Chương 1

"Thẩm Minh Châu!"

Thẩm Minh Châu bị một tiếng la như sấm nổ đánh thức, đầu óc cậu trống rỗng, cả người đều tê dại, qua một lát mới khôi phục ý thức.

Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu lên, đôi mắt bị ánh đèn sáng ngời đâm vào, sau đó mới dần dần thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Bản thân đang ở trong một phòng học phổ thông, trước mắt là màu xanh đen của bảng, có thể thấy rõ ràng đề toán trên bảng.

Không chờ cậu làm rõ suy nghĩ thanh âm xa lạ kia tiếp tục nói: "Thành tích đã kém còn không nghe giảng, chỉ biết ngủ, tôi chính là muốn cậu không thể nào ngủ được!"

Một người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng, khuôn mặt có chút quen, nhưng mà trong chốc lát Thẩm Minh Châu không thể nhớ ra được.

Đối phương nhấc ngón tay chỉ lên đề toán trên bảng, "Đây là đề thi tháng mà cậu mới vừa thi qua, lên làm một chút."

Nghe được câu này, Thẩm Minh Châu còn chưa phản ứng thì đã phản xạ có điều kiện mà đứng lên.

Cậu còn chưa có động, xung quanh liền vang lên tiếng cười nhạo.

"Không phải Hứa Phương nói viết bài toán Olympic này cho chúng ta tham khảo một chút sao?"

"Là do Thẩm Minh Châu chọc giận ổng đấy chứ, thi toán thì kém mà còn dám ngủ trên lớp."

Thẩm Minh Châu liếc nhìn bọn họ vài lần.

Những người cười nhìn thấy chính chủ ánh mắt hờ hững, liền ngậm miệng, lại không giấu được sự xem thường trong mắt.

Cậu đem đầu óc hỗn loạn sắp xếp lại một chút, ký ức cuối cùng còn rõ ràng là ở trong phòng thí nghiệm, trên tay cầm phần tổng kết dự án, chuẩn bị sắp xếp toàn bộ dữ liệu nghiệm chứng cùng quá trình chứng minh, chỉ cần một phần báo cáo là có thể kết thúc cái nhiệm vụ này.

Nhưng bây giờ, cậu phải đi làm bài thi?

Thẩm Minh Châu quét mắt qua người đứng trên bục giảng giục cậu lên làm đề toán, trong nháy mắt nhăn mày, thiếu chút nữa hoài nghi đây là một câu chuyện hài.

Đề bài dễ như thế, còn bảo cậu đi chứng minh!

Người đàn ông trung niên thấy cậu vẫn đứng ở vị trí cũ không nhúc nhích nhíu mày, liền mở miệng trào phúng: "Thẩm Minh Châu, nếu cậu không biết làm bài này thì ra ngoài đứng cho tôi, đừng đứng che các bạn khác nhìn bảng. "

Vừa hay, Thẩm Minh Châu cũng không có ý định làm.

Cậu quay đầu nhìn hành lang ngoài cửa sổ, hòn non bộ ở giữa suối phun rốt cục làm cho cậu tìm được chút cảm giác quen thuộc.

Hồi ức không quá đẹp đẽ dần dần hiện lên, âm thanh quạt trần chít chít biến thành tạp âm, làm cho tâm tình cậu càng buồn bực.

Thẩm Minh Châu trong lòng cười lạnh, không rõ đây là một trò đùa quay ngược thời gian hay là gì, nâng bước chân đi về phía cửa phòng học.

Một đề chứng minh dễ như vậy tất nhiên không giữ được sự chú ý của cậu.

"Thẩm Minh Châu lại bị đuổi ra khỏi lớp."

"Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ không có mặt mũi để đi học, hơi ngu một chút nhưng lúc đi thi khoanh bừa điểm còn cao hơn nó."

Thẩm Minh Châu tựa như không nghe thấy.

Mãi đến khi phía sau truyền đến một tiếng cảm thán chói tai: "Dạy học mười năm, tôi chưa từng thấy học sinh nào đần như cậu, một chút cũng không giống Thẩm Hạo."

Thẩm Minh Châu chợt dừng bước.

Cậu xoay người, nhìn người đàn ông trung niên, trầm mặt xuống hỏi: "Thầy mới vừa nói ai?"

"Thế nào, không phục à?" Người đàn ông cho là Thẩm Minh Châu để ý mình mắng cậu dốt nát, "Tôi nói sai cái gì sao, điểm toán của cậu còn không đến 30 điểm. Mà anh của cậu chỉ thiếu 5 điểm là đạt điểm tối đa, nói cũng không ai tin cậu và Thẩm Hạo là anh em."

Thẩm Hạo.

Đó là người khiến tuổi thơ của cậu tràn đầy bóng tối, tuyệt vọng, người anh cậu hao hết tâm tư lấy lòng, sau đó phát hiện không có ý nghĩa gì.

Bọn họ không phải anh em ruột thịt, Thẩm Hạo cùng mẹ gã là Tưởng Lan vĩnh viễn chán ghét cậu, hận cậu.

Ký ức mà Thẩm Minh Châu không muốn nhớ lại bị người đàn ông trung niên khơi lại liền nổi điên.

Cậu nhớ ra đây không phải là người luôn mồm luôn miệng nhận định cậu là cặn bã xã hội, nhưng khi cậu trở thành nhà nghiên cứu nổi danh liền nói khoác mình dạy học trình độ cao siêu như thế nào, học sinh đứng chót cũng có thể trở thành nhà nghiên cứu, danh sư Hứa Phương sao?

Thẩm Minh Châu cười lạnh, nhất thời quay bước chân, thẳng tắp đi tới bục giảng, áp sát Hứa Phương, thậm chí hơi cúi đầu nhìn xuống ông.

Cảm giác bị áp bức, khiến Hứa Phương không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước, "Cậu, cậu định làm gì?"

Thiếu niên với đôi mắt đen nhánh thâm thúy không sóng gió, nhìn thẳng ông, cầm lấy phấn, từng chữ từng chữ nói: "Giải đề."

Thẩm Minh Châu chuyên giải quyết các vấn đề chuyên gia thì đề bài trên bảng này chỉ là chuyện muỗi.

Thẩm Minh Châu nghiêm túc cầm phấn, trực tiếp vẽ bên cạnh hình mà Hứa Phương vẽ sẵn, tay không vẽ ra hai đường tròn giao nhau giống như đúc, đồng thời vẽ thêm đường kẻ phụ cần thiết để chứng minh.

Trong phòng học đang xì xào bàn tán phảng phất bị người bóp lấy yết hầu im bặt đi, sau đó bùng nổ ra sự thán phục không có cách nào ức chế.

Đậu má! Thẩm Minh Châu tay không vẽ đường tròn!

Những người đang hóng hớt đều sợ đến choáng váng, bọn họ chính mắt thấy Hứa Phương cầm compa xoay xoay một chút, mới vẽ ra được hình vẽ hoàn chỉnh.

Nhưng mà, Thẩm Minh Châu hạ phấn không chút do dự nào, vài nét phấn, hai hình tròn chính liên quan trung gian hình tam giác liền xuất hiện trên bảng đen trống không, còn mang đường kẻ phụ!

Không chỉ có như vậy, Thẩm Minh Châu không dừng lại động tác, cộc cộc cộc lanh lảnh, trên bảng đen lưu lại một kiểu chữ mạnh mẽ, cậu đã nhanh chóng viết lên quá trình chứng minh.

Kiểu chữ trên bảng, so với kiểu chữ Hứa Phương luôn tự hào còn muốn đoan chính đẹp đẽ hơn!

Phía dưới đã có vô số người lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm tòi, tìm lời giải của bài toán này, đối chiếu từng bước với lời giải trên bảng.

"Cậu xem mấy cách giải này cùng Thẩm Minh Châu vẽ đường kẻ phụ giống nhau như đúc!"

"Quá trình chứng minh cũng giống vậy, đòe mòe?!"

Mọi người ngước nhìn bảng đã không biết nên kinh ngạc với Thẩm Minh Châu vẽ thật đẹp, hay là viết tốt.

Trong phòng học những tiếng ngạc nhiên, biến thành tiếng nhao nhao thảo luận.

Phần lớn mọi người đều chờ xem chuyện cười của Thẩm Minh Châu, không nghĩ tới chuyện cười không thấy mà thấy được một bảng hình vẽ đẹp đẽ và quá trình chứng minh.

Bọn họ kích động lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thậm chí không để ý đây là tiết số học, từ chỗ ngồi đứng lên, muốn lựa ra góc chụp tốt nhất, chụp lại toàn bộ động tác của Thẩm Minh Châu .

Hình ảnh chấn động như vậy, đương nhiên phải đăng lên vòng bạn bè mới được!

Đề bài không khó, hình vẽ đơn giản, quá trình giải không nhiều.

Thẩm Minh Châu lại mạnh mẽ viết đầy cả bảng, một lần lại một lần lặp lại vẽ ra hình vẽ như cũ, thêm lên đường kẻ phụ khác nhau, cuối cùng viết xong năm loại phương thức chứng minh.

"Đề bài này còn có ba loại cách giải, bảng không đủ chỗ, thầy giảng đi." Thẩm Minh Châu trở tay đem phấn quăng vào hộp, hai tay vỗ vỗ bụi phấn, "Thầy Hứa Phương, sau này không nên gọi em lên làm loại đề này, dễ quá em ngại chán nản."

Hứa Phương giận không nhịn được, tức đến đỏ người, đang muốn quát lớn hai câu, Thẩm Minh Châu lại thong dong hờ hững đi ra khỏi phòng học, còn nói: "Em đi phạt đứng."

Ngữ khí hời hợt, cho dù làm theo ý Hứa Phương, cũng làm cho Hứa Phương nghẹn một hơi khí giận trong ngực.

Người thực sự đi phạt đứng, mà trong phòng học cũng vì vậy bùng nổ ra một trận sói tru, rất nhiều người âm thầm kính nể.

Hơn nữa, còn có người chụp ảnh!

Hứa Phương lập tức đem lửa giận trong lòng xả vào đám học sinh trong lớp, "Ai vỗ tay đấy?! Ai vỗ tay còn không mau thu tay lại hả! Tất cả yên lặng, lấy giấy ra, hôm nay làm kiểm tra!"

Thẩm Minh Châu đứng trên hành lang rộng rãi yên tĩnh, sâu sắc thở ra một hơi.

Cậu đem lửa giận nhắm vào Thẩm Hạo và Hứa Phương xả hết lên đề bài trên bảng, cơn gió mát mẻ lướt qua, mới khiến cho cậu ý thức được hành vi vừa rồi quá ấu trĩ.

Thẩm Minh Châu hờ hững lau chùi đầu ngón tay dính phấn, nhìn chằm chằm lớp học nằm giữa hòn non bộ suối phun, chậm rãi đi tới, đắm chìm trong ánh sáng.

Cậu trở lại.

Trở về thời điểm tối tăm nhất, bất kham nhất trong đời, thời học sinh.

Thẩm Minh Châu từ nhỏ tốc độ tiếp thu tri thức đặc biệt nhanh, nội dung đã gặp qua là không quên được, biểu thức số học, định lý vừa nhìn sẽ nhớ kỹ.

Đáng tiếc, năm nhất tiểu học thi được điểm tối đa thành tích tốt, nhận được không phải khen thưởng, mà là lời quát mắng và xem thường của mẹ.

Từ đó về sau, Thẩm Minh Châu mới ý thức được rằng, mình và anh trai không giống nhau. Cậu là con riêng của Thẩm Võ Xương, lai lịch không rõ ràng, mẹ đẻ cũng không biết là ai.

Cậu làm càng tốt, Tưởng Lan và Thẩm Hạo càng hận.

Vì vậy, Thẩm Minh Châu từ từ giấu đi sự ưu tú của mình, học được cách im lặng, cố ý giả thành một kẻ ngu ngốc.

Nhìn hết chín năm ấm lạnh, Thẩm Minh Châu khi thi vào cấp ba nộp giấy trắng, chuẩn bị cách xa Thẩm Hạo.

Nhưng mà, cậu vẫn dính vào ánh sáng của Thẩm gia, nhà đưa một khoản tiền lớn cho trường học, nhét vào lớp trọng điểm của tỉnh.

Lý do rất đơn giản —— hai anh em học một trường trung học dễ chăm sóc lẫn nhau.

Thẩm Hạo thực sự đối với cậu cực kỳ chăm sóc.

Phân tán lời đồn chửi bới danh dự Thẩm Minh Châu, tìm bọn xã hội đen chặn Thẩm Minh Châu lại khi tan học, hẹn không ít học sinh trong trường học thể dục ba ngày hai đầu đến chỗ Thẩm Minh Châu tìm cớ.

Thời cấp ba không vui từng trải qua, Thẩm Minh Châu căn bản không muốn nhớ lại.

Trước mặt Thẩm Hạo, cậu không dám biểu hiện quá thông minh, cho dù tất cả đề trên bài thi cậu đều biết, cũng không dám điền lên câu trả lời chính xác.

Nếu như không phải tiếp xúc đến mạng internet, cậu có thể chỉ biết co rúc ở một góc, ăn năn hối hận giải quyết xong cuối đời.

Mạng internet khiến Thẩm Minh Châu có cảm giác sống sót chân thực.

Cậu ở trên mạng tự học rất nhiều thứ, mãi đến tận khi biết đến ngôn ngữ lập trình, toàn bộ tâm ý của cậu đều đặt ở nó.

Cho dù không có thành tích ưu tú, sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Minh Châu dựa vào cố gắng của mình, vẫn trở thành lập trình viên của công ty khoa học kỹ thuật.

Từ trên bàn phím tìm về tự do, tâm tư bay tán loạn đem tất cả sáng tạo từ từ thực hiện cảm giác, tại mọi thời khắc làm cậu cảm xúc dâng trào, đắm chìm trong hạnh phúc của việc nghiên cứu phát minh.

Mãi đến khi công ty dùng tội xâm phạm bí mật thương mại khởi tố cậu.

—— Thẩm thị khoa học kỹ thuật mới độc quyền tại hội nghị trí năng quốc tế giành phát biểu trước, nội dung chính là dự án cải tiến thương dùng lượng tử cộng hưởng gia tốc quạt chân vịt Thẩm Minh Châu tham dự nghiên cứu.

Kẻ tình nghi để lộ bí mật, chỉ có thể là người có máu mủ quan hệ với Thẩm thị khoa học kỹ thuật – Thẩm Minh Châu.

Thẩm Minh Châu đang đứng ở lầu dạy học, trung tâm hòn non bộ suối phun bên cạnh ao, nhìn chằm chằm nước trong Cẩm Lý trong ao xuất thần.

Lòng bàn tay chống lên thành ao lạnh lẽo ướŧ áŧ, gió lạnh chen lẫn một chút mùi tanh của đầm nước, làm cậu cực kỳ tỉnh táo.

Đời trước, Thẩm Hạo cầm hệ thống cậu sáng tạo, khiến cậu không bao giờ nguyện ý làm nghiên cứu phát minh, chỉ làm phép tính cải tiến hạng mục. Nhưng cậu không nghĩ tới, Thẩm Hạo lại nằm vùng cơ sở ngầm trong phòng thực nghiệm của cậu, ngay cả kỹ thuật cải tiến đều không buông tha.

Đời này...

Thẩm Minh Châu giương mắt nhìn lớp học, ký ức thời trung học từ từ nổi lên. Trên hành lang này, cậu bị thể dục sinh xa lạ vây quanh vũ nhục; màn hình lớn ngoài lầu, công bố bản kiểm điểm cậu tự tay viết; cậu còn nhớ rõ cảm giác bị phạt đứng trên sân luyện tập đài quốc kỳ hai tiếng.

Một màn một màn trong quá khứ hiện ra trước mắt Thẩm Minh Châu trong mắt đầy ý cười, không kiềm chế được phát ra.

Nếu cậu trở lại, đương nhiên sẽ không thuận theo suy nghĩ của người khác lãng phí thời gian.

Nước ao phản xạ ra ánh sáng rạng rỡ, Thẩm Minh Châu quay đầu có thể nhìn thấy ở góc tối của cầu thang có một cái bảng.

Cậu đi tới, duỗi tay cầm lên bút Mark, nhanh chóng viết xuống một chuỗi biểu thức số học, bắt đầu từ con số không quy hoạch tương lai của chính mình trên bảng trắng.

Thẩm Hạo chưa bao giờ ngừng chèn ép cậu, muốn chống lại cái tâm tư hẹp hòi đóđó, Thẩm Minh Châu rất cần một phòng thí nghiệm chỉ thuộc về mình.

Cậu tỉ mỉ tính toán phòng thí nghiệm các thiết bị tính năng cơ bản, chiếm diện tích, có thể truyền hiệu suất đạt đến võng lạc, trợ thủ cơ bản bố trí cùng với một loạt cơ sở thành phẩm.

Cứ tính toán như thế đến đại khái chỉ cần ——

Một tỷ rưỡi (1,5 tỷ) .

———————————–