũng muốn học. Có luận văn càng tốt, nếu như không có, video phổ cập khoa học cũng được."

Thầy Cổ hứng thú với nội dung gốc, nhưng ông căn bản không tin, đây là bút tích của Thẩm Minh Châu.

Thẩm Minh Châu với câu hỏi như thế, cậu chỉ cười cười, nói rằng: "Bây giờ thầy cần là thuật toán chuyển đổi năng lượng mặt trời, vậy em viết cái ví dụ đơn giản đi. Biểu thức trên bảng trắng này, thầy học cũng không có ý nghĩa gì."

Cậu nói xong giơ tay sát lên bảng trắng, xoát xoát hai lần, công thức đẹp đẽ chỉnh tề chỉ còn vài nét bút.

"Chờ đã!" Cổ Thanh Lai kích động kêu ngừng, lộ ra vẻ tiếc nuối nhìn biểu thức trên bảng trắng biến mất.

Thẩm Minh Châu dừng một chút, vẫn đem bút tích còn lại trên bảng trắng lau đến khi khô khốc sạch sẽ, đặt bút lên viết nội dung mới.

Cậu đối với năng lượng mặt trời nghiên cứu rất ít, hầu hết các công thức lập trình của cậu không thể áp dụng cho trình độ công nghệ hiện tại.

Thế nhưng tối hôm qua luận văn của Thiệu Luyện cho cậu rất nhiều hứng thú.

Theo góc nhìn của hắn, nghiên cứu về sự chuyển đổi các điều kiện cụ thể của năng lượng mặt trời sẽ không hề lỗi thời và nó có thể áp dụng chung cho tính toán tiêu thụ năng lượng cơ bản của hầu hết các nguồn năng lượng mới.

Thẩm Minh Châu đắm chìm trong quá trình biến hóa tư duy thành nhân vật.

Sau lưng ba cặp mắt đeo đuổi nhiệt liệt hơn, đặc biệt là Cổ Thanh Lai..

Từ khi phát hiện bảng trắng này vào hôm qua, ông liền chụp hình và cẩn thận so sánh các loại thuật toán tỉ lệ chuyển đổi khác nhau, công thức tương tự vẫn có, nhưng mà không có công thức nào giống nội dung trên bảng trắng.

Hiện tại, Thẩm Minh Châu đề bút viết xuống ký tự, từng cái từng cái đánh thức lại ký ức của ông khi nhìn qua tờ giấy, khi các ký tự dần hóa thành công thức hoàn chỉnh, Cổ Thanh Lai theo bản năng từ trên bàn rút ra giấy trắng, cầm bút liền sao chép lại.

Tâm tình không thua gì học sinh có thể chép bài tập.

Ông thậm chí còn ngại Sở Lập Huy chặn ánh sáng, ông đẩy luôn người đồng nghiệp đứng cạnh mình một cái.

Sở Lập Huy kỳ quái, bình thường không gặp Cổ Thanh Lai chuyên chú trong công việc, lúc này lại tự tay chép công thức?

"Ông không dùng điện thoại di đông chụp ảnh sao?" Ông cúi đầu nhìn chăm chú Cổ Thanh Lai.

Cổ Thanh Lai ánh mắt cũng không nhìn ông một cái, thuận miệng trả lời: "Chụp hình rồi phải chụp lại, phiền phức."

Sở Lập Huy không hiểu hắn có ý gì, cùng Lý Quốc Phú nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau.

Lại ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Minh Châu bút pháp mềm mại viết ra thuật toán, đầu bút lông xoay một cái, viết thêm một dòng!

Ba vị thầy giáo cảm thụ tại chỗ một chút, trong đoạn video nhỏ, Thẩm Minh Châu viết ra năm loại cách giải toán Olympic.

Sau vài nét bút lưu loát hùng hồn, Thẩm Minh Châu dùng chữ viết màu đen chiếm hết bảng trắng.

Chờ Thẩm Minh Châu để bút xuống, công thức trên bảng trắng ngay ngắn rõ ràng.

Sở Lập Huy lại hoài nghi, cũng không thể không kinh ngạc hỏi: "Thẩm Minh Châu, em thật sự có thể viết ra thuật toán tiêu thụ năng lượng và chuyển hóa năng lượng mặt trời? !"

Thẩm Minh Châu nhìn chằm chằm công thức mình viết ra, cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.

Cậu thậm chí có chút tiếc nuối nói: "Thuật toán tiêu thụ năng lượng có nhiều biến thể theo các căn cứ ứng dụng khác nhau, bảng trắng nhỏ quá, em chỉ viết được một loại."

"Thuật toán tiêu thụ năng lượng này, em tham khảo luận văn của Thiệu Luyện, ví dụ trong "nghiên cứu đặc biệt về hiệu quả chuyển đổi quang điện năng lượng mặt trời". Mặc dù là luận văn của mười năm trước, nhưng các mô hình ứng dụng và chuyển đổi năng lượng đưa ra trong đó sẽ là lí thuyết áp dụng trong bốn mươi năm tới. . Thầy Cổ, thầy cho em số liệu đi, em có thể giúp thầy tính kết quả."

Cậu học sinh có điểm số học, vật lý gộp lại vẫn chưa tới năm mươi, lúc này đứng trước bảng trắng nói ra câu nói đầy khí thế này, so với học sinh xuất sắc mà bọn họ từng gặp qua còn kiêu ngạo hơn.

Thẩm Minh Châu đợi nửa ngày, không thấy thầy Cổ cho cậu số liệu, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cổ Thanh Lai vẫn đang chăm chỉ chép.

Mọi người lẳng lặng nhìn Cổ Thanh Lai sao chép công thức, so sánh nét bút trên giấy với nét bút trên bảng trắng, hoàn toàn là so sánh giữa nguệch ngoạc và dứt khoát, có thể nói là tài liệu giảng dạy tiêu cực.

Sở Lập Huy không nhịn nổi.

Đường hoàng là một thầy giáo dạy số học lớp trọng điểm, sao có thể thua bởi một học sinh, lại chép đến nghiêm túc như vậy.

"Lão Cổ ..."

Cổ Thanh Lai vùi đầu trong gian khổ, đột nhiên ngẩng đầu, tựa như vừa hoàn thành một dự án to lớn: "Chép xong rồi!"

Sở Lập Huy:...

Cổ Thanh Lai hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đồng nghiệp, cầm giấy trắng cùng Thẩm Minh Châu viết nội dung đối chiếu, nói rằng: "Thực ra tôi đang hướng dẫn cho học sinh chuẩn bị thi đấu đổi mới khoa học kỹ thuật, Âu Dương Bác Nghệ lớp chúng ta đang chế tạo một thiết bị niêm phong chuyển đối kết nối năng lượng mặt trời, những bộ phận khác đều chuẩn sẵn sàng, chỉ còn nguồn năng lượng tiêu thụ là xuất hiện vấn đề rất lớn. Chuyển hóa hiệu suất quá thấp, không đáp ứng được mong muốn của chúng tôi. Gần đây, tôi đã học bù lại kiến thức về nguồn năng lượng tiêu thụ, nhưng thuật toán của chương trình hạt nhân sắp làm tôi tức chết rồi."

Xác định nội dung mình chép giống với bảng trắng, Cổ Thanh Lai nhanh chóng cất tờ giấy, căn dặn Thẩm Minh Châu, "Tôi cảm thấy thuật toán mà em viết có thể đúng. Em không cần giúp tôi, quá phức tạp, tôi gọi Âu Dương Bác Nghệ đến phòng thí nghiệm viết chương trình rồi để máy tính tính!"

Nói xong thì đi luôn, để lại Sở Lập Huy cùng Lý Quốc Phú hai mặt nhìn nhau.

Cổ Thanh Lai đi vội vàng, Thẩm Minh Châu nắm bút, cậu cảm thấy mình quá nóng nảy.

Thuật toán tiêu thụ có vô số biến thể tùy theo tình huống thực tế, không phải chỉ với một bộ công thức đơn giản liền có thể giải quyết toàn bộ vấn đề.

Thế nhưng người đi rồi, Thẩm Minh Châu cũng không cần thiết bổ sung cái gì.

Diễn đàn CE đơn hàng nhiều như vậy, rảnh rỗi đi kiếm kiếm tiền không phải tốt sao.

Vì vậy, Thẩm Minh Châu để bút xuống, nói với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy Lý, có phải không có chuyện không, em muốn lên lớp."

Lý Quốc Phú rất muốn tỉ mỉ hỏi một chút, vì sao Thẩm Minh Châu lại hiểu được tỉ lệ chuyển đổi năng lượng mặt trời.*

Lời chưa kịp ra khỏi miệng, đi vòng vòng, lại chuyển thành, "Thẩm Minh Châu, thành tích kì thi tháng rất kém, nhưng thầy xem bài làm của em, phần lớn các đề đơn giản em đều không viết. Em cố ý nộp giấy trắng sao?"

Bị thầy vạch trần ngay mặt, Thẩm Minh Châu nỗ lực nhớ lại cấp ba của mình một chút.

Nộp giấy trắng, cố ý viết sai đáp án, tình trạng đứng bét lớp kéo dài suốt ba năm, đến tận thi đại học mới kết thúc, lấy được thư thống báo trúng tuyển đại học, mới xem như là thoát khỏi cảnh khốn khó.

Hiện tại, cậu không muốn đi lại con đường cũ kia.

Cậu nói rằng: "Lúc thi tháng em bị bệnh, cho nên không kịp viết xong. Lần thi giữa học kỳ này, em sẽ làm bài thi thật tốt."

Lấy một phần, thành tích chân chính thuộc về cậu.

Thẩm Minh Châu từ văn phòng đi ra, thông báo trong điện thoại di động đã chồng chất thành núi.

Thông báo nhắc nhở tin nhắn riêng tư của diễn đàn CE liên tục hiện lên, ngoại trừ xin lỗi và tán gẫu ra, có không ít tin nhắn cầu cứu.

Thẩm Minh Châu chọn một cái trong đó.

Người gửi tin nhắn riêng tư, tên là "Tiểu Bảo đọc sách", ảnh chân dung phía dưới một loạt huy chương vàng rực rỡ, mười phần đáng tin cậy.

Tiểu Bảo đọc sách hỏi: "Nếu tham chiếu đỗ xe tự động bị mờ, cậu có thể tham khảo trực tiếp các đường màu trắng và đường màu vàng của chỗ đỗ xe, xác định phạm vi tiến hành cho giá trị thông minh không?" Gửi kèm theo thông tin chi tiết.

Loại ô tô hệ thống trí tuệ nhân tạo không thuộc trong phạm vi chuyên môn của Thẩm Minh Châu.

Trong tương lai ô tô phát triển đã phi thường nhanh và tiện, hệ thống lái xe thông minh tự động phổ biến rộng khắp bao gồm hệ thống đỗ xe, có rất ít dự án thảo luận riêng về đỗ xe tự động.

Nhưng Thẩm Minh Châu cân nhắc đến vấn đề tiền, đương nhiên sẽ tiếp cái đơn này.

Thẩm Minh Châu tiện tay tìm ở trên mạng, phát hiện một bài báo có tiêu đề "Ứng dụng hệ thống đỗ xe tự động dựa trên thần kinh mạng và học sâu".

Chữ ký quen thuộc đập vào mi mắt ——

Thiệu Luyện.

Thẩm Minh Châu cảm thấy được, cậu và Thiệu Luyện rất có duyên.

Cậu luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Thiệu Luyện trong nhiều lĩnh vực khác nhau, các bài luận văn và quan điểm đều rất điên cuồng và tràn đầy nhiệt huyết.

Đáng tiếc, lý thuyết của Thiệu Luyện đến nay chưa thông qua ứng dụng thực tế, chỉ cung cấp một chút dữ liệu xác minh.

Thẩm Minh Châu nhìn những dữ liệu này, đột nhiên dâng lên một loại tâm tình hiếu thắng khó giải thích.

Thiệu Luyện là thiên tài chân chính, không giống Thẩm Minh Châu chỉ dựa vào sự chăm chỉ bù đắp khuyết thiếu của mình.

Thế nhưng, Thẩm Minh Châu có thể viết ra chương trình cho bãi đậu xe viết tốt hơn.

Với ý nghĩ này, Thẩm Minh Châu liền động thủ.

Cậu không thể không cân nhắc so sánh về bãi đậu xe tự động với lý luận của Thiệu Luyện.

Tới gần nửa đêm, cậu mới đưa ra thuật toán hạt nhân và các yêu cầu về thiết bị hỗ trợ.

Việc Tiểu Bảo đọc sách có thể theo yêu cầu của cậu, làm ra thành phẩm hay không, cũng chẳng liên quan đến cậu.

Thẩm Minh Châu chỉ quan tâm đến lý luận của chính mình, có thể vượt qua Thiệu Luyện hay không.

Lý luận của Thiệu Luyện thiên hướng tương lai, mà lý luận của cậu là thực tế, Thẩm Minh Châu tính tới tính lui,...mình thắng được.

Thẩm Minh Châu cười một mình trong bóng đêm.

Loại phương pháp chiến thắng tinh thần ấu trĩ này, nếu thiên tài như Thiệu Luyện biết đến, nhất định sẽ cảm thấy đặc biệt buồn cười.

Thẩm Minh Châu bóp vai, cảm thấy một trận vui sướиɠ, cậu đem tài liệu gửi cho đối phương, nói rằng: "Công nghệ này hai năm nữa sẽ là công nghệ mới nhất, thế nhưng căn cứ theo xu hướng phát triển của ô tô thông minh, hệ thống bãi đậu xe tự động sẽ dần bị hệ thống hệ thống lái tự động thay thế."

Cậu mở giá, gửi kèm mã thanh toán như mọi khi.

Nửa ngày, đối phương gửi lại một tấm ảnh.

"Tốt, đã chuyển, ha ha. [ hình ] "

Bức hình đối phương gửi cho thấy rõ tám nghìn năm đã được chuyển cho * Châu.

Thế nhưng Thẩm Minh Châu một xu tiền cũng chưa nhận được.

Ha ha?

Thẩm Minh Châu câu lên một nụ cười, biểu tình ôn nhu thân thiết trong ánh đèn mờ nhạt ban đêm.

Người này lại dám nhảy đến trước mặt cậu photoshop ha ha, cậu nên khích lệ đối phương về sự can đảm của hắn ta, hay là... Lá gan quá lớn?